Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi Đầu Mới (02)

Tiểu thuyết gốc · 5923 chữ

Sau bao nhiêu công sức đổ dồn vào tập giáo án dày cộm như cuốn bách khoa toàn thư, ngay trong khoảnh khắc đặt chân lên bục giảng, đầu óc cô gái trẻ mụ mẫm hẳn đi. Toàn bộ dự định về việc phải làm đúng bổn phận của một nhà giáo trong cô cũng theo đó mà tan theo chiều gió.

Hôm nay Trà My phụ trách tiết đầu ở lớp 12A vốn là nơi tập trung của các thần đồng tài đi trước tuổi. Chỉ cần liếc nhìn qua đống sách viết bằng đủ thứ tiếng trên mỗi bàn học cùng sự tập trung cao độ ấy thôi là đủ hiểu lý do rồi.

Một giáo viên nửa mùa với tầm hiểu biết hạn hẹp như cô thì có gì để dạy cho các em ấy chứ. Áp lực Trà My đang phải gánh chịu lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã suy tính trước đó. Tiết học đã bắt đầu được mười phút có lẽ. Người con gái mạnh mẽ chỉ dám ngồi yên vị bên chiếc bàn giáo viên đặt nơi góc lớp, thẫn thờ nhẩm đếm từng giây cuộc đời lặng lẽ trôi.

Trà My biết là mình đang sợ hãi, rằng chỉ một lỗi sai be bé thôi cũng đủ khiến cô mất đi công việc đáng mơ ước này.

Đáng mơ ước ư?

Người giáo viên trẻ bất giác cười nhạt, cô ngoái nhìn một vòng lớp học. Thứ đập vào mắt Trà My đầu tiên không phải là trang thiết bị, vật tư hiện đại, càng không phải là phòng ốc khang trang được lau dọn sạch sẽ 24/7…

Vẫn như mọi khi, đa phần các học sinh trong lớp đều xem kẻ đang ngồi trên bàn giáo viên kia như người vô hình. Nghe đâu trong suốt thời gian cô xin nghỉ, nhà trường cũng chẳng buồn tìm người dạy thay mà để trống tiết cả tuần lễ.

Cả tuần lễ cơ đấy!

Điều buồn cười nhất là chẳng có một ai để tâm đến điều đó cả.

Không một ai hết!

Trà My và môn học của cô bị xem nhẹ như vậy đấy.

Thứ cảm xúc khiến con người ta như muốn bùng cháy này… Rốt cuộc là gì đây?

Những lời của Quốc Cường trong cái đêm định mệnh ấy lại vang vọng trong tâm trí cô.

Muốn làm giáo viên đến vậy sao? Con điếm!

Hai bàn tay siết lại thành hình nắm đấm, hàm răng cô nghiến chặt vào nhau đến ứa cả máu đỏ, cơ thể gồng cứng như tượng đá lúc nào không hay.

Cậu sai rồi!

Thứ tạp âm khó chịu kia vẫn chưa chịu buông tha cho người con gái.

Muốn làm giáo viên đến vậy sao? Con điếm!

Toàn thân cô run lên, ánh mắt toé lửa nhìn đi đâu chẳng rõ, từng hơi thở nặng nề thoát ra khỏi lồng ngực phập phồng…

Sao lại nóng thế này cơ chứ.

Cậu sai rồi!

Đúng rồi, cô nhớ tên của thứ cảm xúc này rồi.

Muốn làm giáo viên đến vậy sao? Con điếm!

Giận dữ.

Người giáo viên trẻ Nguyễn Thị Trà My đang vô cùng giận dữ.

Tiếng cười nham nhở đến mức ám ảnh của thằng nhóc đang tra tấn tâm trí cô.

Muốn làm giáo viên đến vậy sao? Con điếm!

Cậu sai rồi!

Muốn làm giáo viên đến vậy sao? Con điếm!

Cậu sai rồi!

Muốn làm giáo viên đến vậy sao? Con điếm!

Cậu sai rồi!

Tức nước thì vỡ bờ, Trà My đã chẳng thể nào chịu đựng được nữa.

Dùng ba năm quý báu này chỉ để sống theo ý những kẻ thậm chí còn chẳng coi cô ra gì ư?

- Đừng có đùa!!!

Đi kèm với tiếng hét vang dội là một cái đập bàn đầy bức bối. Trà My đã chuyển hẳn sang thở bằng miệng thay vì mũi. Đã từ rất lâu rồi kể từ lần cuối cô cô nổi nóng, chả thể nào kìm được thứ cảm xúc mãnh liệt này.

Các thành viên trong lớp, ai nấy đều thất kinh bạt vía trước hành động bất ngờ. Từ hướng cửa ra vào đang có vài giáo viên khác (chắc là từ các lớp bên cạnh) đang nhìn về phía cô với vẻ lo lắng.

