Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng chuông kêu đọng trên mặt nước.

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Một nơi nào đó sâu trong rừng.

Mồ hôi lạnh chảy xuống ướt đẫm cả trán, trong giây lát lơ lãng, nàng không khỏi cúi đầu nhìn xuống hai tay dính toàn đất cát. Thiên Di thở dài giơ một tay lên, lấy cánh tay chùi qua mồ hôi trán, vệt máu khô lại trên tay áo nhất thời sượt qua làm nàng có cảm giác hơi rát.

Đồng tử màu vàng kim khẽ đảo lại, bình tĩnh nhìn xuống cái hố sâu tầm bốn thước trước mặt, tốn cả nàng gần một canh giờ. Nữ tử có gương mặt giống hệt nàng nằm ở dưới hố, nét mặt yên tĩnh như đang chìm vào giấc ngủ say.

Thiên Di suy nghĩ giây lát liền tháo chiếc vòng vàng trên tay xuống, chu đáo đặt vào giữa hai tay của nữ tử kia. Tiếp đó, nàng quỳ xuống nhắm mắt, thành khẩn chắp tay lại khấn thầm vài câu, đại khái là chúc nàng ta đi đường thuận lợi.

Một lúc sau, nàng từ từ mở mắt ra.

Thiên Di thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, bắt đầu lấp đất xuống.

Bầu trời trên cao trong xanh, không một gợn mây. Sau lưng nàng, một loạt những bóng trắng nhấp nhô hỗn loạn, chen chúc lẫn nhau lơ lửng trên mặt sông chật ních...

Tu Vũ Phi lấy khăn tay trong người ra lau đũa, đôi mắt sáng cụp xuống, không nhìn y nói: "Huynh có vẻ không mấy bất ngờ."

Vệ Đằng Diệp mới gọi thêm một phần hồng giòn để rửa miệng. Tên tiểu nhị nhanh lẹ đi vào rồi mang hồng ra cho y ngồi gỡ, Vệ Đằng Diệp vừa húp hồng sùm sụp vừa nhìn Tu Vũ Phi, ngây thơ hỏi lại: "Về chuyện gì mới được?"

Tu Vũ Phi cúi xuống ăn canh, không nhìn y: "Huynh cũng nghe rồi, tin đồn hung miếu đang được mọi người bàn tán ở Nham Trạch."

"Cái miếu đó có thật mà, chỉ là gần đây nó mới được biết đến thôi. Có khi nó đã tồn tại ở đó từ ngàn năm về trước rồi cơ." Vệ Đằng Diệp nhàn nhạt đáp, y khảy hồng xong liền trầm ngâm: "Có điều, ta thấy phản ứng của bọn họ cũng không giống như mới nghe đến hung miếu này lần đầu."

Tu Vũ Phi nhìn y một hồi, ánh mắt gã có phần tin tưởng hơn nói: "Vậy đúng là huynh có biết thật."

Vệ Đằng Diệp không khỏi quay đầu liếc gã một cái: "Đệ nghĩ ta đã sống bao lâu rồi? Tuổi thật của ta còn hơn đệ gấp mấy lần cơ."

Tu Vũ Phi nghe vậy chỉ im lặng ăn canh, gã thật sự không dám nói nữa.

Vệ Đằng Diệp ngẫm nghĩ một lúc, chợt nói thêm: "Đệ đã từng nghe đến miếu Nham Trạch chưa? Cách đây mấy trăm năm, đó vẫn là tên mọi người gọi nó." Y đưa tay lên chỉ về ngọn núi Nham Trạch thâm trầm phía xa: "Còn ngọn núi Nham Trạch lại vốn trùng tên với Thiên Nhai Đỉnh ở đối diện kia vốn dĩ làm gì tồn tại. Nói đúng hơn là vì trước đây, nó đã bị đổi tên thành Nham Trạch, mà một phần là do mẫu thân đệ đến Thành Thiên cùng ngọn Thiên Nhai ở đối diện mới dần dần xuất hiện theo người."

Vệ Đằng Diệp nhẹ giọng cảm thán: "Cũng không bất ngờ mấy, người là tu sĩ năng lực đại thừa, chỉ cần thêm một bước nữa là thành tiên. Người phàm ca tụng người như tiên tử, thật ra cũng không sai."

Tu Vũ Phi giơ tô canh lên húp vội, sau đó nhớ lại nói: "Trong Thế gian Kỳ sự cũng có một đoạn viết về nó, chắc hẳn huynh đã từng đọc qua."

"Quyển thư thoại ghi chép chuyện tào lao của những kẻ bao đồng, ta không đọc."

