Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lớp da người phản chiếu không chân thực.

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Vệ Đằng Diệp trầm ngâm nhìn Tu Vũ Phi lấy ngân lượng đặt trên bàn, chợt hỏi: "A Phi, Tu thúc đang nằm ở Nham Trạch mà đúng không?"

Tu Vũ Phi quay lại nhìn y không đáp, ánh mắt của gã lại như đang hỏi có phải y muốn đi thăm người không?

Vệ Đằng Diệp thấy vậy liền nói luôn: "Tự dưng nghĩ đến thôi, đệ nhắc đến làm ta cũng tò mò, dù sao ta cũng chưa từng thấy miếu thờ bao giờ. Truyền thuyết nói trong miếu có hai bức tượng của Ngưu đầu và Mã diện mà không biết có phải không..." Dứt lời, y cụp mắt đứng dậy.

Tu Vũ Phi liền nhíu mày đứng lên: "Huynh cũng biết về truyền thuyết đó."

"Ta chẳng biết gì cả." Vệ Đằng Diệp cương quyết phủ nhận, y quay người đi đến chỗ cột ngựa gần đó.

Tu Vũ Phi nhìn theo bóng y chợt nghĩ đến việc khác, gã đứng tại chỗ nhướng mày, giây sau bỗng khó hiểu nói: "Thế thì lạ thật, đệ nghe bọn họ nói, trong miếu thờ là một bức tượng nữ nhân."

Gã hơi hé môi, dường như còn đang định nói tiếp thì đột nhiên ngậm miệng lại. Từ khóe mắt, Vệ Đằng Diệp thấy gã bước nhanh vài bước đuổi tới sau lưng, y liền nhìn sang gã hỏi: "Nhắc đến mới nhớ, dạo này mẫu thân đệ đang làm gì thế?"

"Nương sao? Hình như người đang nuôi cá."

"Nuôi cá?" Vệ Đằng Diệp vừa dứt lời thì bên tai chợt vang lên tiếng bánh xe lộc cộc cùng tiếng vó ngựa vội vã lao đến, y lập tức đảo mắt quay lại. Chỉ thấy bổ khoái ngồi đánh xe phía trước đang lớn tiếng quát: "Tránh xa! Mau tránh xa! Kiệu của quan gia đang vội, người đi đường mau tránh sang!"

Con phố gần lối vào chợ, người qua lại đông đúc, lúc này liền hỗn loạn như ong vỡ tổ. Tu Vũ Phi quay lại thấy vậy liền hiểu ý cầm dây cương ngựa từ tay Vệ Đằng Diệp, mỗi người dắt một con ngựa nhanh chóng tách nhau ra tránh vào các sạp quán gần đó. Trong lúc bụi tung mù mịt bỗng nghe thấy y kêu oái oái, Tu Vũ Phi liền quay lại, từ khóe mắt chợt thấy mũ trúc của ai kia đang nghiêng hẳn sang một bên.

Cục đá nọ vừa văng trúng đầu Vệ Đằng Diệp thì lăn từ bả vai xuống đất, bất ngờ dọa cho con ngựa bên cạnh y giật mình hí vang. Vệ Đằng Diệp còn chưa hiểu chuyện gì đã vội vàng tiến tới vỗ vỗ lưng ngựa trấn an. Sau đó y nhanh chóng đội lại mũ trúc, vẻ mặt ngơ ngác ngoái nhìn chiếc kiệu đang xa dần.

Tiếng lanh lảnh như chuông kêu bất ngờ vang lên trong rừng, ngay sau đó từ dưới nước liền xuất hiện một vật nhỏ sáng lấp lánh bị ném bay lên bờ.

Một bàn tay trắng bệch nặng nề bám vào bờ suối, là Thiên Di. Nàng đang cố gắng chống đỡ cả người bò lên, toàn thân trở nên rệu rã không còn sức. Gắng gượng với tay còn lại tới một tảng đá, cuối cùng cũng nâng được nửa thân mình ngoi lên khỏi dòng nước lạnh toát.

