Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lặng Lẽ (Hết quyển 1)

Tiểu thuyết gốc · 3081 chữ

Trà My ngồi bệt trên nền gạch đã được nửa giờ, nhà vệ sinh nữ vắng tanh không có lấy một bóng người nay im ắng đến lạ.

- Cô chắc là mình không muốn nghỉ nốt hôm nay chứ? Giọng cô vẫn còn yếu lắm.

- Vâng! Không sao đâu thầy, tôi vẫn chịu được.

Thầy Trung (tổng phụ trách) vốn là nỗi khiếp sợ của tất thảy học sinh trong trường không giấu nổi sự lo lắng cho cô. Nếu anh ta biết cô đang đánh điện từ nhà vệ sinh thay vì phòng y tế thì chắc sẽ hốt hoảng lắm đây, mới nghĩ tới thôi đã thấy buồn cười rồi.

Có thể nhà trường thuê cô không phải vì trình độ, nhưng các đồng nghiệp trước nay chưa ai từng kỳ thị cô vì điều đó hết.

Rốt cuộc chỉ có mỗi Trà My là tự hạ thấp bản thân thôi.

- Mình ngốc thật đấy.

Cô nói như thể tự giễu.

Tuy chỉ là vài câu giao tiếp ngắn qua điện thoại thôi nhưng bấy nhiêu là đủ để trái tim Trà My dịu lại phần nào.

- Vậy là cô chỉ xin nghỉ tiết hai của lớp 11A thôi phải không? Để tôi sắp xếp coi sao đã. Nếu có vấn đề phát sinh thì gọi tôi ngay nhé, không cần phải ngại đâu.

- Vâng! Mong thầy giúp tôi gửi lời xin lỗi tới các em.

Trà My gác máy, tự nhủ với lòng là ngày mai phải ăn uống cho đàng hoàng trước khi đi làm mới ổn. Vẫn còn gần nửa tiếng trước khi tiết ba bắt đầu, chắc cô nên tranh thủ kiếm gì đó lót dạ chứ cái đà này có khi ngất xỉu ngay trên bục giảng mất.

Vực dậy cơ thể mỏi nhừ với toàn bộ sức lực còn sót lại, ít ra thì cô vẫn còn đứng vững được trên hai chân. Điểm trừ duy nhất là gương mặt bơ phờ phản chiếu qua tấm gương lớn lúc này trông khá khó coi.

Đây đã là lần rửa mặt thứ bao nhiêu trong ngày rồi nhỉ, Trà My còn chẳng buồn đếm số.

Người giáo viên trẻ gần như úp mặt vào bồn rửa, thả mình theo cảm giác khoan khoái khi dòng nước mát lạnh lướt qua da thịt.

“2 năm 11 tháng 30 ngày 18 giờ 24 phút 30 giây”

Vừa mới ngước lên thì đập ngay vào tầm mắt đã là dãy ký tự màu xanh lá. Chúng như đang nhắc nhớ cô rằng: Đừng có vui mừng quá sớm, cái chết vẫn đang chờ đón.

Trà My thoáng chút nghĩ ngợi nhưng trong lòng lại thấy bình yên lạ lùng.

Chết thì đúng là đáng sợ thật đấy.

Nhưng nếu chỉ vì sợ chết mà sống cuộc đời của một xác chết mãi thì…

- Thà chết còn hơn.

Nụ cười đượm buồn hiện hữu trên bờ môi thanh thoát, đấy cũng là lúc cô nhận ra mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.

- Ớ!!!

Do không cẩn thận trong lúc rửa mặt, Trà My đã vô tình vấy nước vào ngực áo.

Vội vã giật lấy vài miếng giấy thấm, người giáo viên trẻ như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cô hốt hoảng tột độ, chỉ mong sao mình không phải bỏ tiết chỉ vì bấy nhiêu.

Chắc không phải do mình đã lỡ dùng hết vận may cả đời cho khoảnh khắc ấy đâu nhỉ?

Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy ba năm đằng đẵng đang chờ phía trước.

Ấy vậy mà cô vẫn cười được mới hay chứ, đúng là chẳng ra làm sao hết.

Loay hoay một hồi với lớp vải ẩm, Trà My cuối cùng cũng xử lý xong xuôi vệt nước khó chịu. Cô thở phào một hơi nhẹ nhỏm, đang toan định rời đi cho kịp giờ thì trực giác lại mách bảo.

Hình có cái gì đó không đúng.

Để cho chắc hơn, cô xoay người một vòng trước gương, kiểm tra lần chót xem bản thân còn điểm nào bất ổn nữa không.

Mái tóc đen óng xõa tự nhiên uốn thành lọn nhỏ đã được cắt ngắn chạm vai. Mặt mộc trăm phần trăm nên chẳng có gì đáng để chú ý (ngoài đôi mắt thâm quầng do thức khuya ra). Áo dài màu lam thêu hoa huệ trắng (vừa mới được lau sạch), chân đi guốc cao màu be vốn đã là chuẩn mực của một giáo viên nữ điển hình.

Ổn rồi, mình rất chỉn chu.

Trà My mỉm cười đắc ý trước khi phát hiện ra một sự thật phũ phàng.

Phần áo hãy còn ẩm kia đang làm lộ ra tạo vật bé nhỏ, thứ mà cô cố sức giấu đi từ sáng đến giờ.

Thôi xong rồi, biết tính sao đây?

Không khỏi bối rối trước tình huống bất ngờ, Trà My tháo vội “vật đó” ra, định bụng sẽ cất nó ở nơi khác kín đáo hơn.

Mất chưa đến mười giây để cô nhận ra rằng chẳng có chỗ nào trên người mình thích hợp để giấu đồ hết, nơi khả dĩ nhất là túi quần cũng đã bị chiếc thoại thoại thông minh chiếm giữ.

Người giáo viên trẻ thở dài ngán ngẩm.

Biết thế để quách thứ này ở nhà có phải hơn không.

Cô hướng mắt về thứ mình đang cầm: Một sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc.

Đương nhiên nếu chỉ là bạc đơn thuần thì không thể nào có được độ bóng cũng như khả năng phản quang tuyệt vời đến thế. Toàn bộ phần dây của tạo vật đẹp đẽ được cấu thành từ vô số hạt bạch kim óng ả, được gia công kỹ lưỡng đến từng milimet, từng mắc xích trong chuỗi đều được tạo hình tỉ mỉ để trông như đoá hồng tươi thắm đang khoe sắc. Thật khó mà tin rằng đây là đồ thủ công vì khi nhìn bằng mắt thường, ta gần như không thể nào nhận ra sự khác biệt giữa mỗi đoá.

Thông thường khi làm một sợi dây chuyền, người ta ít khi chuộng kiểu thiết kế quá sức cầu kỳ cho phần dây đeo vì như thế sẽ khiến tổng thể món trang sức trở nên mất cân đối. Cụ thể thì khả năng cao là chúng sẽ cướp hết đất diễn của phần mặt dây chuyền.

May mắn thay, điều đó đã không xảy ra.

Sai rồi.

Phải nói là điều đó không thể nào xảy ra mới đúng.

Chín mươi chín đoá bằng hồng bằng bạch kim kia mới chính là thứ bị lu mờ hoàn toàn trước vẻ đẹp của viên tâm thạch màu lục thẫm.

Được biết đến như khoáng sản quý giá nhất hành tinh khi chỉ có hai mỏ khai thác trên toàn cầu. Tương truyền thì đây chính là thứ vật chất đã làm nên uy lực có một không hai của bom Ares. Bằng chứng rõ ràng nhất cho điều đó là dù chính quyền Zandoza có liên tục khẳng định rằng: Đây chỉ là thứ đá quý vô hại nhưng họ lại cầm trịch không buông quyền sở hữu trí tuệ các công nghệ liên quan đến khai thác tâm thạch.