Trà My chỉ biết cười trừ trước hành động bồng bột của mình.

- Không… không có gì đâu. Tôi chỉ lỡ tay thôi, các thầy cô cứ về lớp đi kẻo để trễ tiết đấy.

Hơn một tháng lăn lộn trong cái trường này, Trà My biết rõ rằng “trễ tiết” là khái niệm đáng sợ nhất đối với giáo viên nơi đây. Việt truyền tải thiếu kiến thức trong một tiết khiến học sinh gặp khó khăn trong quá trình tự học có thể khiến họ mất việc nếu chẳng may bị khiếu nại. Chính sách giáo dục ở Vole City khó khăn như vậy đó. Câu nói trên thực chất là một lời hăm doạ trá hình.

Thoáng cái đã chẳng thấy bóng ai ngoài cửa nữa.

Trà My ngoái nhìn xuống dưới, các học sinh lại tiếp tục dán mắt vào đống sách trên bàn. Tựa hồ như chưa có từng có chuyện gì xảy ra.

Việc các em ấy vẫn cứ bình thản như vậy… Khiến cô thấy khó chịu theo nhiều nghĩa.

Trà My hít sâu một hơi rồi đứng dậy khỏi ghế giáo viên, giọng nói gượng nhẹ hết mức có thể.

- Này các em! Chuông đánh được mười phút rồi đấy. Hãy cất hết những thứ không có liên quan tới môn lịch sử Việt Nam đi rồi ta cùng vào tiết.

Các học sinh trong lớp hết nhìn cô rồi lại nhìn nhau, tựa hồ vẫn chưa hiểu gì cả. Trà My có thể thông cảm được vì chính cô là kẻ đã tuyên bố ngay từ đầu năm học rằng: “Các em có thể làm mọi thứ trong tiết của cô miễn sao đừng gây mất trật tự là được rồi”.

Giá như việc làm lật lọng kia có thể chiếm được sự chú ý của lũ trẻ thì tốt biết mấy, đằng này chỉ sau vài phút ngắn ngủi mọi thứ đã lại đâu vào đấy.

Đừng có nhìn vào mấy cuốn sách không liên quan ấy nữa! Quẳng hết chúng đi! Nhìn tôi đây này!

Chẳng lẽ cô phải gào lên như thế thì tụi nhỏ mới chịu nghe hay sao.

Ít ra các em cũng phải tôn trọng cô một chút chứ.

Mày đã làm gì để khiến người ta tôn trọng mày?

Ký ức về những ngày tháng Trà My chỉ đứng lớp trên danh nghĩa lập tức ùa về.

À! Ra vậy.

Người giáo viên trẻ thầm gửi lời cảm ơn sâu sắc tới con người mạnh mẽ bên trong mình. Đáng lẽ Trà My phải lắng nghe những điều cô ấy nói từ sớm mới phải.

Điều quan trọng nhất bây giờ, không phải là nổi nóng.

Bình tĩnh nào, đã lường trước là chuyện này sẽ xảy ra rồi mà.

Những kiến thức nghiệp vụ mà Trà My được dạy trong trường đại học, chả có cái nào hữu ích trong tình huống này hết.

Mình phải làm sao đây? – Cô tự hỏi.

- Em à! Tiết học bắt đầu rồi đấy, cất mấy thứ không liên quan đi rồi chúng ta vào tiết nhé.

Đến lúc định thần thì cô đã rời khỏi bục giảng tựa bao giờ, tay phải đặt lên vai của cậu học sinh bàn đầu, miệng buông lời nhắc nhở.

Thật khó để lý giải nguồn cơn của hành động ấy, nhưng nó đã giúp ích cho cô rất nhiều khi không chỉ có người bị nhắc nhở mà các học sinh xung quanh thấy thế cũng bắt chước làm theo. Hệt như một dãy domino xếp sẵn thành hàng vậy, khi một quân cờ đã đổ thì tất cả các quân cờ khác sẽ dần đổ theo. Tuy nhìn mặt ai cũng ngơ ngác đúng kiểu như mới thức dậy sau một đêm thiếu ngủ trầm trọng nhưng chí ít các em ấy đã chịu để ý đến cô.

Tuy nhiên, không phải thành viên nào trong lớp cũng bị ảnh hưởng bởi hành động trên.

Một nam sinh ngồi ở góc lớp vẫn đang dán mắt vào cuốn sách tham khảo.

Trà My chẳng lấy gì làm buồn cả. Ngược lại cô thấy khá là hứng thú với cậu trai đó. Gương mặt sáng lên sau từng trang sách ấy, hệt như cô bé ngây ngô của năm nào.

Chắc em ấy phải thích những gì được viết trong đó lắm.

