Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề Nghị Của Nữ Vương (01)

Tiểu thuyết gốc · 4163 chữ

Trở lại đêm đầu tiên khi Quốc Vinh vừa đặt chân đến Sài Gòn.

Vừa cản phá thành công viên đạn thực thể chẳng biết từ đâu bay tới, còn chưa kịp định thần thì cơ thể cậu đã tự chuyển động.

Đấy là một cú bật nhảy tới trước bằng cả hai chân mà không cần lấy đà.

- Oái!

Người thiếu niên suýt nữa thì ngã sấp mặt do lực quán tính, may thay cậu vẫn kịp chống tay xuống đất để đỡ lấy thân mình.

Sao tự dưng lại?

Ngoái nhìn về bức tường gần chỗ mình đứng ban nãy, Quốc Vinh nheo mắt đầy kinh hãi khi phát hiện một vết lõm sâu đến cả tấc, cộng với thứ âm thanh tóc tách như pháo nổ kia nữa...

Kết luận sơ bộ, có vẻ như cậu vừa né được phát đạn thứ hai trong vô thức - Quốc Vinh nghĩ đoạn trong lúc cơ thể đang lăn lông lốc trên nền đất theo phương ngang, vừa hay tránh tiếp được ba phát bắn nữa.

Kẻ tập kích rõ ràng không muốn cho Quốc Vinh khoảng trống để nghỉ ngơi đây mà. Tệ thật, hình như cậu vừa nghe được vài lời than phiền từ những căn nhà xung quanh. Năm tiếng nổ lớn phát ra liên hồi đã gây được sự chú ý nhất định với dân cư nơi đây. Việc toàn bộ khu vực bị bủa vây bởi vài chục “nhân chứng” hẳn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Lẽ dĩ nhiên, Quốc Vinh không thể tham chiến trước mặt họ được. Đến cả cậu cũng sẽ bị Hội Thanh Trừng "hỏi thăm sức khoẻ" nếu để bí mật về sự tồn tại của các Thực Thời Nhân rò rỉ ra ngoài.

Ngẫm lại thì việc bị bủa vây bởi đám đông "nhân chứng" chưa chắc đã tệ vì kẻ vừa tặng cho cậu năm phát đạn kia tệ nhất cũng phải biết sơ qua về luật chứ nhỉ. Đấy là điều cơ bản nhất mà mọi thành viên trực thuộc Tứ Bang phải nắm vững nếu muốn quay về đất liền. Đương nhiên vẫn chưa thể loại đi trường hợp hắn ta cũng như cậu - một trong những Thực Thời Nhân hiếm hoi không gia nhập bất kỳ tổ chức nào. Nếu rơi trường hợp trên thì đôi bên chí ít vẫn có thể "nói chuyện phải trái" được.

...

Như thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, trung khu thần kinh tiếp tục phát lệnh xuống, lần này là hai chi dưới tự động giang rộng ra. Viên đạn thứ sáu từ tay bắn tỉa suýt chút nữa đã ghim thẳng vào mắt cá chân bên trái của cậu. Người thiếu niên giờ đây đã có thể ngầm khẳng định rằng đối phương rõ không phải tay mơ khi chọn đúng vào vị trí khó phục hồi nhất trên cơ thể mục tuêu để bắn.

Khác với các Thực Thời Nhân thuộc lớp tác chiến tầm xa, lớp tác chiến tầm gần luôn sở hữu khả năng tự chữa lành các vết thương trong thời gian ngắn nhưng đi cùng với đó là một hạn chế cố hữu: Xương cốt nứt vỡ sẽ chậm hồi phục hơn da thịt rất nhiều, đôi khi mất đến vài ngày chứ chẳng ít.

