Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy sụp

Tiểu thuyết gốc · 1884 chữ

Phải đến tờ mờ sáng hôm đó, Trà My mới có thể chợp mắt.

Lời nói của “tên sát nhân” đêm qua vẫn chưa thôi ám ảnh cô.

Vì cô ta chết rồi.

Thuý Kiều chết rồi ư, làm sao hắn biết được chứ. Không lẽ chính tay hắn đã… Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến toàn thân cô run rẩy. Tệ thật, cô đang đứng trên bục giảng với gần hai mươi học sinh bên dưới.

- Cô My ơi. Cô thấy không khoẻ ở đâu ạ?

Một nữ sinh cất tiếng, xem chừng Trà My nên thôi cái trò giả đò mạnh mẽ này đi thôi.

- Cám ơn em. Đúng là cô thấy không được khoẻ. Xin lỗi cả lớp, cô phải xuống phòng y tế đây. Các em ở lại nhớ giữ trật tự nhé.

Nói nhanh một lèo với vẻ dửng dưng, chưa bao giờ Trà My thấy hổ thẹn như lúc này đây.

Vừa bước ra khỏi cửa lớp, Trà My đã chẳng thể kìm nổi thứ cảm giác tồi tệ. Cô lao nhanh đến nhà vệ sinh gần nhất, chọn cho mình căn phòng nhỏ trong góc, úp mặt vào bồn cầu, nôn thốc nôn tháo. Toàn bộ bữa sáng của Trà My đã bị tống sạch ra ngoài theo cách đó. Dạ dày cô đang có vấn đề, cơ thể cô đang rống lên từng cơn báo động.

Tựa lưng vào vách tường gần đó, cô thở hổn hển như cố nạp thêm dưỡng khí cho tấm thân tàn tạ. Từng cơn đau nửa đầu hành hạ tâm trí cô, những dòng suy nghĩ hỗn tạp giằng xé trái tim cô khiến nó nhói lên từng cơn. Nước mắt cô giàn giụa, cũng may là quanh đây không có một ai chứ nếu không thì Trà My cũng chẳng biết nên giải thích thế nào cho phải nữa.

Hôm nay lớp 11A vẫn vắng một học sinh, đối với Trà My thì đây có thể xem như một sự giải thoát. Bởi nếu phải đối mặt với con người ấy một lần nữa, cô nghĩ mình sẽ phát điên mất thôi.

Tại sao hắn ta lại tha cho mình?

Tại sao hắn ta lại giết người?

Tại sao hắn ta biết đến sự tồn tại của “đồng hồ sinh mệnh”?

Thực Thời Nhân là cái gì?

Hàng trăm câu hỏi như thế cứ đua nhau kéo đến, mặc cho cô gái đáng thương đã cô tảng lờ chúng đi hết mức có thể.

Trà My sợ, sợ lắm chứ. Sợ rằng một khi tên sát nhân đó đổi ý mà tìm đến thì cô chỉ đành vô phương chống đỡ. Kẻ có thể qua mặt cả thế giới để ra tay giết người, thủ đoạn nham hiểm của hắn có trời mới thấu nổi.

Chí ít Trà My vẫn muốn được gặp cha mẹ một lần cuối. Suốt cả đêm qua cô đã đắn đo rất nhiều xem mình có nên đánh điện về nhà để kể rõ mọi chuyện không. Quyết định cuối cùng của Trà My vẫn là giữ im lặng tuyệt đối.

Trên đời có bậc cha mẹ nào không đau khổ khi biết con cái của mình sắp chết chứ. Chưa kể tới việc trường hợp của Trà My lại là vô phương cứu chữa, làm sao họ chịu đựng nổi. Còn nếu gọi về chỉ để bàn chuyện phiếm thì cô sợ mình sẽ không giấu nổi những giọt nước mắt khổ đau, cô gái đáng thương chỉ đành gánh vác mọi thứ một mình, cầu mong cho kỳ tích sẽ xuất hiện.

Hồi chuông báo hiệu đến giờ nghỉ trưa vang lên giòn giã.