Chẳng nói đâu xa, theo nhiều thuyết âm mưu thì nguyên nhân chính khiến đảo quốc xa xôi kia chịu giúp đỡ đất nước hình chữ S cũng bởi trữ lượng tâm thạch dồi dào trong lòng Vole City.

Tạm gác lại những vấn đề mang tầm vĩ mô kia thì trên thực tế, một khi nhắc đến tâm thạch thì thứ người ta nghĩ đến trước nhất là những món trang sức đắt đỏ.

Sở hữu đặc tính có một không hai là thay đổi màu sắc dựa trên cảm xúc của chủ sở hữu cộng với sản lượng khai thác nhỏ giọt theo từng năm. Tâm thạch trở thành chất liệu chính buộc phải có nếu một món trang sức muốn được xếp vào loại hàng xa xỉ.

Dẫu cho các nhà khoa học trên toàn thế giới liên tục lên án vì hành vi mòn rút “tinh chất” trong tâm thạch của Zandoza, rằng thứ họ tung ra thị trường chỉ là phế phẩm sau cùng của ngành công nghiệp vũ khí. Tâm thạch vẫn được săn đó trên phạm vi toàn cầu, mang lại cho đảo quốc bé nhỏ hàng tỉ đô la lợi nhuận mỗi năm.

Sáng trong như kim cương.

Bền bỉ như bạch kim.

Rắn chắc hơn vàng ròng.

Và còn hàng trăm lời khen mỹ miều khác nữa dành cho thứ khoáng thạch này. Ban đầu người giáo viên trẻ chỉ nghĩ đấy là chiêu trò của các nhà quảng cáo. Nhưng đến khi được phục kích tận mắt, được cầm lên tận tay, Trà My lại không thể cưỡng lại sức hút của viên “đá xanh” trong vắt. Người giáo viên trẻ cảm tưởng như mình đang được thưởng ngoạn cảnh sắc trong những khu rừng đại ngàn quanh năm mát mẻ, xen lẫn vào đó là những áng mây trắng lững lờ trôi hoà lẫn cùng làn sương buổi sớm khẽ đọng trên từng chiếc lá non xanh mơn mởn. Tất cả làm nên một vẻ đẹp khó lòng diễn tả, một tạo vật tưởng chừng chỉ tồn tại trong những câu chuyện ngày xưa.

Lần theo địa chỉ ghi trên phiếu bảo hành trọn đời, Trà My tìm đến được một chi nhánh của hãng trang sức trứ danh Golden Mouse. Nhân viên ở đấy cho cô biết rằng sợi dây chuyền đã được mua bởi một luật sư giấu tên, mục đích là dùng để làm quà sinh nhật.

“Bán thứ này đi và tương lai gia đình cô sẽ được đảm bảo.” – Tờ giấy nhắc đính kèm với hộp quà nhỏ xinh chỉ viết đơn giản có vậy.

Trà My đã từng nghe trên một phóng sự về các cách rửa tiền hợp pháp của giới thượng lưu ở Vole City chi nhánh Biển Đông và đây là một trong số đó. Sống ở một nơi mà vấn đề tài chính được kiểm soát gắt gao, việc vô duyên vô cớ chuyển một khoảng tiền lớn vào tài khoản của người khác mà không nói rõ mục đích sẽ rất dễ bị chính quyền đặc khu “sờ gáy”. Nhưng nếu dùng số tiền trên để mua quà tặng bằng hiện vật thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phức tạp.

Quay lại với sợi dây chuyền của Trà My, dù đã thất thoát trên dưới mười phần trăm giá trị ban đầu thì việc bán lại nó vẫn sẽ mang cho người giáo viên trẻ khoản tiền kếch xù, thừa đủ để người giáo viên trẻ giải quyết mọi khó khăn về mặt tài chính.

