Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đau đầu cũng không nghĩ ra tiêu để

Phiên bản Dịch · 1637 chữ

Ngoài thành.

Tiểu hài tử một thân đỏ rực khiêng thêm một thanh đại đao uy phong lẫm liệt, đang chặn một công tử áo gấm.

Không phải Linh La thì còn là ai.

"Mỹ nhân, mỹ nhân, dung mạo ngươi thật đẹp, là mỹ nhân đẹp nhất mà ta từng gặp qua.”

Công tử áo gấm kia có chút không kiên nhẫn, thế nhưng nhìn thấy thanh đại đao kia ánh mắt liền nóng rực vô cùng.

"Tiểu muội muồi làm sao lại một mình ở chỗ này? Người lớn đâu rồi?" Công tử áo gấm ép xuống sự kiên nhẫn dưới đáy lòng, thanh âm mềm mỏng nói với Linh La.

Linh La nghiêng đầu nhìn hắn, bên trong đôi mắt to ngập nước toàn là bong bóng màu hồng.

"Ta đi theo mỹ nhân a, ta không có người lớn."

Sắc mặt của công tử áo gấm kia liền vui mừng, dụ dỗ nói: "Tiểu muội muội làm sao lại khiêng một thanh đại đao chạy khắp nới? Không bằng ca ca giúp muội cầm?"

"Không được, cái này không thể đưa cho mỹ nhân." Linh La lắc đầu, cái này là của Tiểu Hoan Hoan, cô nếu đưa cho người khác làm tín vật đính ước, Tiểu Hoan Hoan nhất đinh sẽ giết chết cô.

"Vì sao? Tiểu ca ca chỉ là muốn giúp đỡ muội." Công tử áo gấm tiếp tục dụ dỗ.

Hắn phát hiện tiểu nha đầu này đi theo mình, trên vai còn khiêng thêm một thanh đại đao so với cơ thể nàng ta còn to hơn.

Hắn lúc đầu thì thấy hiếu kỳ, tiều nha đầu này vậy mà lại khiêng một thanh đại đao chạy khắp nơi.

Sau này lại phát hiện khí tức của thanh đại đao kia rất đặc biệt. không giống như đao bình thường.

Hắn vẫn chưa mở miệng, tiểu nha đầu khiêng đại đao kia lại quấn tới, há miệng ngậm miệng đều là mỹ nhân. Dạng đồ tốt đưa tới cửa này, hắn hà tất phải quan tâm lý do?

"Cái này là của người khác, mỹ nhân cũng thích sao?" Linh La vẻ mặt đơn thuần, giống như một giây sau liền đem thanh đại đao trên vai đưa ra.

"Ừm, rất đẹp." Công tử áo gấm liền gật đầu.

Vẻ mặt Linh La rất thất vọng, " Thế nhưng cái này là của người khác, ta chỉ giúp bảo quản."

"..."

Vốn cho rằng hài tử năm sáu tuổi trước mặt này rất dễ bị lừa, ai biết sẽ được kết quả như vậy. Công tử áo gấm lúc này sắc mặt liền đen, đưa tay bắt lấy cổ áo của Linh La, đem cô xách lên.

"Ngoan ngoãn đưa đao cho ta, ta còn có thể lưu cho ngươi một mạng, hiện tại chỉ có thể trách mạng ngươi không tốt."

Công tử áo gấm giơ tay liền muốn bổ xuống đầu Linh La. Trong con ngươi trong veo của Linh La cực nhanh chợt lóe một tia sắc bén, tay nắm lấy Kinh tà đao không ngừng căng lại.

"Này, thân một đại nam nhân lại khi dễ một đứa trẻ, thật xấu hổ."

Thân âm khiển trách dọa cho công tử áo gấm nhảy lên, phản xạ có điều kiện nhìn về phía phát ra thanh âm.

Hai thân ảnh từ trong thành đi ra, đi phía trước là một thiếu niên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, phía sau lại là một công tử trẻ tuổi, thanh âm vang lên như lan như ngọc.

Dùng cái câu này để hình dung nam tử tia, thật quá thích hợp.

"Buông ra, buông ra." Tiểu thiếu niên chạy chậm qua, trực tiếp đem Linh La từ trong tay áo gấm công tử đem ra, "Ngươi không sao chứ? A, là ngươi..."

Linh La nhìn hắn một chút, dư quang quét đến thân ảnh đang hướng bên này đi tới, biểu hiện rất bình thường, một chút cũng không có tình trạng trồng si.

"Quản việc không đâu." Linh La hừ lạnh tránh khỏi thiếu niên.

Thiến niên kia lập tức nổi giận, "Ngươi đây là tiểu hải từ làm sao lại không biết tốt xấu, ta thế nhưng là đã cứu ngươi."

"Ai muốn ngươi cứu, loại cặn bã này, ta cần ngươi tới cứu sao?" Linh la mở miệng nhỏ, vẻ mặt xem thường.

Công tử áo gấm: "..."Mới vừa rôi mở miệng liền là một tiếng mỹ nhân, đảo mắt liền biến thành cặn bã rồi?

"Ngươi...tuổi còn nhỏ làm sao lại nhanh mồm nhanh miệng không biết tốt xấu!" Tiểu thiếu niên bị tức đến không nhẹ, nếu biết là hùng hài tử này, hắn mới sẽ không xen vào việc của người khác.

