Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Vết (01)

Tiểu thuyết gốc · 2337 chữ

Đã từng có một thời, Quốc Vinh cực kỳ sợ bóng tối. Thật chẳng thể ngờ rằng ở một ngày mai kia, bóng tối lại trở thành người bạn thân thiết nhất của cậu.

Hôm nay cũng vậy, thứ đầu tiên cậu thấy khi vừa mở mắt cũng là bóng tối.

8 giờ 13 phút sáng.

Lặng nhìn dãy số ẩn hiện trên chiếc đồng hồ điện tử, miệng thở dài ra một hơi đầy mệt mỏi. Đêm qua, cậu lại thức trắng.

Đảo mắt quanh căn phòng tối tăm, nơi mà nguồn sáng duy nhất chỉ độc chiếc màn hình máy tính để treo. Quốc Vinh với tay tới ly cà phê đen không đường, nhấp một ngụm to như đang cố để lấy lại tỉnh táo.

Choang! Chiếc ly vỡ mất rồi.

Chán nản lấy tay xoa đầu, người thiếu niên lại gục mặt xuống bàn, cơn buồn ngủ này xem chừng còn lâu mới chịu buông tha cho cậu.

Quốc Vinh thực chỉ muốn lăn đùng ra ghế, làm một giấc đến tận sáng mai. Kể cũng đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cậu chợp mắt quá ba tiếng. Cá biệt vài hôm trở lại đây, người thiếu niên thậm chí còn chẳng thể nào ngả lưng bằng phân nửa chỗ ấy. Cậu đang ép cơ thể mình chạm tới giới hạn của nó, vì một lẽ thường tình.

À không, cả hai mới đúng.

“Đừng… Đừng… Đừng!!!”

Một tiếng gào thảm thiết ập đến bên tai khiến người thiếu niên bừng tỉnh, nắm tay siết chặt trong vô thức, hàng mi nặng trĩu căng ra hết cỡ, ánh mắt lờ đờ vẫn cố bám trụ chiếc màn hình điện tử. Tính từ lúc hoán đổi xảy cho đến giờ cũng đã hơn ba tiếng, thế mà cậu vẫn chưa tìm được thông tin nào hữu ích cả.

- Mình bỏ sót ở đâu? Ở đâu cơ chứ?!

Tự gõ vào đầu mình liên tục như thể tự trách, cánh tay rê chuột chuyển động liên hồi.

Trên màn hình máy tính lúc này đang là một trang deep web với thiết kế sơ sài. Có thể tạm suy luận rằng kẻ lập ra nó không có nhiều kiến thức về mảng lập trình, nhưng cũng không thể loại ra trường hợp hắn chỉ đang cố tình làm vậy để đánh lạc hướng điều tra.

- Nếu TL ở đây, cậu ta sẽ nói gì nhỉ? Mình quá cẩn trọng rồi chăng?

Sực nhớ đến mấy lời càm ràm của “kẻ kia” về đống tính toán trật lên trật xuống của mình, Quốc Vinh bật cười ngao ngán.

Mới hôm qua thôi, cậu đã bày ra cả một dàn “thiên la địa võng” chỉ để rồi té ngửa khi biết rằng cô gái kia chỉ là kẻ vô can. Thôi thì cứ tạm gác lại mớ thuyết âm mưu sặc mùi nguy hiểm kia qua một bên, hãy nghĩ mọi thứ theo hướng đơn giản nhất có thể. Biết đâu chừng chúng sẽ giúp được cậu.

Đầu tiên, chắc chắn hắn quay cái đống này bằng điện thoại di động, đấy là lời giải thích hợp lý nhất cho việc tại sao đến tận bây giờ mà chúng chưa biến mất.

Thứ hai, đa phần chúng đều đã bị cắt xén đi nhiều chỗ trước khi được đăng lên vì nguyên nhân nào đó chưa rõ.

Thứ ba, điều quan trọng nhất. Quốc Vinh có cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó hết sức quan trọng khi duyệt cái mớ hổ lốn này.

Người thiếu niên ấy đang rất tập trung.

- Tại sao hắn ta lại nhét cái ống nước đó vào âm đạo của cô gái kia? Chẳng phải khi quan hệ thì dương vật mới là cái cần cho vào à? Anh giải thích giúp em được không?

- Ờ… thì trên đời có vài kẻ chỉ cảm nhận được hạnh phúc khi chà đạp người khác ấy mà.

Hình như có cái gì đó sai sai.

Quốc Vinh đáp lời trong vô thức, chẳng hề hay biết rằng bên cạnh mình còn có một người nữa.

- Á!

Đến giờ mới hét toáng lên có hơi trễ rồi thì phải. Quá hoảng hốt, toàn bộ cơ thể Quốc Vinh giật bắn mình, cậu mất thăng bằng, cả người lẫn ghế bật ngửa ra sau.

- Lạ nhỉ, chính anh gọi em tới mà. Sao lại bất ngờ đến vậy chứ?

Chất giọng trong trẻo, ngọt ngào đến lạ lùng này, chỉ có thể là của Thuý Vy thôi.