Gã lấy khăn tay chùi miệng, có chút hoài niệm nói: "Quyển thư thoại đó gọi miếu thờ Nham Trạch là cánh cổng vào địa giới nhỉ? Linh hồn sau khi chết sẽ đi qua cửa miếu, đến sông Tam đồ, trình diện ở Thất Điện Ty, uống canh Mạnh Bà, sau đó tiếp tục đầu thai. Vòng luân hồi đời người tiếp diễn, nhưng đó là truyền thuyết từ lâu lắm rồi."

Tiếng leng keng như ngọc vỡ, lanh lảnh vang lên cùng một luồng âm khí lạnh lẽo thổi qua.

Vẻ mặt Thiên Di điềm tĩnh đến lạnh lùng, hơi liếc mắt quay lại... Chỉ thấy mặt suối sau lưng phản chiếu lấp lánh như dát bạc. Gió thổi rất nhẹ, các phiến lá trên cây rung rinh dao động tinh tế.

Nàng không khỏi ngơ ngác xoa cổ nghĩ, sau lưng không có gì cả... là hoa mắt sao? Tuy nhiên từ trực giác nàng có thể khẳng định, vừa rồi chắc chắn có thứ gì đó đang nhìn nàng, hơn nữa còn đứng cách nàng không quá mấy mét!

Khẽ hít lấy một hơi thật sâu, tự trấn an cơn sợ hãi trong lòng, Thiên Di chợt nhớ tới mình đang định làm gì, nàng tiếp tục quay sang lấp đất lên san bằng, sau đó đi tìm nhổ bụi cây trồng xen kẽ trên bề mặt. Xong xuôi, còn cẩn thận vòng quanh trước sau xem xét mấy lượt, thầm nghĩ, tuy nàng vẫn thấy mình che giấu hơi lộ liễu nhưng nếu chỉ nhìn lướt qua thì ắt sẽ không ai chú ý tới cái thứ được chôn bên dưới đâu.

Thiên Di tạm hài lòng lấy cành cây xóa đi dấu chân của mình lưu lại xung quanh. Trong giây lát lơ đãng, chợt để ý thấy một cái bóng trắng thấp thoáng trên mặt suối đang bám theo sau, nàng giật mình liền hét lên một tiếng.

Giâp tiếp theo, người nào đó mang tâm tình phức tạp liên tục vuốt ngực, toát mồ hôi nghĩ: "Là hình ảnh của mình phản chiếu thôi mà, đúng thật là...".

Thở dài rồi quay bước vào trong, cùng lúc đó, những cái bóng trắng thấp thoáng trên mặt suối sau lưng liền quay đầu nhìn chằm chằm nàng.

Thiên Di lập tức khựng lại, không khỏi đặt tay lên lồng ngực cảm nhận trái tim bên trong đang nảy thình thịch, bên tai đồng thời vang lên một loạt tiếng leng keng giòn giã như tiếng quỷ gọi hồn. Nàng có linh tính mạnh mẽ nhắc nhở rằng mình không nên quay lại, thế là Thiên Di khẩn trương nhấc chân lên thì bất ngờ nghe thấy tiếng nước róc rách bên dưới.

Róc rách?

Cảnh vật xung quanh nàng thình lình biến mất, chỉ còn lại một khoảng không tối đen như mực đang vây hãm. Thiên Di cố kiềm nén cơn sợ hãi nhìn nước suối đang dâng đến mắt cá chân mình. Gió lạnh tứ phía đồng thời phóng vút qua, khiến nàng rùng mình vội vàng đưa tay lên che chắn. Ánh mắt Thiên Di hoang mang đảo quanh, trong giây lát thoáng khựng lại, từ khóe mắt, nàng bỗng thấy dòng dòng suối sau lưng đang bừng sáng lấp lánh.

Thiên Di ngạc nhiên chớp mắt không thôi, nàng vừa đảo mắt nhìn kỹ lại, liền phát hiện những luồng gió lạnh buốt hóa ra là đốm lân tinh lao nhanh qua người, trông không có vẻ gì đáng sợ, tất cả đều đang gấp gáp hội tụ vào những bóng trắng mờ ảo đang nhốn nháo chen lấn bên trên mặt suối. Nàng liền quay lại nhìn theo chúng nhảy trên mặt nước rồi nhanh chóng biến thành hình dáng con người với đủ dáng vẻ, nam có, nữ có, già có, trẻ cũng có, cùng dính chặt vào nhau.