Nhẹ nhàng và từ tốn, cô tiến gần về phía cậu trai.

- Em à! Chúng ta vào tiết rồi, các bạn đã chuẩn bị xong hết rồi. Chỉ chờ em nữa thôi.

Người thiếu niên đáp lại tỉnh bơ.

- Nhưng thưa cô, tiết sau chúng em có bài kiểm tra.

Vậy thì đáng lẽ em phải học bài trước ở nhà chứ không phải tranh thủ trong tiết học của tôi. Đấy là những điều Trà My muốn nói, nhưng không được. Cô là một giáo viên mà đã là giáo viên thì phải cư xử sao cho đúng mực.

Người giáo viên trẻ liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, giả vờ như thể mình vừa kiểm tra giờ giấc trên đấy xong, nụ cười tươi tắn nở rộng trên môi.

- Cô nghĩ là với ba mươi phút ngắn ngủi này, em có ráng học cũng không vào được bao nhiêu đâu. Thôi thì cứ thử tham gia tiết học của cô đi, biết đâu chừng em sẽ thu được vài thứ hữu ích hơn thì sao?

- Nhưng… nhưng…

- Làm ơn đi mà.

Đứng dưới góc độ của một chàng trai thì việc từ chối đề xuất chân thành của một cô gái là rất thiếu tế nhị. Trên đời này chắc chỉ có cha của Trà My và TL đủ sức để làm điều đó thôi. Dẫu biết là “chơi” thế này có hơi “bẩn” một chút, nhưng thà thế còn hơn mặt dày nhận lương trong khi mình chưa làm được gì cả.

Tuy khá bất mãn nhưng cuối cùng cậu ta cũng chịu rời mắt khỏi những trang sách nhưng không chịu cất chúng đi. Trà My thiết nghĩ nếu đòi hỏi nhiều hơn thì quá đáng quá, nên thôi thế cũng tạm được rồi.

Cô hí hửng trở lại bên bàn giáo viên đặt nơi góc lớp, mở tập giáo án dày cui mình đã kỳ công chuẩn bị ra.

Định bụng cần phải lướt nhanh một chút may ra mới xong nổi trong tiết này.

Trà My khựng lại, lòng tràn suy tư.

Liệu một bắt đầu gượng ép như thế có thể mang lại hiệu quả dài lâu?

Đến cả Trà My của mười năm về trước cũng thừa sức trả lời câu hỏi trên.

Tất nhiên là không rồi.

Vậy xét lại một chút, đây liệu có phải là điều cô thật sự muốn hay không?

Ừ thì được các em ấy tôn trọng vì mình là một “giáo viên thực thụ” kể cũng thích thật…

Thế nhưng…

Tại sao mày lại chọn trở thành một giáo viên?

Vì gia đình?

Vì tiền bạc?

Vì địa vị xã hội?

Hay cô chỉ đơn giản muốn tìm một nghề nào đó có thể lan toả đam mê của bản thân đến với mọi người.

Nụ cười ngự trên bờ môi thanh thoát giờ đây, hệt như một đứa trẻ .

Trà My đóng lại tập giáo án chất chứa biết bao tâm huyết, cô đứng sau bàn giáo viên nhưng không ngồi xuống. Thay vào đó, người con gái mạnh mẽ chọn thế đứng thẳng người, hai tay chống xuống bàn, gương mặt ánh lên vẻ tự tin chưa từng có trong quá khứ.

Bên dưới bục giảng, lớp học bắt đầu xôn xao.

- Dám cá là các em đang nghĩ: “Bà cô chỉ được cái mã ngoài này cũng biết dạy học cơ đấy?”. Phải không?

Trà My cất tiếng, đính kèm với lời nói là vẻ mặt hồn nhiên như trẻ nhỏ.


Bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy lớp học. Trà My thừa biết nguyên nhân đằng sau những gương mặt ngớ ngẩn đến mức khôi hài kia. Chính cô giờ đây, cũng đã mang cho riêng mình một vẻ tương tự rồi.

Bình tĩnh đi nào… Cùng lắm là mất việc thôi chứ mấy.

Suy nghĩ ấy lướt nhanh qua não bộ Trà My, nhẹ nhàng như thể đấy chẳng phải chuyện gì đấy to tát.

Và…

Quả đúng là đối với cô lúc này, đấy đã không còn là chuyện to tát nữa.

Chậm rãi đặt bàn tay mảnh mai lên giữa ngực, đôi mắt cô nhắm hờ, cảm nhận dáng hình của tạo vật nhỏ bé.

- Im lặng như thế?… Cô đoán đúng rồi chăng?

Nụ cười lém lỉnh chẳng thể giấu nổi sự bất an đang vây hãm trăm bề, Trà My chưa từng đối mặt với thứ áp lực nào khủng khiếp đến vậy. Gương mặt cô nóng ran, ngón tay thì lạnh toát, hai chân run rẩy suýt đứng không vững.