Nghĩ đoạn Quốc Vinh mới thấy mình cần gì phải đoán cho mệt người, hình bóng ấy đã hiện hữu trước mặt cậu rồi còn đâu.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt như bông tuyết, đôi mắt to tròn sáng long lanh như hai hòn ngọc quý, cái mũi cao cao, cái miệng anh đào… Quả là một tổ hợp hoàn mỹ, thừa sức để đánh gục bất kỳ tên đàn ông nào trên trần đời. Cá nhân Quốc Vinh biết rằng nhìn chằm chằm vào mặt con gái nhà người ta thế này có hơi vô phép, nhưng đã lỡ rơi vào cái tư thế này rồi thì chịu thôi chứ biết làm sao hơn.

Ngay trong khoảnh khắc khi tưởng chừng như Quốc Vinh sẽ ngã nhào ra sau vì mất thăng bằng, cánh tay dịu dàng ấy đã đỡ lấy lưng ghế. Nó nhỏ bé và mong manh đến mức tưởng chừng sẽ vỡ tan thành từng mảnh nếu cậu dám cựa quậy.

Hình ảnh hai người lúc này, hệt như một cặp đôi khiêu vũ đang đến khoảng cao trào, khi người con gái bắt đầu ngả người ra sau để rồi được cánh tay mạnh mẽ của chàng trai đỡ lấy. Sẽ là một cảnh tượng tuyệt đẹp, chỉ ngặt một nỗi vị trí của đôi bên đã bị đảo lộn hoàn toàn. Tệ hơn nữa, chân của Quốc Vinh đang không chạm đất, gương mặt hai người lại đặt sát nhau đến mức cậu có thể cảm nhận được từng hơi thở của cô.

Cũng tức là cách duy nhất để chủ động thoát khỏi tình trạng này là cậu phải bám vào người của Thuý Vy.

Hoặc đơn giản hơn…

- À Vy nè, theo đúng quy tắc thì em phải đỡ cái ghế lên ngay sau khi chộp được nó. Chứ không phải giữ nguyên tư thế kỳ cục này. Thế thì khó xử cho anh lắm.

- Vâng ạ.

Thiếu nữ nghe xong, gật đầu như đã hiểu ý, mặt chẳng có tí cảm xúc. Cánh tay nhỏ bé khẽ nâng lên, trả người thiếu niên về vị trí ban đầu.

Thở ra một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên việc xem đi xem lại cái đống này suốt mấy ngày qua đã ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý của cậu. Ban nãy suýt nữa cậu đã định hôn con bé, thứ dục vọng bẩn thỉu đó, thật đáng kinh tởm.

- Tim anh đập nhanh quá, anh không sao chứ?

- A… không.

Người thiếu niên trưng ra nụ cười gượng gạo, quả nhiên việc phải mặt đối mặt với con bé khó khăn hơn cậu tưởng rất nhiều.

Lương Thuý Vy năm nay mười bốn tuổi, một nữ sinh cấp hai điển hình với chiếc áo sơ mi trắng cùng khăn quàng cổ, quần tây đen bó đi chung với dép quai hậu. Người ta nói đồng phục được tạo ra để giúp cho học sinh cảm giác được sự công bằng trong trường học. Nhưng cá nhân Quốc Vinh chưa bao giờ tin vào điều đó.

Cô gái trước mặt cậu đây là ví dụ điển hình nhất cho sự ngộ nhận kia. Mái tóc đen óng ả dài ngang vai đang toả ra hương thơm ngào ngạt của loài hoa nào đó, chân mày thanh thoát tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt nai đen trong to tròn, gương mặt trái xoan hài hoà càng làm tôn thêm sự trang nhã, yêu kiều. Chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi bó sát lấy từng đường cong trên cơ thể mảnh dẻ đẹp như tượng tạc, cái quần tây đen tẻ nhạt cũng nương theo đó, biến thành một tác phẩm nghệ thuật đúng nghĩa. Chiếc khăn quàng đỏ thắm đại diện cho phần “trẻ con” trong cô bé giờ cũng hoá thành một vật trang trí bắt mắt, lôi cuốn mọi ánh nhìn về chiếc cổ nhỏ thon trắng không tì vết. Với cái quy định cấm học sinh cấp hai trang điểm khi đến lớp, cô bé như một đoá hồng rực rỡ mọc giữa đồng hoa dại vậy, công bằng ở chỗ nào chứ.

- Vậy anh trả lời câu hỏi của em được chưa? Em vẫn chưa hiểu lắm.

Cô bé ngây thơ trỏ tay vào màn hình máy tính.

Người thiếu niên rơi vào thế bí, chỉ đành chơi lại cái bài xưa như Trái Đất, thứ mà mọi bậc cha mẹ dùng khi con mình bắt đầu đề cập đến vấn đề nhạy cảm.

- Ờ… em còn nhớ lời anh nói lúc trước chứ? Thế giới có vài thứ cần được giải thích. Số còn lại thì phải tự mình tìm ra đáp án. Cái này là một trong số đó.