Chưa dừng lại ở đó, tay bắn tỉa chọn tấn công vào mắt cá thay vì các bộ phận quan trọng khác chứng tỏ kinh cho nghiệm chiến đấu dầy dạn. Các Thực Thời Nhân thuộc lớp cận chiến non trẻ khi đối đầu với lớp bắn tỉa thường chỉ phòng thủ khư khư các vị trí trọng yếu như hộp sọ, ngực trái, cột sống và cổ... Mắt cá thường bị bỏ qua vì quan niệm "có trúng cũng chẳng chết" vô cùng tai hại.

Không sai, dù cho chỗ xương ấy có nát bươm thì Thực Thời Nhân vẫn sống nhưng bất lợi kéo đến sau đó mới thật là bản án tử vô hình. Việc xương mắt cá bị tổn hại đồng nghĩa với đó là kẻ bị bắn mất đi khả năng di chuyển linh hoạt, đối với một Thực Thời Nhân thuộc lớp tác chiến tầm xa có kinh nghiện mà nói, điều đó chẳng khác gì chiến thắng đã ở trong tầm tay.

Người thiếu niên nhanh chóng vứt suy nghĩ quá đỗi ngây ngô rằng bản thân có thể "nói chuyện với kẻ kia" vào sọt rác. Vì sao ư? Cũng đơn giản thôi: Một Thực Thời Nhân lão luyện nhường ấy không thể không biết về luật.

Chỉ là không thèm quan tâm thôi.

Quốc Vinh sợ nhất là loại kẻ thù này, hành vi của chúng cực kỳ khó đoán. Cậu tiếp tục lăn thêm vài vòng nữa trên mặt đất, loạt đạn hướng về phía này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Để tránh xảy ra thương vong không cần thiết, người thiếu niên buộc phải kéo trận chiến rời xa khu dân cư càng nhanh càng tốt.

Nghĩ là một chuyện, phải khó khăn lắm thì Quốc Vinh mới tìm được khoảng trống để bật dậy. Toàn thân cậu đau nhức vì phải liên tục vận động với tốc độ cao, chưa kịp dừng lại để thở thì đã phải vụt chạy để tránh khỏi đợt tấn công kế tiếp đang đến rất gần.

Âm thanh tóc tách khi loạt đạn xuyên thủng lớp xi măng lót đường vang vọng khắp bốn hướng. Tay bắn tỉa rõ ràng cũng muốn "lùa" cậu tới vị trí thuận lợi nhất để tiện việc ra tay đây mà. Người thiếu niên phải đưa ra quyết định hướng đi thật nhanh nếu không muốn bị đối thủ dắt mũi.

Nhưng chạy đi đâu bây giờ khi quanh đây chỉ có một thông lộ duy nhất dẫn thẳng đến con đường lớn nơi tràn ngập ánh sáng - thứ sẽ vô hiệu hoá hoàn toàn thiên phú Thợ Săn Bóng Tối của cậu.

-Tệ thật...

Hết thời gian suy nghĩ, cậu vẫn chưa đưa ra được bất kỳ lựa chọn nào tốt hơn lối đi ấy cả. Đành phải men theo nó rồi tùy cơ ứng biến thôi. Thế rồi cậu vùng chạy với toàn bộ tốc lực.

Chết tiệt!!!

Mất chưa đến mười giây để người thiếu niên nhận ra sai lầm của bản thân.

Thậm chí còn chưa chạy đến nơi thì những tia sáng lờ mờ kia đã rút cạn sức lực trong từng thớ cơ của cậu rồi. Càng tiến gần đến con đường lớn, tốc độ của Quốc Vinh càng giảm, tạo cơ hội cho đống đạn lạc sượt qua thân thể. Máu bắt đầu chảy ra đi kèm với cảm giác tê buốt ở một vài bộ phận, Quốc Vinh còn chẳng có thời gian để xác định vị trí của chúng. Chỉ tầm chục mét nữa thì thiên phú của cậu coi như vứt, tình hình phải nói là vô cùng tồi tệ. Đối mặt với kẻ thù loại bắn tỉa trong khi không có hỗ trợ của Thợ Săn Bóng Đêm kiểu này thì chỉ có nước vong mạng trước họng súng thôi. Quốc Vinh biết thế nhưng tạm thời cậu vẫn chưa nghĩ ra đối sách nào cả.