Mới có bấy nhiêu đã sợ rồi à?! Thế thì đầu hàng đi, vẫn chưa muộn đâu.

Con người mạnh mẽ trong cô lại buông lời chất vấn, đúng là chẳng biết lựa thời điểm gì cả.

Người ta đang run gần chết đây này.

Điều kỳ quặc nhất hẳn là việc người giáo viên trẻ đã có thể nhìn nhận nỗi sợ trong lòng như một lẽ hiển nhiên, chấp nhận để thứ cảm xúc ấy chiếm hữu một phần trong tâm trí nay đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lý giải cho điều đó thì nhiệt huyết bỏng cháy tựa hồ như đốm lửa nhỏ đặt giữa rừng cây lộng gió. Lửa không đủ lớn, gió sẽ dập lửa. Nhưng nếu biết tận dụng thì gió chính là bạn đồng hành tin cậy nhất của lửa, giúp lửa phát huy toàn bộ sức mạnh vốn có.

Gió ở đây chính là nỗi sợ.

Việc ta cần làm là treo một chiếc chuông thông báo, sử dụng sức gió để biết giới hạn của bản thân là ở đâu. Tránh khỏi những thất bại không đáng có, tiến từng bước vững vàng trên hành trình còn lắm chông gai. Nên nhớ rằng chỉ khi nương theo được chiều gió, lửa mới có thể lan rộng ra bốn phương. Hoá thành cơn đại hoả đủ sức thiêu rụi vạn vật cản đường.

- Các em không sai đâu.

Hai mắt cô nhắm nghiền, cảm nhận mồn một từng cơn gió thoảng đang phảng phất.

Chẳng có tiếng chuông nào vang lên cả.

Chỉ có sự thẫn thờ của các học sinh của lớp 12A thôi.

Ra đây là gương mặt của người bị bắt trúng tim đen, kể cũng thú vị thật.

Trà My miệng vẫn cười tươi, cô tiếp lời với giọng đĩnh đạc.

- Chẳng giấu gì các em. Chỉ mới đây thôi, cô còn định chối bỏ tất cả sai lầm mà mình đã phạm, cứ thế làm lại mọi thứ từ đầu…

Đôi mắt đen láy sáng trong mở to đến hết cỡ, cô tạm dừng câu nói để hít một hơi thật sâu.

- Một tháng vừa qua là khoảng thời gian khó khăn với cô. Kể từ ngày đầu tiên đặt chân đến thành phố này, chẳng biết đã có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hầu hết toàn là những điều cô chưa từng phải đối mặt.

Sự bất lực trước cái chết không thể nào tránh khỏi, bạn thân mất tích, vướng vào vụ án mạng bí ẩn, vô tình phát hiện ra thân phận của tên sát nhân số một thế giới, bị chính học sinh của mình bắt cóc, được giải cứu, được trở về…

Để rồi sau tất cả, cô lại đứng ở chốn đây, chễm chệ nơi vạch xuất phát.

Một lần nữa.

- Kết quả thì các em đã thấy rồi đó. Cô gần như đã đánh mất chính mình vì áp lực. Sống vất vưởng ngày qua ngày như một cái máy. Tự cho mình cái quyền hời hợt với công việc, hời hợt với nghĩa vụ của một nhà giáo. Thế nên… Từ tận đáy lòng…

Nụ cười trên môi ánh lên nỗi buồn mang mác, Trà My khép đôi mi lại, hai nắm tay đương đặt trên bàn dần thả lỏng, đầu hạ thấp.

- Cô xin lỗi, thành thật xin lỗi.

Lời nói xuất phát từ tấm lòng nhiệt thành, không chút vị kỷ, không chút so đo, không chút tính toán.

Lớp học bắt đầu xôn xao, toàn là những câu hỏi đại loại như: “Cô My hôm nay làm sao vậy?” hay “Tại sao phải xin lỗi?”…

Lẽ dĩ nhiên, vì trong suy nghĩ của các em ấy, cô nào có lỗi lầm gì.

Ấy không, phải là sự tồn tại của người giáo viên này, ngay từ đầu đã quá mờ nhạt. Mờ nhạt đến mức dù sai lầm cô mắc phải có trầm trọng hơn nữa, cũng chẳng đáng để người khác phải lưu tâm.

Sớm đã biết như thế? Mày còn xin lỗi để làm gì?

Tinh nghịch có lẽ là từ thích hợp nhất để đặc tả nụ cười trên môi Trà My lúc này.

-Chỉ có kẻ không làm nên trò trống gì thì mới không bao giờ mắc lỗi à?! Phũ phàng thật đấy.