Trà My biết rằng chỉ một lát nữa thôi thì nhà vệ sinh này sẽ đông nghịt người. Đây không còn là chốn an toàn của cô nữa rồi, phải rời đi ngay may ra mới kịp. Cô cũng mất thêm một mớ thời gian để tô lại đống phấn nền bị nước mắt rửa trôi.

Phòng y tế của trường vẫn như mọi khi, hết sức vắng vẻ. Cô y tá túc trực ở đây hẳn đã đi dùng bữa với các đồng nghiệp khác rồi, thế thì càng tốt. Chí ít Trà My không phải trải qua cái bài khám xét tổng quát phiền phức kia.

Ngả lưng trên chiếc giường êm ái, trông cô lúc này hệt như một bệnh nhân thực thụ vậy. Nhưng có làm sao đâu, Trà My đã dối trá với ban giám hiệu rằng trong người mình mang nhiều căn bệnh mà. Việc chúng bất ngờ tái phát khiến cô phải nằm liệt ở đây nguyên ngày âu cũng là chuyện hết sức bình thường.

Thực tâm Trà My không muốn ngày làm việc cuối cùng của mình lại có kết thúc nhảm nhí đến vậy.

Nhưng biết làm sao hơn, mình mệt quá rồi.

Cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.


Lúc Trà My tỉnh dậy đã hơn năm giờ chiều.

Thật chẳng thể ngờ rằng ngắm cảnh hoàng hôn qua cửa kính của phòng y tế lại mang cho con người ta cảm giác khác lạ đến vậy. Không gian xung quanh ngập trong ánh nắng chiều nhuốm màu vàng cam. Tấm rèm trắng được cô cẩn thận đóng lại xem chừng có tác dụng ngoài sức tưởng tượng, không ai nhận ra việc có một giáo viên đang “cúp cua” trong này hết.

Trà My không biết mình nên vui hay nên buồn nữa, đầu óc của cô cứ ong ong suốt từ đêm qua đến giờ. Chí ít thì cảm giác tuyệt vọng ban sáng đã dịu đi phần nào. Đằng nào cũng chết thôi, tại sao cứ phải tự hành hạ mình như vậy chứ, cô thầm ước giá như mình nghĩ thoáng được như vậy sớm hơn.

Ngày cuối cùng đi làm với tư cách một giáo viên, Trà My trốn tránh trách nhiệm của bản thân chỉ vì sợ hãi mấy chuyện đâu đâu. Ít ra thì chúng cũng kết thúc. Hết thật rồi, cuộc đời giáo viên của cô.

Đặt hai chân xuống đất, gắng gượng hết sức mới đứng dậy nổi, từ trưa đến giờ cô chưa có cái gì bỏ bụng cả. Mà bữa sáng của cô kể ra cũng theo đường miệng ra ngoài hết rồi còn đâu.

Mình đói quá.

Căn tin trường giờ này chắc chưa đóng cửa, nhưng Trà My kỳ thực chẳng muốn đụng mặt bất kỳ người quen nào lúc này. Nếu cô nhớ không lầm thì cách trường vài dãy nhà có một hàng tiện lợi mới mở thì phải, thôi thì cứ đến đó đi. Cơm hộp, bánh mì ngọt, bánh kẹp, cơm nắm… Cái gì cũng được, miễn là giúp cô dập tắt cơn đói cồn cào này.

Bước chân ra khỏi phòng y tế, may thay là cửa vẫn còn hoạt động, Trà My ngoái nhìn ra xung quanh, hành lang lúc này vắng tanh. Nếu kịp thì cô sẽ thành công rời khỏi trường trước khi hết tiết mười, tức là chẳng cần phải lo đến việc tránh mặt người khác vì đa phần họ đều đang ở trong lớp học.

Trà My thấy mình có hơi ngây thơ khi suy nghĩ đơn giản đến vậy.

- Ra là cô ở đây, làm em tìm mãi.

Đối diện cô lúc này là một nam sinh với thân hình cao ráo cùng gương mặt lãng tử.

- Cường? Em làm gì ở đây giờ này?