Chẳng lẽ mình phải bỏ mạng ở một nơi như thế này sao?

Người thiếu niên thầm nghĩ trong lúc hai chân vẫn không ngừng chuyển động. Tốc độ của cậu đã giảm xuống chưa bằng phân nửa so với ban đầu. Với việc liên tục điều chỉnh quỹ đạo di chuyển, chí ít thì cậu có thể tạm an tâm vì khả năng tay bắn tỉa đoán định được mục tiêu mà nả đạn vẫn tương đối thấp.

...

Bỗng một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống người thiếu niên, tuy không được rõ ràng như lúc còn trong bóng tối nhưng bấy nhiêu cũng đủ để cậu nhận ra vấn đề. Rằng nếu bản thân vẫn cứ di chuyển theo đúng hướng hiện tại thì viên đạn tiếp theo của hắn ta…

Sẽ trúng!

Nhanh như cắt, cậu lách người sang phải rồi bật nhảy, dịch chuyển chếch khỏi quỹ đạo dự tính một góc ba mươi độ.

Cảm giác khi vài mảnh xi măng lót đường bắn thẳng vào chân tuy khá đau nhưng như thế còn đỡ hơn là ăn phải kẹo đồng. Trong tình trạng hiện tại thì không quan trọng phần nào của cậu trúng đạn nữa, mọi tổn thương từ đây đều không khác bản án tử hình là mấy khi khả năng phục hồi của người thiếu niên đã giảm xuống mức cực thấp rồi.

May mắn thay, chuyện đó vẫn chưa xảy ra.

Có vẻ như tin tốt thường đến cùng lúc nhỉ.

Cái liếc mắt sang trái của người thiếu niên để ước lượng khoảng cách với bức tường hai bên trước khi bật nhảy ban nãy đã giúp cậu phát hiện một ngã rẽ nhỏ. Khi tiến vào trong con hẻm vài phút trước, do mãi tập trung vào phần mềm định vị trên điện thoại, người thiếu niên đã vô tình bỏ qua nó. Quốc Vinh cũng không biết lối đi này sẽ dẫn cậu đến đâu nữa, nhưng thoạt nhìn qua thì trong đấy khá tối và bấy nhiêu là đủ rồi.

Lại một viên đạn nữa sượt qua da thịt.

Cậu thừa biết rằng kẻ thù đã đọc vị được đường hướng di chuyển của mình rồi, hắn chỉ đang chờ đợi sơ hở lúc người thiếu niên chuyển hướng thôi. Thành thử ra nếu giữ nguyên tốc độ hiện tại thì cậu cầm chắc ăn đạn, còn giảm tốc đột ngột thì sẽ rất khó để tăng lên lại trong một sớm một chiều nên kết quả vẫn sẽ là ăn đạn.

Đúng là TL hợp với mấy việc này hơn cậu nhiều. Nhưng giờ hắn ta không có ở đây nên quyền quyết định nằm hoàn toàn trong tay Quốc Vinh.

Cậu sẽ nói gì khi biết những điều tôi sắp làm hả TL? Chơi ngu lấy tiếng chăng?

Nghĩ là làm, Quốc Vinh lấy chân trái để trụ, xoay người rồi tăng tốc chuyển hướng, tiến thẳng vào con hẻm nhỏ tối tăm mặc cho việc hành động ấy tìm ẩn vô vàn nguy cơ cho xương khớp.

Rắc!

À thì Quốc Vinh vốn chẳng phải vận động viên điền kinh nên đòi hỏi cậu phải làm đúng kỹ thuật xem chừng hơi khó.

•Biết ngay mà!