Trà My lẩm bẩm trong miệng, âm lượng là vừa đủ để chỉ mình cô nghe thấy.

Suýt chút nữa thì cô đã cười vang thành tiếng.

Chết tiệt! Mình bị làm sao thế này?

Người giáo viên trẻ một tay che miệng, tay còn lại thì ôm lấy ổ bụng đang nhói lên từng cơn, phải gắng sức lắm mới không ngã khuỵu.

Đứng trước diễn biến hết sức quái lạ ấy, các học sinh bên dưới chỉ biết nhìn nhau khó hiểu. Chả trách ai được vì đến chủ nhân của tiếng cười cũng sắp không hiểu nổi chính mình nữa rồi.

Mày không hiểu thật? Hay là đang giả vờ không hiểu thế?

Suy cho cùng thì đáp án của câu hỏi trên luôn chỉ có một mà thôi.

Rằng tận sâu trong thâm tâm, người con gái mạnh mẽ thực chất chưa từng hoài nghi về tư cách của bản thân, luôn cố gắng hết sức, luôn nỗ lực hết mình, từng ngày, từng giờ, không theo cách này thì bằng cách khác.

Rằng Trà My vốn dĩ chưa hề ngừng tranh đấu.

Quốc Vinh chỉ mất chưa đầy ba ngày để nhận ra điều đó.

Còn cô thì sao?

Cả cuộc đời chăng?

Khôi hài.

Thật sự quá khôi hài.

Khôi hài đến mức… Trà My không tài nào ngừng cười được.

- Cô My ơi… Cô vẫn ổn chứ?

Trà My nhận ra giọng nói này.

Ngọc Linh - Trưởng lớp 12A, đang hướng mắt về phía cô với vẻ lo lắng khác thường. Giờ mới để ý, cô bé cũng là người duy nhất lưu tâm đến tình trạng của Trà My ngày đó. Cô mỉm cười đáp lại, rồi ra hiệu cho em ấy ngồi xuống, lòng tự nhủ: “Khởi đầu như vầy là quá tốt rồi”.

Trà My đâu đến đây đâu chỉ để xin lỗi.

Cô phải còn phải chứng minh là mình xứng đáng để với “lời xin lỗi” ấy nữa kìa.

- Nói ra được thấy lòng nhẹ hẳn! Thôi thì bây giờ chúng ta bắt đầu lại đi. Cô tên là Nguyễn Thị Trà My năm nay 27 tuổi, giáo viên bộ môn lịch sử Việt Nam, nhà trường phân công dạy lớp mình từ tháng trước. Rất hân hạnh được làm quen với các em!

Thông thường chẳng ai làm việc với nhau cả tháng rồi mới đi giới thiệu bản thân đâu.

Thiệt tình! Đừng có cười tôi nữa mà.

Bỗng từ phía cuối lớp học, một cánh tay rụt rè giơ lên.

Nam sinh chậm chạp ban nãy, người phải đợi Trà My đến tận chỗ nhắc nhở đang run cầm cập như thể trúng gió.

- Việc gì thế em?

Trà My gần như bí thở trong lúc chờ đợi hồi đáp từ phía cậu trai. Nhỡ đâu những hành động quá đà vừa rồi khiến các em ấy khó chịu thì biết làm sao đây? Cô còn chưa thật sự làm được điều gì cho ra hồn nữa là.

May mắn thay…

- Thưa cô… Em quên mang sách giáo khoa.

Bất giác thở phào ra một nhịp trước khi lướt mắt một vòng quanh lớp học, người giáo viên trẻ chắc mẩm đấy cũng là tiếng lòng của tất cả học sinh chốn đây.

Trà My thoạt trông không mấy bận tâm đến điều đó hay nói trắng ra thì chuyện này cũng đã nằm trong tính toán của cô ngay từ đầu.

Người giáo viên trẻ đáp lại học trò của mình với vẻ niềm nở. Cô lục trong túi xách của mình ra cuốn “Lịch sử Việt Nam” được Vole xuất bản dành riêng cho học sinh trong thành phố. Dù mới được mua cách đây ba hôm có lẽ, nhưng nó đã cũ đi trông thấy: Bìa đã ố vàng, giấy thì quăng mép, trang nào trang nấy cũng bị đánh dấu tứ tung, ghi chú thì chi chít như đám rừng…

- Không sao cả, cô có mang rồi đây.

Lẽ dĩ nhiên, cả lớp đâu thể học chỉ với bấy nhiêu được.

- Nhưng biết gì không các em?

Cô vờ ngắm nghía quyển sách một hồi rồi tiếp.

- Ai lại cần thứ này để học lịch sử cơ chứ?!

Dứt lời, Trà My thả rơi quyển sách xuống bàn giáo viên, đánh lên một tiếng “bịch” chắc nịch.