Linh La lại trừng thiếu niên một cái, con ngươi bỗng nhiên sáng lên, nắm lấy Kinh Tà đao hướng vê phía cửa thành mà chạy.

Nam tử sững sờ nhìn trước mặt, thấy một tiểu hài tử thân đỏ rực đang chạy về hướng mình, đáy lòng không khỏi sinh ra mấy phần thương hại.

Ai biết, Linh La lại trực tiếp chạy xẹt qua bên cạnh hắn...

"Loly chết tiệt, ngươi tới đây cho lão tử." Thanh âm giận dữ vang dội, thanh âm a nổ tung mặt đất.

Nam tử quay đền liền nhìn thấy nữ tử đã đứng trước hiệu may trước đó đang nhéo lấy lỗ tai của hài tử áo đỏ, một tay đoạt lấy Kinh Tà đao trong tay nàng ta, không khí liền chấn động, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

"Ta không phải bảo ngươi ở quán trọ đợi ta sao? Ngươi chạy loạn cái gì? Hiện tại ngoài thành loạn như vậy, với điểm thông minh kia của ngươi bị người bán đi lại còn giúp người ta kiếm tiền." Vu Hoan từ trước đến nay có giận liền phát, hiển nhiên lúc này là cô đang rất tức giận, nói chuyện cũng rất nhanh.

Linh La bị hét cho sững sờ, trí thông minh của cô không có vấn đề...

Dung Chiêu bất đắc dĩ che mắt, nói chuyện không thể hảo hảo nói sao?

Rõ ràng là lo lắng người ta, nhất định phải một trận chê bai.

"Vị cô nương này, nàng ta vẫn là con nít, ngươi như vậy...." Thanh âm nam tử ôn hóa chen vào.

"Lại không phải là hài tử nhà ngươi, ta như vậy thì làm sao?" Vu Hoan phi thường tức giận rống lên

Làm sao lại tùy tiện đáp lời người qua đường như vậy?

Nam tử nghĩ tới hành vi trước đó của cô nương này, lập tức nghẹn lời.

"Chạy, Tiểu Hoan Hoan”. Linh la đột nhiên nắm lấy Vu Hoan, ngón tay nhỏ chì vào một phương hướng khác

"Chạy thì chạy đi, ngươi còn muốn ta chạy đuổi theo ngươi a?"Vu Hoan hướng bên kia dò xét một chút, sắc mặt lập tức đen lại.

Lại mẹ nó nam nhân.

"Không phải, nam nhân kia vừa rồi là muốn cướp Kinh Tà đao."

Vu Hoan: "..." Ai mẹ nó để ngươi biến thành tiểu hài tử, khiêng theo một thanh đao so với cơ thể mình tỉ lệ không phù hợp lại còn chạy loạn?

Còn muốn xúi giục cô hỗ trợ báo thù, cho rằng cô giống nàng ta là ngu xuẩn sao?

Linh la nhìn thấy Vu Hoan không có hành động gì, lập tức có chút thất vọng.

Nhìn qua bóng lưng đang dần dần biến mất, rất chán nản.

Vu Hoan nhìn lướt qua hai người còn lại, cau mày lại không nói gì, lách qua bọn hắn liền hướng về phía ngoài thành.

Dung Chiêu dĩ nhiên là trầm mặc đuổi theo, cơ hồ có thể khiến người ta không để ý đến tồn tại của hắn

Nam tử chỉ nhìn một chút, liền cảm thấy hô hấp như dừng lại, trở nên khó khăn.

Nam nhân này...

"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đợi ta a."

Đợi cái lông, chân ngắn còn trách ta?

"Nam nhân đằng sau kia hình như đã gặp qua ở hiệu may, ngươi ôm lấy người ta gọi mỹ nhân, làm sao lúc này gặp lại lại không trồng si nữa rồi?" Tên loly chết tiệt này đối với định nghĩa mỹ nhân tựa như chỉ ở lần đầu gặp mặt.

Thanh âm Vu Hoan không lớn, thế nhưng vẫn truyền vào trong tay nam tử, sắc mặt ôn nhuận không khỏi có chút co giật, hắn là vẫn còn đứng ở đây a?

"A, không có hứng thú." Linh la trả lời rất bình tĩnh.

Quả nhiên là dạng này, loly chết tiệt này chỉ có hứng thú đối với mỹ nhân ở lần đầu gặp mặt.

Lần thứ hai gặp mặt, lại đẹp, nàng ta cũng sẽ không ghé mắt nhìn, lại mẹ nó một thứ kỳ quái.

Trong đầu Vu Hoan lóe lên thân ảnh Diêm Tố, cô hình như đã quên mất con hàng này.

Bất quá không gặp cũng tốt, kia là quỷ thích khóc, cô một chút cũng không muốn gặp.

"Tiểu Hoan Hoan, chúng ta đi đâu? Trở về thành Phong Tuyết sao?" Linh La lộ vẻ cao hứng.

Hoàn toàn không biết nàng ta cao hướng cái quỷ gì: "Trở về tìm chết sao a? Chúng ta đi về phía Nam đi, ngươi thích thì cùng đi, không thì thôi."

"Sao? Đi phía Nam làm cái gì?" Việc của thành Phong tuyết vẫn chưa giải quyết xong? Cái này là mặc kệ?

"ngươi không nói chuyện không có ai cho rằng ngươi bị câm." Từ thành Từ An đi tới Tù Linh Cốc vừa đi vừa nghỉ không sai biệt lắm cũng ba tháng.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.