Gắng sức kìm lại cơn đau thấu trời, cậu tiếp tục phóng đi trên con đường hẹp. Vừa tiếp cận với khu vực tối, các hỗ trợ của thiên phú trở lại với Quốc Vinh giúp cậu nhanh chóng làm chủ lại tình hình. Từ phía sau lưng, những tiếng tóc tách khi đạn ghim vào mặt tấn vẫn vang lên không ngớt.

Chúng rất… rất gần.

Đúng như dự đoán, nếu không tăng tốc từ trước thì cậu đã ăn phải vài viên kẹo đồng rồi. Thật may là “con hẻm trong hẻm” này khá vắng vẻ, việc vừa né người đi đường vừa giữ nguyên tốc độ trong môi trường ánh sáng yếu thế này cũng không có gì khó với Quốc Vinh cả.

- Xin lỗi tránh đường! Xin lỗi tránh đường!

Quỹ đạo di chuyển của người thiếu niên từ đây chuyển thành hình dích dắc với các nếp gấp dài ngắn khác nhau, vô cùng khó đoán định nên cũng không quá lo lắng về tay bắn tỉa phía sau nữa. Quốc Vinh chỉ mong sao đừng ai để ý tới việc cậu đang chạy nhanh ngang ngửa với một chiếc xe máy năm mươi phân khối thôi.

Rất may những mà người thiếu niên nhận lại chỉ là vài lời chửi rủa vì tội "chơi pháo trong thành phố" thôi.

Con hẻm càng đi vào sâu thì càng hẹp, người qua đường cũng từ thưa thớt đến không còn một ai, chẳng mấy chốc mà hai bên trái phải chỉ còn toàn những căn nhà cửa đóng then cài.

Dân cư khu này đi đâu hết rồi nhỉ? Người thiếu niên đương nhiên vô cùng thắc mắc nhưng cậu không có thừa thời gian và tâm trí đâu để lo cho việc đó. Cứ vài giây trôi qua Quốc Vinh lại nghe loáng thoáng sau lưng mình vài tiếng nổ tóc tách của đạn lạc.

Tay bắn tỉa này bám dai còn hơn đỉa đói nữa, cắt đuôi hắn xem chừng là chuyện không thể rồi.

Thôi thì đành phải để cho hắn thấy khó mà bỏ cuộc vậy.

Chạy tiếp được tầm năm phút, Quốc Vinh cuối cùng cũng tìm được một chỗ dừng chân thích hợp.

Lại là một con hẻm nằm sâu trong một con hẻm khác, không có đèn đường, phía trước bị chặn bởi một căn nhà ống ba tầng với cửa chính bị khoá ngoài, hai bên trái phải là những bức tường không sơn cao chót vót. Nói cách khác thì đây là thứ vẫn được dân tình gọi bằng ngõ cụt đấy.

Trên đường đi, Quốc Vinh đã để ý rất kỹ đến các khu vực lân cận rồi, đa phần mấy khu nhà quanh đây đều không có người ở. Mặc kệ dân cư chốn này đã trốn đi đâu, chỉ cần không có ai theo dõi cộng với bóng đêm tuyệt đối, thì người thiếu niên về bản chất chẳng cần phải sợ gì cả.

Xem ra tay bắn tỉa đã bị cậu bỏ khá xa khi phải đến chừng ba phút sau thì viên đạn chẳng biết thứ bao nhiêu của hắn mới lao vút đến. Mục tiêu lần này là ngực trái của Quốc Vinh.

Tay phải vẫn cầm thuận cây thước kẻ học sinh loại ba mươi centimet, cậu chém đôi tạo vật thuôn dài ấy một cách dễ dàng. Viên đạn bị tách ra làm hai, rơi xuống mặt đất rồi nhanh chóng tan biến.

Tay bắn tỉa vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hắn nả tiếp cho cậu ba phát đạn nữa, lần này nhắm thẳng vào chân trái đang bị trật khớp do cú ngoặt ban nãy. Nhìn ra được cả tiểu tiết nhỏ nhặt này sao? Phải nói là cậu càng lúc càng tò mò thân phận của tay bắn tỉa kia đấy.