Như đã nói từ trước, Nguyễn Thị Trà My là một con nghiện sử Việt và điều khiến cô băn khoăn bấy lâu là liệu các giáo sư, tiến sĩ được Vole Company thuê biên soạn nên cuốn sách này có thật sự yêu thứ mà mình đã dành cả cuộc đời để gắn bó hay chăng. Khi họ tạo ra cả một lộ trình giảng dạy chỉ với mục đích duy nhất là nhồi nhét càng nhiều kiến thức càng tốt.

- Đừng nhìn cô như thế. Ý cô không phải nói sách viết dở hay gì đâu. Chẳng là kiến thức được viết trong đây cô đọng quá nên thành ra mất đi sự hấp dẫn vốn có của môn học này. Cấu trúc rập khuôn: ngày, tháng, năm, sự kiện, nguyên nhân, ý nghĩa,… Thoạt nhìn thì chúng trông có vẻ khoa học đấy! Nhưng thành thật mà nói thì… Học như thế chán chết đi được!

Chắc do cô nghĩ nhiều quá thôi, dẫu sao thì việc bù đắp thiếu sót trong chương trình học từ lâu đã là thiên chức của người làm giáo rồi.

Hãy xem đấy như thử thách đầu tiên trên con đường “tái chinh phục” ước mơ của cô đi.

- Thay vào đó, sao chúng ta không thử tìm đến thứ gì đó thú vị hơn nhỉ. Thổi hồn vào những con chữ khô khan kia, tìm đến vẻ đẹp vốn có của môn học này.

Ngoái nhìn về chiếc đồng treo tường đặt ở cuối lớp, Trà My không khỏi ngỡ ngàng.

- Chỉ còn mười lăm phút thôi sao? Thế thì đừng lãng phí thời gian nữa.

Người giáo viên trẻ thở hắt ra một hơi như để xua đi mọi ràng buộc của quá khứ.

- Chúng ta bắt đầu nào!

Mày đi quá giới hạn rồi đấy, cái đồ đần thối!

Trà My biết chứ, biết rất rõ là đằng khác.

Nhưng thế thì có sao đâu nào?

Khi con người ta đã trót yêu một cái gì đó.

Phải, trái, đúng, sai,… Âu cũng chẳng phải là điều quan trọng nữa.


Trong cơn mơ màng, người giáo viên trẻ chợt nhớ đến chính mình của mười năm về trước.

Đang là giờ ôn tập, khi hầu hết các học sinh trong lớp cắm mặt vào việc luyện đề, chuẩn bị cho giai đoạn nước rút cho kỳ thi cuối cấp. Lởn vởn trong đầu của thiếu nữ Trà My lại là gợi ý từ cô bạn chí cốt.

“Nếu đã không biết phải chọn trường nào, sao bạn không học sư phạm với mình luôn cho vui.”

Đấy rõ là một lời bông đùa ngớ ngẩn, đến cả thái độ khi nói của Thuý Kiều cũng chỉ đậm chất xã giao. Thế nhưng chẳng hiểu vì lý do nào, Trà My lại không thể ngừng suy nghĩ về nó. Từ chỗ bản thân phải thuyết phục gia đình mình ra sao đến những thứ phải học, những việc phải làm trong trường sư phạm, phải kiếm việc ở đâu, phải lo toan những gì,… Mọi thứ cứ thế hiện ra trước mắt người thiếu nữ, sinh động, sắc nét và cực kỳ hấp dẫn.

Sâu trong tâm tưởng của người thiếu nữ bấy giờ dần dà hình thành một khao khát.

Mình muốn làm giáo viên.

Về sau nhìn lại, Trà My thấy rằng bản thân lúc ấy đã tô hồng vài thứ hơi quá tay.

Lẽ đương nhiên, chẳng cần đến mười năm để người thiếu nữ hôm nào nhận ra điều đó. Chỉ với vài từ khoá tìm kiếm trên mạng, một thực tế phũ phàng đã hiển hiện trước mắt cô. Cha mẹ cũng phản đối cô kịch liệt với lý do chỉ những người có tài may ra mới kiếm sống được bằng nghề giáo. Với thành tích học tập chỉ ở mức khá, ước muốn của Trà My là thứ gì đó vượt ngoài tầm với.

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao…

Cô không thể cưỡng lại được, dù có cố thế nào cũng không thể cưỡng lại.

Để rồi sau khi lén giấu gia đình để thêm ngành sư phạm vào lá đơn nguyện vọng, Trà My rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Hàng vạn mối lo không tên cứ thế kéo đến, tâm trí của cô lúc ấy là một mớ hỗn tạp của sự hoang mang, bối rối và chút gì đó sợ sệt.

Đấy cũng là bắt đầu cho chuỗi những ngày dài mà đầu óc của người thiếu nữ luôn ở “trên mây”.