Thú thực là nếu không có sự hộ thuẫn gần như tuyệt đối này, Trà My còn lâu mới dám “vượt rào” để làm điều mà mình thật sự muốn.

Thiết nghĩ bản thân lại nợ con người ấy thêm lần nữa rồi.

Mong muốn được đền đáp cậu ta cũng ngày một lớn dần trong cô.

Đấy cũng là một phần lý do khiến cô không dám nhận tiết của lớp 11A, Trà My sợ hãi việc phải đối mặt với con người ấy thêm lần nữa. Chàng trai đã nhìn thấu mọi ngóc ngách trong trái tim cô, biết cô thật sự muốn gì, thực lòng chúc phúc cho cô với không chút tư lợi nào.

Người con gái mạnh mẽ cuối cùng cũng hiểu được lý do cho nhịp đập xốn xang nơi lồng ngực này rồi.

Mắt vẫn không rời sợi dây chuyền màu lục thẫm, dù hơi xấu hổ khi phải thừa nhận nhưng Trà My biết là mình thật sự đã…

Rầm!!!

Cánh cửa buồng vệ sinh trong góc bật mở đập vào bức tường gần đó phát ra tiếng động chát chúa.

Còn người ở đây sao?

Trà My gần như mất hết hồn vía sau âm thanh đó, cô đeo vội sợi dây chuyền lên cổ, cố gắng giấu nó vào sâu trong phần ngực áo giờ đã hoàn toàn khô ráo, tự nhủ phải làm ra vẻ bình thường nhất có thể để không bị nghi ngờ.

Nhà vệ sinh dành cho giáo viên nằm cách xa khu vực lớp học, lại còn được xếp gần nhà kho nữa nên khá vắng vẻ. Chắc cũng vì thế nên chẳng có ai mảnh may để ý đến tiếng động lạ, chưa kể chắc gì họ đã nghe được vì tường phòng ở đây cách âm rất tốt.

Trà My run rẩy xoay người về nơi vừa phát ra tiếng động, trong lòng rộ lên vài suy nghĩ, chủ yếu xoay quanh chuyện liệu con người ấy phải tức giận đến mức nào mới có thể tạo ra một lực lớn đến thế. Bởi rất rõ ràng, nếu chỉ là vô tình thì không tài nào có thể sút bay cả khoá buồng vệ sinh chỉ với một cú đá được.

Người giáo viên trẻ ngớ người mất vài giây.

Đối diện cô hiện là một nam sinh với chiều cao trung bình và gần như chẳng có điểm gì nổi trội. Cậu khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng hẳn đã ố vàng với hàng chục vết gì đó trông như vết chém hãy còn lưu dấu, quần tây đen cáu bẩn giờ rách bươm chẳng còn ra nổi hình thù, đến cả đôi giày thể thao mới tinh vài hôm trước cũng đã không còn giữ được màu trắng tinh khôi nữa. Thay vào đó, tất cả đều được bao phủ bởi một sắc đỏ chết chóc, sắc đỏ của máu tươi.

Rất… Rất nhiều máu tươi…

Toàn thân cậu lem luốc đúng kiểu như vừa trở về từ chiến trường khói lửa, tóc tai rũ rượi, mặt mày lấm lem, miệng thở hổn như đang cố bơm thêm dưỡng khí cho thân thể tàn tạ. Nếu đây không phải là người quen của mình, chắc cô đã vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng rồi.

- V… inh!?

Không.

Là TL!

Đến chính Trà My cũng không thể hiểu được, rằng tại sao mình lại có thể phân biệt “hai người” chỉ với một cái nhìn nữa. Nhưng thực tế chẳng có gì phải nghi ngờ, đây đích thị là TL, người đã trao cho cô sinh mạng thứ hai này.

- Cậu… (bị làm sao vậy?)

Trà My còn kịp nói hết câu, TL đã tựa lưng vào bức tường gần đó, miệng vẫn thở phì phò, cậu nói như sắp đứt hơi.