Tiếc rằng bây giờ đạn mới tới thì đã trễ mất rồi.

Chỉ với một cái nhấc chân nhẹ nhàng, người thiếu niên đã thoát khỏi được đòn tấn công nham hiểm.

Chưa dừng lại ở đó, không chỉ có mỗi cái chân bị trật mà toàn bộ vết thương do đạn lạc chi chít trên người cậu cũng đã lành lại như có phép màu. Quốc Vinh giờ đã trong trạng thái đỉnh phong, tay vẫn cầm chặt cây thước kẻ loại ba mươi centimet, cậu cất tiếng dõng dạc.

- Tôi không biết anh hay cô là ai! Tôi càng không biết giữa chúng ta rốt cuộc có thù oán gì!? Nhưng Thực Thời Nhân giao chiến ngoài Vole City là phạm luật! Dù có giết được tôi chăng nữa thì kết quả vẫn sẽ bị Hội Thanh Trừng hỏi tội thôi. Hãy suy nghĩ cho thật kỹ trước khi tự tìm đường chết. Còn nữa! Thiên Phú của tôi có khả năng cảm nhận nguy hiểm từ xa! Có bắn thêm nữa cũng chẳng trúng nổi đâu. Nghe tôi! Dừng lại đi!

Tuy các Thực Thời Nhân thuộc lớp tác chiến tầm xa thường có thính giác rất tốt nhưng với khoảng cách giữa đôi bên tối thiểu cũng đến vài trăm mét thế này, chưa chắc hắn đã nghe được. Dù sao Quốc Vinh cũng đã cô đọng tất cả những điều kẻ thù cần phải suy xét trước khi đưa ra quyết định rằng có nên tiếp tục trận chiến hay không rồi. Nếu đối phương là loại hiểu lý lẽ thì bấy nhiêu đã thừa đủ để hắn dừng lại cái hành động ngu ngốc này.

Bằng không thì... Quốc Vinh siết chặt cây thước kẻ trên tay, ánh mắt cậu đanh lại chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.

Lại một phát đạn nữa lao đến trong bóng tối, mục tiêu là đỉnh đầu của người thiếu niên.

- Tôi đã nói rồi! Vô ích thôi!

Quốc Vinh phạt ngang cây thước kẻ, dự là sẽ chém đôi viên đạn một cách dễ dàng như hai lần trước.

Ngay trong khoảnh khắc tưởng chừng như hai vật thể đã chạm vào nhau thì một diễn biến bất ngờ xảy ra. Viên đạn bỗng dưng chệch khỏi hướng bay ban đầu của nó. Biết nói sao đây, tạo vật thuôn dài kia dường như vừa được đất trời ban cho sự sống khi không chỉ lệch khỏi quỹ đạo một cách đơn thuần. Nó chao lượn theo hình vòng cung cứ lên rồi lại xuống bất chấp các định luật vật lý thông thường.

Nhát chém của Quốc Vinh đã hụt, viên đạn vẫn tiếp tục lao tới mang theo mối đe doạ tới tính mạng của chàng trai trẻ. Theo phản xạ tự nhiên, trung khu thần kinh tiếp tục ban xuống mệnh lệnh khẩn cấp.

Nhanh như cắt, Quốc Vinh ngã người ra phía sau, trọng tâm cơ thể hạ thấp, hai bàn chân vẫn chạm đất trong khi bắp đùi cùng đầu gối gập lại tạo ra một góc vuông chín mươi độ như khi đang ngồi trên ghế. Cảm giác hơi mất thăng bằng, cậu chống thêm một tay xuống đất tạo thế chống đỡ đúng kiểu một cái kiềng ba chân. Mọi thứ diễn ra trong chưa đầy một giây đồng hồ.

Tưởng chừng như viên đạn sẽ lao vào khoảng không vô định rồi bay đi nơi khác như bao lần trước.