Trà My biết mình không thể cứ sống như thế mãi được.

Cô cần phải làm gì đó.

Làm gì đó để tự giải thoát bản thân trước khi quá muộn.

- Kiều nè, sao bạn lại nghĩ mình hợp với nghề giáo thế?

Kể ra thì ngoài hỏi ý kiến cô bạn thân cùng bàn, Trà My còn có thể làm gì nữa chứ. Câu nói ấp úng đi cùng với vẻ mặt ngượng nghịu ấy, quả rất khó coi. Nếu có ai đó (ngoài Thuý Kiều) vô tình trông thấy cảnh này thì cô đến chết vì ngượng mất.

Vẫn như mọi khi, chỉ bằng một cái liếc nhìn giản đơn, con người quá đỗi tuyệt vời ấy đã lại nhìn thấu tất cả. Thuý Kiều không hỏi lại bất cứ điều gì, phải chăng vì cô biết hành động ấy sẽ chỉ khiến bạn mình khó xử thêm. Rằng chỉ một cái lỡ lời thôi cũng đủ để khiến trái tim mỏng manh của cô vỡ tan thành từng mảnh.

Người giáo viên trẻ của hôm nay, đã không còn cơ hội để kiểm chứng nữa. Nhưng những lời của Thuý Kiều ngày đó, vẫn sẽ mãi vang vọng trong ký ức cô, sưởi ấm trái tim cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô trên chặn đường dài phía trước.

- Vì bạn rất đẹp.

Như để câu nói không quá tối nghĩa, Thuý Kiều giải thích ngay. Hình như đấy cũng là lần đầu tiên hai đứa bị giáo viên trách phạt vì tội nói chuyện riêng trong giờ học. Nhưng nếu cái giá để thể quay lại khoảnh khắc tuyệt vời ấy chỉ có bấy nhiêu, cô nguyện bị như thế thêm trăm ngàn lần.

- Còn nhớ lúc hai đứa thử tóm tắt lại Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chứ? Thông thường sẽ chẳng có đứa con gái nào ngồi cả ngày trời chỉ để nghe bạn nó huyên thuyên về mấy thứ trong sách đâu. Mình thì có đấy! Nhưng không phải vì có hứng thú với lịch sử hay gì mà là do cô gái đối diện mình lúc ấy quá đẹp, đẹp đến lạ lùng luôn. Từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng câu nói của bạn lúc đó đều như được gắn thêm nam châm vậy, cuốn hút vô cùng. Mình tin không chỉ có mình đâu mà bất kỳ ai dù chỉ vô tình trông thấy cũng sẽ chết mê chết mệt vì bạn cho xem.

Nụ cười dịu dàng của Thuý Kiều, thứ đã cứu vớt cuộc đời Trà My không biết bao nhiêu lần nay lại hiển hiện trên gương mặt phúc hậu. Nó như đang muốn nhắc nhở người bạn thân chí cốt, rằng những điều cô sắp nói đều là lời thật lòng.

- Không nói thì thôi chứ… Mình có hơi ganh tị đấy. Dù đã hạ quyết tâm trở thành một giáo viên từ lâu nhưng mấy bài thuyết trình của mình từ trước đến nay lại chả ra đâu vào đâu cả. Mai mốt đứng lớp thiệt chả biết đám học trò bên dưới có chịu nghe không nữa. Chán thiệt ấy chứ!

Trà My muốn nói, cô muốn phản pháo lại tất cả những lập luận vô lý trên. Nhưng con người quá đỗi tuyệt vời ấy đã lại đi trước một bước.

- Cùng thi nhé.

- Thi?!

Trà My nghiêng đầu khó hiểu.

- Thì thi xem ai sẽ toả sáng hơn trên bục giảng ấy! Mình không chịu thua dễ dàng thế đâu.

- Toả sáng?

Nụ cười lém lỉnh trên mặt cô lúc này, thật giống với Thuý Kiều ngày trước.

- Phải! Toả sáng như một ngôi sao trên sân khấu, người sẽ luôn kết thúc màn diễn bằng một tràng pháo tay.

Trà My của ngày đó hãy còn quá non nớt để hiểu được hàm ý đằng sau lời động viên nửa đùa nửa thật.

Thấm thoát đã mười năm rồi.

Nếu như ban nãy Trà My chọn cho mình nước đi an toàn thì những ký ức tuyệt đẹp kia hẳn sẽ mãi mãi chìm vào quên lãng.

Mười lăm phút ấy trôi qua như một giấc mộng.

Trà My đứng trên bục cao, dốc hết tâm tư vào một bài giảng nằm ngoài chương trình học của các em. Đến cô cũng không nhớ chính xác bản thân rốt cuộc đã nói những gì. Trà My chỉ đơn giản là cháy hết mình với toàn bộ nhiệt huyết trong tim.