Vẫn như mọi khi, vẻ lịch thiệp của cậu chàng luôn cho con người ta thấy được sự trưởng thành trước tuổi. Nhưng đến mức đeo đuổi luôn cô giáo của mình thì có hơi quá rồi, Trà My thật chỉ muốn bảo cậu ta về lớp ngay đi.

- Lớp học chán quá, em định ra về sớm một chút. Không ngờ lại gặp cô ở đây, thật trùng hợp quá.

Nếu là một ngày bình thường thì Trà My hẳn đã tặng cho cu cậu một bài giảng dài dằng dặc về tầm quan trọng của việc học hành nghiêm túc rồi. Nhưng không, một giáo viên vô trách nhiệm như cô chẳng có tư cách gì để làm điều đó hết.

- Vậy thôi em cứ đi đi, đừng trốn tiết nhiều quá được rồi.

- Ô hay, cho em đi luôn. Hôm nay cô bị làm sao vậy?

Trà My khẽ thở hắt, sự bất ngờ ấy thực chất đã nằm trong dự đoán. Dù sao thì đây cũng là lần cuối cả hai gặp nhau, cô thấy tối nhất mình không nên phá bĩnh niềm vui của tuổi trẻ. Với thành tích học tập đáng mơ ước đó, cậu bé có quyền lơ đãng đôi chút.

Thấy cô lặng im hồi lâu, Quốc Cường mỉm cười nhí nhảnh.

- Mà thôi, kệ nó đi. Đúng rồi, cô còn nhớ cái này chứ?

Cậu bé lấy trong cặp táp ra một hộp quà nhỏ nhắn, chính là cái mà hôm qua cô chưa kịp mở.

Trà My bắt đầu bối rối.

- Ờ… Đương nhiên là cô nhớ rồi.

Quốc Cường nghe xong hứng khởi lắm, cậu chàng đặt ngay hộp quà vào tay Trà My.

- Vậy giờ cô mở nó ra đi.

Cái thằng nhóc này, hết chuyện làm rồi hả?

- Có cần phải làm ngay tại đây không em? Để lát về nhà cô mở cũng được mà.

- Thế thì em sẽ không thấy được biểu cảm dễ thương của cô. Vậy thì chán lắm.

Được người ta khen mình “dễ thương” quả có hãnh diện thật, nhưng đối phương chỉ là một thằng nhóc mới lớn. Trà My đang phải cố kìm chế ham muốn được tát thẳng mặt cậu ấm lắm trò này.

- Thôi được rồi. Nhưng cô mở xong thì em phải về lớp học nốt tiết cuối rồi mới được về nghe chưa?

Trà My đưa ra điều kiện trao đổi, chẳng hiểu vì lẽ gì mà ý chí của một nhà giáo trong cô lại trỗi dậy mãnh liệt như thế.

Quốc Cường thì vẫn tỉnh bơ.

- Vậy cũng được thôi, nhưng sau khi mở quà em muốn nhờ cô một chuyện trước.

- Chuyện gì?

Cô thắc mắc hỏi lại, cậu bé chỉ cười mà rằng.

- Đợi cô mở xong rồi em nói.

Phiền quá đi, thằng nhóc này chắc chỉ thua tên khốn đêm qua ở độ man rợ thôi, Trà My chợt nghĩ. Cầm hộp quà trên tay hình như trông nó khang khác so với cái của ngày hôm qua. Chắc tại cô nhớ lầm thôi, làm nhanh đi rồi về.

Chậm rãi tháo dải ruy băng màu đỏ hồng ra, Trà My đặt tay còn lại lên nắp hộp rồi mở nó ra.

Một làn khói xanh bốc lên.

Quá bất ngờ, chẳng có chút phòng bị Trà My đã hít phải chúng. Một cơn buồn ngủ khủng khiếp đánh gục cô ngay sau đó. Toàn thân cô mất thăng bằng, đổ gục vào lòng người thiếu niên đối diện.

- Liệu em có thể giúp anh vui vẻ đêm nay không? Đó là thứ em muốn nhờ, thưa cô.

Nụ cười trên môi Quốc Cường lúc này, trông độc ác đến lạ.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.