Nhưng không.

Ngay khi phát hiện mục tiêu đã ngả người né tránh, viên đạn cũng uốn cong một đường gần giống hình chữ L bị lật ngang. Hay nói theo cách dễ hiểu hơn thì tạo vật thuôn dài vốn đang đang uốn lượn vô định trên không trung bỗng chốc chuyển hướng chúi thẳng xuống đất, đương nhiên vẫn nhắm thẳng vào đỉnh đầu của chàng trai trẻ.

Cái quái gì vậy?!

Quốc Vinh phải may mắn lắm mới kịp nghiêng đầu né tránh, viên đạn hung hiểm sượt qua má cậu tạo ra một vết cắt ngọt lịm.

Toàn thân chàng trai trẻ đơ ra trong thoáng chốc.

Nhưng chỉ được một lúc thì cậu lại bất giác cười mỉm.

Thú thật là nếu rơi vào bất kỳ trường hợp nào khác thì chắc cậu đã hốt hoảng đến ngừng cả thở rồi. May sao vào đúng khoảnh khắc khi bản thân suýt bị bắn trúng, cậu đã kịp nhìn ra hình dáng của viên đạn: Dài bằng ba đốt ngón tay, phủ trên thân mình một màu đỏ cam tựa như ngọn lửa đang rực cháy mãnh liệt. Điểm đáng lưu ý nhất phải là biểu tượng đôi cách to lớn được vẽ cách điệu bao phủ lên toàn bộ bề mặt của viên đạn.

Trên thế gian này chỉ có duy nhất một kẻ sử dụng Đạn Cánh Phượng thôi.

Vận sức vào cánh tay đang chống xuống của mình, Quốc Vinh nhanh chóng bật dậy, trở lại với tư thế đứng thẳng. Cậu cất ngay cây thước kẻ đang cầm vào túi quần, mặc cho việc lại có một viên đạn nữa đang lao đến.

- Đương là một trong Tứ Vương, cô không định phá luật đấy chứ?...

Tạo vật thuôn dài phóng đi với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào tim của Quốc Vinh. Người thiếu niên lại không hề có sự chuẩn bị từ trước, bây giờ có muốn tránh né hay sử dụng thước kẻ để gạt nó đi thì cũng quá muộn rồi.

- … Phượng Hoàng.

Câu nói vừa dứt, viên đạn lập tức khựng lại.

Vâng! Khựng lại giữa không trung, chẳng tiến cũng chẳng lùi, tạo vật thuôn dài chỉ đơn giản lơ lửng như đang cười nhạo lực hút của Trái Đất. Được một lúc thì nó rơi xuống như thể vừa bị ai đó hút hết sức lực. Vừa tiếp xúc với lớp xi măng lót đường, viên đạn lập tức tan biến.

Bỗng từ đâu phát ra tiếng cười khúc khích hồn nhiên và trong trẻo - đấy hẳn sẽ là nhận xét của những kẻ chưa bao giờ nghe danh của Nữ Vương. Chứ đối với Quốc Vinh mà nói, điệu cười của quỷ Sa Tăng có khi còn đỡ ám ảnh hơn.

Cậu nghe rất rõ tiếng bốt cao gót của ai kia đang tiến lại gần, chỉ vài phút sau cô ta đã đứng chễm chệ ở đầu con hẻm.

- Chị đây thì lại thấy việc thân là một trong Tứ Tà mà miệng cứ bô bô về luật có khi còn hài hước hơn đấy!