- Là em đó hả gái… Xin lỗi nha… Màng nhĩ của anh… A ha ha… Lủng mất tiêu rồi…- Cậu tự trỏ vào một bên tai đồng thời lắc đầu ra hiệu. Nụ cười trên khoé môi thô ráp, trông miễn cưỡng hơn bao giờ hết - Không nghe thấy gì nữa đâu… Anh cũng chả biết là em có hiểu những gì anh đang nói hay không nữa… Nhưng nếu em nghe được thì làm ơn… Làm ơn kiểm tra giúp anh…

Ngoái nhìn về phía buồng vệ sinh mình vừa bước ra, giọng nói của TL dừng lại ở mức thều thào.

- Con bé… Vẫn ổn chứ?

Chẳng còn đâu hình ảnh của một Sát Nhân Thảm Đỏ hung tợn và dữ dằng nữa, TL giờ đây cũng bình thường như bao người. Thậm chí nếu phải nói thẳng thì từ ngữ thích hợp nhất để đặc tả cậu ta lúc này cũng chỉ có một mà thôi.

Sao lại… tơi tả thế này.

Đứng trước cảnh tượng ấy, người giáo viên trẻ chết lặng phải đến vài phút. Không phải đơn thuần là bất ngờ hay sợ hãi nữa. Trái tim Trà My như đang nhói lên từng cơn theo từng nhịp thở nặng nề, theo từng giọt máu đào lã chã và từ trong con mắt phải đen láy… Là từng giọt lệ long lanh.

Khóc ư?

Một người mạnh mẽ như cậu cũng biết khóc sao?

Chuyện gì đang xảy ra thế này, cô chẳng hiểu gì cả, một chút cũng không.

- Con bé… Sao rồi?

Ánh nhìn sâu thẳm ấy như đang thay cho chủ nhân của nó, cất lên tiếng kêu gào thảm thiết. Như thể trên cõi đời này chỉ có cô mới giúp được cậu vậy. Nhưng tại sao lại không phải là gọi cấp cứu hay băng bó, mấy cái đó hẳn phải quan trọng hơn chứ.

- Con bé… Khụ! Khụ! Khụ!

Người thiếu niên co rúm người lại, từng cơn ho sặc sụa vì cố nói khi khí quản đang bị tổn hại. Quá lo lắng, cô vội lao tới rồi ngồi xổm bên cạnh cậu, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị TL gạt phắt đi với không chút do dự nào.

Trà My bật ngửa ra sau, ngã đúng vào vị trí của buồng vệ sinh trong góc.

Ai đây?

Đập vào mắt cô là một thiếu nữ trạc tuổi Quốc Vinh đang bất tỉnh nhân sự. Cơ thể cô bé được bọc kín trong chiếc túi ngủ màu xanh xám chỉ để hở đầu, đương nhiên là nó cũng dính đầy máu tươi.

Cô lập tức quay sang phía TL.

- Có phải cậu muốn tôi…

Đáp lại cô chỉ là những cái chép miệng.

- Con bé… Sao rồi?

Đứng trước sự khẩn khoản ấy, Trà My vội đứng thẳng người dậy. Cô tiến sát đến bên cạnh cơ thể bất động, run rẩy chìa ngón trỏ ra.

May quá, cô bé còn thở.

Trà My biết cô chưa thể mừng vội, phải nhanh chóng báo tin này cho TL biết. Cậu ta mới thật là người cần được giúp đỡ nhất lúc này. Đây là cơ hội ngàn vàng để cô có thể đền đáp con người ấy, dù chỉ một chút. Cô rút chiếc điện thoại thông minh màu trắng sữa của mình ra, với tình trạng thương tích đầy mình thế này, cần phải đưa cậu đi cấp cứu ngay trước khi quá muộn.

Đang toan định kiểm tra tình trạng của người thiếu niên thì đập vào mắt cô chỉ còn là khoảng tường trống. Trong lúc Trà My không để ý, TL đã đi đâu mất rồi.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.