Cả trăm "người" mang cơ thể mềm mại không xương, đang lơ lửng đong đưa một cách rất trật tự trên mặt nước. Đồng thời cả trăm gương mặt đều không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, hệt như hình nộm, trông hơi rợn người. Có điều khiến nàng nổi da gà nhất đó là, không biết ngẫu nhiên hay dĩ nhiên mà khi những đốm lân tinh vừa hóa hình người, những đôi mắt trắng dã đều quay đầu nhìn chằm chằm về phía Thiên Di một cách hung tợn như có chủ đích.

Tiếng chuông kêu leng keng bỗng vang lên. Nàng đang nhìn về phía dòng suối lập tức rùng mình quay lại. Thanh âm liên tục đan xen bên tai, hồi âm tầng tầng lớp lớp vang vọng lúc xa lúc gần, nghe rất quỷ dị. Thiên Di chỉ thấy lạnh hết sống lưng, cùng lúc đó, mấy cái "bóng người" đang chen lấn trên suối thình lình tách nhau ra, tạo thành một đường trống dài ở giữa, giống như đang nhường dường cho một thứ nào đó đi đến.

Tiếng chuông lại vang lên "leng keng" một hồi, Thiên Di đứng bất động trên bờ, tâm trạng căng thẳng đến nổi quên cả hít thở. Tầm mắt xuyên qua những bóng hình mờ ảo, không lâu sau liền thấy loáng thoáng một cái bóng trắng có dáng vẻ của một nữ tử cao lớn đang đi ở giữa bọn chúng.

Nữ tử này trùm khăn choàng trắng sáng, hai tay nâng dải lụa trắng cùng với một chiếc chuông bạc tinh xảo, dáng vẻ ưu sầu cúi đầu, đi chân trần trên mặt nước. Trông khí chất nữ tử toát ra rất bí ẩn, nàng ta cất bước vô cùng chậm rãi, chỉ có tiếng chuông trong tay vẫn vang lên đều đều.

Thiên Di nhìn không chớp vào hình bóng màu trắng đã bị che kín, chỉ lộ ra móng tay và móng chân màu đen kịt nhưng nước da ở cổ tay và cổ chân của nữ tử kia lại trắng đến phát sáng. Chợt nàng đảo mắt nhìn quanh giây lát, quả nhiên... nữ tử kỳ lạ này vừa xuất hiện, những "bóng người" trên suối đã không còn hung tợn quay đầu về phía nàng nữa.

Âm thầm khẽ thở phào một hơi, trái tim treo cao của ai đó còn chưa kịp thả lỏng thì đúng lúc này, chiếc chuông trên tay nữ tử kia bất ngờ rung lên ầm ĩ.

Dường như cùng lúc hiểu ra điều gì, Thiên Di lập tức bịt miệng mình lại, trong lòng không khỏi tức giận muốn mắng bản thân mấy trăm lần! Trong tích tắc nàng vội vã quay người, sau lưng đồng thời xuất hiện vô số bàn tay trắng toát thoăn thoắt vươn tới, lập tức kéo nàng đến khoảng không tối đen ở giữa mặt suối.

Nữ tử cao lớn đứng cúi đầu nhìn sang chiếc chuông trên tay, Thiên Di vừa nhận ra mình bị bao vây, vẻ mặt càng khiếp sợ quay đầu lại.

Khăn trùm trắng trên đầu nữ tử đã bị kéo lệch ra sau, để lộ khuôn cằm thon đẹp như mỹ nhân và cái miệng trắng bệch dính chặt vào nhau như tượng sáp. Trong giây lát, ả đột nhiên quay đầu về phía nàng, há rách miệng, hai hàng lệ máu lập tức chảy ròng ròng, thấm đẫm dải lụa trên tay. Khóe miệng nữ tử nhiễu máu đỏ tươi vừa mỉm cười vừa thốt lên loại cổ ngữ nào đó mà nàng nghe không hiểu.

Chiếc chuông trên tay ả bất ngờ rơi xuống, cùng lúc đó Thiên Di cũng bị thứ gì đó kéo xuống theo.

Sự biến mất thình lình này khiến cho một loạt bóng trắng xung quanh lập tức mất kiểm soát, những cái miệng đồng loạt mở lớn, hò hét ầm ĩ. Nữ tử nọ chỉ im lặng nâng tay, hơi vén khăn trùm đầu sang, để lộ ra đôi mắt có tròng đen và hai đồng tử màu xám bạc dính chặt nhau kỳ lạ.

Mặc kệ cho huyết lệ còn đang chảy, ánh mắt ả khó lường nhìn chằm chằm vào chỗ Thiên Di vừa biến mất.

Bạn đang đọc Thuyết Yêu Người sáng tác bởi reyansselm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi reyansselm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.