Đương trước mặt cậu là một “thiếu nữ” xinh đẹp chắc chỉ trạc mười tám đôi mươi. Mái tóc đen óng mượt, bồng bềnh được xõa rất khéo, dài đến tận eo. Gương mặt trái xoan, sóng mũi thanh tao chân mày hình liễu kết hợi hài hoà với đôi mắt to tròn đen lay láy. Cô vận trên người chiếc áo sơ mi trắng cộc tay gọn gàng là một cặp với váy chiếc váy ngắn đen tuyền cao quá đùi, làm lộ ra đôi chân dài thon thả trắng tinh như trứng gà bóc. Toàn bộ thân thể đặt trên đôi bốt cao màu nâu thoạt trông khá bình dị nhưng thật ra lại là hàng thủ công độc bản của Ý, tay phải cầm theo chiếc cô cỡ lớn màu xám tro dài đến một mét ba trông khá kỳ lạ. Thiết nghĩ nếu chính bản thân người "thiếu nữ" kia không sở hữu cho mình một chiều cao lý tưởng thì chỉ nội việc cầm theo thứ đồ ngoại cỡ này thoạt trông sẽ rất khôi hài đấy.

Nhìn chung nếu phải đưa ra liên tưởng gần nhất cho Phượng Hoàng thì đấy sẽ là những cô thần tượng học đường với vẻ đẹp trong sáng đến thuần khiết. Gọi bằng "gần nhất" cũng bởi tuy vẻ ngoài trẻ trung và phần nào đó là khá non nớt, thế nhưng ánh nhìn tinh anh cùng bờ bôi đậm sâu được tô son đỏ chót kia đã thay cho lời khẳng định về tuổi thật của con người này.

Đứng trước sự im lặng của Quốc Vinh, Phượng Hoàng bất chợt đánh tiếng.

- Tuy không phải người thích khoe khoang nhưng chị đây dù sao cũng là Nữ Vương đó! Việc bị một đứa nhóc tì xem thường đến mức chấp cả vũ khí thế này liệu có được xem là sự sỉ nhục không ta?

Cái cô này thiệt tình, cứ thích đùa dai như vậy.

Cậu toan định thở dài, nhưng chí ít phải trả lời cô ta cái đã.

- Cô thuộc lớp tác chiến tầm xa loại bắn tỉa. Tôi lại là tác chiến tầm gần loại ám sát. Dựa trên khoảng cách giữa đôi bên hiện tại, nhắm mắt cũng biết rằng ai có lợi hơn rồi. Nếu thật có ý muốn đánh nhau thì chẳng có lý do gì để tự đưa bản thân vào vòng nguy hiểm như thế cả. Đừng có đùa nữa, tôi không rảnh đâu!

Phượng Hoàng làm ra thế đứng õng ẹo như những cô bạn gái đang bất mãn vì người yêu tới trễ trong ngày hẹn hò.

- Nhóc đang cố đoán định suy nghĩ của chị đấy à? Vậy để chị đây dạy nhóc một bài học nhé.

Tiếng cười khúc khích vang vọng trong con hẻm vắng. Phượng Hoàng tung chiếc ô đang cầm trên tay lên, để nó quay vài vòng trên không trung rồi chộp lấy phần cán một cách điệu nghệ.

Cô chĩa mũi ô về phía Quốc Vinh.

- Tâm trạng của phụ nữ ấy, sáng nắng chiều mưa. Nhóc không thể biết khi nào thì họ sẽ đổi thay đâu.

Quốc Vinh quyết định đầu hàng.

- Tôi chỉ cần biết cô của hiện tại là đủ lắm rồi.

Phượng Hoàng bĩu môi bất mãn.

- Nông cạn.

- Chẳng phải chính cô cũng đang hợp tác với kẻ nông cạn này ư?

Nụ cười khoái chí trên môi “thiếu nữ” giờ đây rạng rỡ hơn bao giờ hết.

- Ờ phải nhỉ! Chắc chị đây phải tự tay phải kết thúc mọi thứ rồi ha?

- Cứ việc.

Bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

- Bang.

Một viên đạn phóng ra từ mũi ô, người thiếu niên thậm chí còn chẳng buồn phản kháng.

Rất nhanh chóng, tạo vật nhỏ bé kia xuyên thẳng qua đầu chàng trai trẻ.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.