Cô bé vẫn rất lễ phép.

- Vậy đây là việc không thể hỏi ạ?

- Ơ ...Ừ.

Quốc Vinh bất lực cười khổ. Nếu xem cô bé trước mặt cậu như một tờ giấy trắng thì chắc chắn không đúng. Người thiếu nữ này đó đầy đủ kiến thức để về các vấn đề trên, chẳng là chỉ dạy tận tình quá đôi khi sẽ mang lại kết quả ngược.

Khoan đã, cậu kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay.

“8 giờ 21 phút”

- Em trốn học hả Vy?

Thiếu nữ nghe xong, mặt không biến sắc. Kể ra thì từ nãy đến giờ, con bé có bộc lộ chút cảm xúc nào đâu.

- Anh dặn em mua đồ và mang đến đây mà.

Cô bé ngây thơ trỏ tay vào cái hộp nhỏ đặt trên bàn.

- Vậy ra người sai là anh khi quên nhắc em phải quay lại trường sau khi mua nó à?

Dù chắc đến mười phần rằng cô bé không có ý bóc mẽ mình nhưng dù sao chăng nữa cậu cũng có phần lỗi ở đây. Quốc Vinh buông một tiếng thở dài, đi kèm với đó là một nụ cười nhạt.

- Thôi được rồi. Lại đây.

Cậu vươn tay vẫy gọi.

Thuý Vy gật đầu, trước khi tiến sát về phía cậu, khoảng cách giữa cả hai nhanh chóng được rút ngắn.

- Em biết mình không nên hỏi lại. Nhưng hành động này có ý nghĩa gì?

Cô bé thắc mắc khi được Quốc Vinh xoa đầu. Biểu cảm trên gương mặt ấy, vẫn nghèo nàn như mọi khi.

Thật ra chỉ nội cái việc nhấc mông ra khỏi ghế đến cả tấc mới với được đến đầu đối phương của cậu cũng đã đủ để gây cười rồi. Quốc Vinh chẳng biết phải nói gì hơn trong tình huống này.

- Anh cũng đã nói với em nhiều rồi. Một khi đã hiểu được ý nghĩa của động tác này, em không cần phải răm rắp nghe lời anh nữa. Có thể rời khỏi anh mà đi bất cứ lúc nào.

- Nhưng em không thể sống thiếu anh được. Vả lại cá nhân em cũng muốn gắn kết sinh mạng này với anh.

Câu nói đủ sức để đốn tim bất kỳ tâm hồn cô đơn nào, nhưng nếu áp vào trường hợp của hai người thì nó lại chẳng có tí lãng mạn nào cả.

- Nói cũng đúng nhỉ, thôi em đi học đi.

- Nhưng em muốn ở bên cạnh anh hơn ở trường.

Con bé đang muốn thử sức chịu đựng của cậu đấy à. Quả là nếu muốn Quốc Vinh có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn với cơ thể này. Thế nhưng…

Lại bắt đầu nghĩ bậy rồi đấy.

Đúng là con bé rất đẹp nhưng bình tĩnh, bình tĩnh nào.

- Thế em đã hiểu ý nghĩa của động tác này chưa?

Bàn tay đang đặt trên đầu Thuý Vy khẽ chuyển động.

- Vẫn chưa.

- Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời anh đi.

- Vâng.

Thế rồi cô bé lặng lẽ bước đi, thậm chí còn chẳng thèm ngoái nhìn lấy một cái.

Chất giọng trong trẻo nhưng cách nói năng không khác gì người máy này đôi lúc sẽ khiến cậu thấy khó chịu. Nhưng giờ đây nó lại là cứu cánh giúp Quốc Vinh thoát khỏi cái mớ suy nghĩ bệnh hoạn trong đầu cậu.

Thật may mắn quá đi mất.

Thuý Vy mở cửa chính, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào căn phòng tối. Gương mặt yêu kiều khẽ quay lại, đôi mắt đen to tròn nhưng vô cảm ấy hướng về phía cậu.

- Anh biết rằng mình có thể dùng em bất cứ lúc nào mà. Phải không?

Quốc Vinh mỉm cười đáp lại.

- Chỉ khi nào anh cần thôi, đi học đi.

Cậu không nhìn thấy biểu cảm sau đó của người thiếu nữ, việc phải bất ngờ đối diện với ánh sáng Mặt Trời khiến cậu loá mắt.

Cạch.

Cánh cửa đóng lại, kéo theo thứ ánh sáng khó chịu kia cũng biến mất.

Quốc Vinh ngả lưng ra ghế, thở ra một hơi dài như cố trút hết mọi phiền muộn vào đó.

- Ôi thôi, chuyện cơm bữa ấy mà từ từ rồi sẽ khác.

Phải, việc quan trọng nhất lúc này không phải là bận tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt đó. Cậu chỉnh lại tai nghe trước tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, nơi đang phát một video khiêu dâm với độ dài gần hai tiếng.

Trên trang deep web Quốc Vinh đang mở, có đến vài chục cái như thế.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.