Tiếng chuông hết tiết vang lên vô tình.

- Hôm nay tới đây thôi nhé.

Lớp học lại một lần nữa chìm trong im lặng.

Kết thúc rồi. – Trà My tự nhủ với lòng trong lúc thu dọn lại bàn giáo viên. Không đau đớn, cũng chẳng u sầu.

Giờ nghĩ lại, như vậy có khi lại tốt.

Trà My chưa thành công nhưng chí ít cũng không thất bại và bấy nhiêu là đủ cho một khởi đầu mới mẻ. Người giáo viên trẻ sẽ tiếp tục cố gắng, dù chẳng có ai động viên, cô vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.

Ba năm sẽ là thời hạn sau chót để quyết định xem cuộc đời này có ý nghĩa hay không.

Để rồi một ngày mai kia… Nhất định…

Nhất định…

Thanh âm rộn rã như trận mưa rào quét ngang qua màng nhĩ cô.

Từ phía cuối lớp học, bắt đầu từ cậu nam sinh “quên mang sách” rồi lan sang bàn kế bên, kế bên rồi lại kế bên nữa. Chẳng mấy chốc mà tất cả học sinh trong lớp đều dành tặng cho cô những tràng pháo tay tán thưởng.

Không phải là những tiếng vỗ đều đặn đậm chất lấy lệ trong những buổi sinh hoạt đầu tuần. Chúng chân thật, dồn dập, mạnh mẽ và trên hết là kéo dài gần như bất bất tận

Làm được rồi.

Mình làm được rồi!

Hức.

Bất giác quay lưng về phía các em, Trà My lấy hai ngón tay ép chặt tuyến lệ nơi khoé mắt.

- Xin lỗi các em! Cô có việc gấp.

Dứt lời, Trà My vùng chạy, mặc cho vô số những tiếng gọi vọng lại từ phía sau.

- Cô ơi! Túi xách của cô.

- Cô My ơi! Cô quên giáo án kìa.

Tại sao vậy, cô đang rất vui cơ mà. Toàn thân cô đang run lên vì hạnh phúc. Những giọt nước mắt lã chã rơi cũng là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

Nhưng cũng chính vì quá hạnh phúc nên cô không thể để cho người khác nhìn thấy bản thân lúc này.

Ai đời làm giáo viên mà lại vui đến phát khóc chỉ vì bấy nhiêu chứ?! Xấu hổ chết đi được ấy!

Lúc nhận thức trở lại thì cô đã đứng trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh nữ. Đây cũng là lần đầu người giáo viên trẻ có thể thoải mái rửa mặt thế nào tuỳ thích.

Sáng hôm nay, Trà My không hề trang điểm trước khi đến trường. Việc chuẩn bị bài giảng thâu đêm khiến cô lơ đễnh gần như toàn bộ hoạt động thường nhật. Đến cả bữa ăn đầu ngày cũng chỉ vỏn vẹn một hộp sữa tươi không đường nhỏ xíu.

Thế nhưng, cô lại không hề thấy mệt.

- Mình… chỉ… cần đi nghỉ một chút thôi.

Người giáo viên trẻ ngả lưng vào bức tường gần đó, mũi thở phì phò, miệng hít lấy hít nể tựa hồ chẳng còn tí sức lực.

Tiếng chuông báo tiết lại vang lên.

Dù hơi mệt tí nhưng chắc cô vẫn đủ sức để trụ tới chiều. Suy nghĩ ấy chỉ vừa lướt qua thì toàn thân người giáo viên trẻ đã đổ rạp xuống nền gạch. Đứng trước sự ngờ nghệch của bản thân, Trà My chỉ biết bật cười ngặt nghẽo.

Nếu Thuý Kiều nhìn thấy cảnh này thì liệu liệu cô ấy sẽ nói gì?

Cùng thi nhé.

Mà lúc ấy… Trà My đã đáp lại bạn mình như nào vậy nhỉ.

- Ừ! Đương nhiên rồi.

Niềm vui rộ lên chưa được bao lâu thì kéo đến sau đó đã lại là nỗi đau không nói nên lời.

Người giáo viên trẻ oà lên nức nở.

Cô không thất hứa, cô đã làm được, cô đã thành công.

Thế nhưng tại sao mày không ở đây với tao? Tại sao lại bỏ tao một mình thế này?

Những giọt nước mắt khiến con người ta trưởng thành lên, đây cũng là lần cuối cùng người giáo viên trẻ khóc vì bản thân. Từ đây Vole City ghi nhận sự xuất hiện của cái tên sẽ khuynh đảo thành phố tội lỗi đến tận gốc rễ.

Bộc Lân – Nguyễn Thị Trà My.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.