Thiên Di há miệng thở phì phò, nhưng vì lạnh mà hàm răng nàng không ngừng va đập vào nhau. Một lúc sau, nàng hơi ngẩng đầu, nâng cánh tay qua vuốt hết tóc lòa xòa trên mặt. Chỉ thấy mây đen âm u trên cao vừa bay đi, ánh nắng chói chang lập tức hắt xuống, chợt khiến nàng có cảm giác ấm áp thật lạ.

Ngơ ngác nhìn xung quanh giây lát, Thiên Di chợt ngậm miệng lại, ánh mắt mừng rỡ nghĩ, đây... đây đúng là khu rừng và con suối lúc trước, nàng đã quay lại rồi! Phía bên kia bờ còn có mấy bụi cây hơi héo rủ do chính tay nàng cắm làm dấu, nền đất bên dưới vẫn còn độ tươi xốp, có thể áng chừng khoảng thời gian nàng bị bắt đi vừa rồi cũng trôi qua không quá lâu!

Nhẹ nhõm thở phào một hơi, Thiên Di vòng tay ra, đang định bám vào tảng đá tới trước thì đột nhiên nàng đau đớn kêu lên thành tiếng. Không rõ vừa đụng trúng cái gì, chỉ biết một bên dái tai nàng đau điếng. Thiên Di không khỏi rưng rưng nước mắt kiểm tra, từ xúc cảm nơi đầu ngón tay, nàng cảm giác được bên dái tai phải của mình đang sưng và ươn ướt.

Thiên Di rủ mi nhìn xuống ngón tay, hơi bất ngờ lẩm bẩm: "Nàng chảy máu tai rồi?"

Nghĩ lại liền có cảm giác quen thuộc, thì ra nguyên chủ của thân thể này mới xỏ tai, bảo sao hai bên dái tai vẫn còn buộc chỉ. Thiên Di sờ bên dái tai kia, thầm nghĩ: "Hình như bên này lành rồi..."

Trong lòng nàng chợt dâng trào một nỗi niềm nào đó không đúng, nhưng chỉ vài giây sau, sự chú ý của Thiên Di bỗng thay đổi, lo lắng nghĩ: "Máu vẫn không ngừng chảy, có khi nào mình đã làm rách một bên tai luôn rồi không?"

Thiên Di nhăn mày hạ tay xuống, cơn gió trong rừng lao xao thổi đến khiến nàng không kiềm được run rẩy. Ánh mắt nàng vừa liếc qua cổ tay, chợt nàng rùng người một cái khi bắt gặp một vật phát sáng lấp lánh trên cổ tay nhỏ nhắn của mình. Vẻ mặt tràn ngập sự khó tin, Thiên Di liền bàng hoàng thốt lên: "Cái quái... Sao nó lại ở đây?"

Bởi vì trước đó không lâu, chính nàng đã tháo cái vòng ra đặt vào tay "người kia" rồi mà?!

...

Một lúc sau...

Thiên Di khom người ngồi trên một tảng đá gần suối, hai tay vốc nước lên miệng uống vài hớp thỏa mãn cơn khát cháy cổ. Ánh nắng trong trẻo chiếu rọi đến thân, nàng liền vòng tay qua, liên tục xoa xoa hai bắp tay để tăng nhiệt độ cơ thể nhanh hết mức có thể.

Nàng đứng lên, hơi cúi đầu vắt bớt nước trên vạt áo. Tóc thiếu nữ bởi vì ướt mà rủ xuống như thác đổ, bám theo đường cong cơ thể thẳng tới bên hông. Phía sau lớp áo trắng dính chặt trên thân lúc này, chợt thấp thoáng lộ ra những đường nứt đen kịt lan ra khắp trên cơ thể vốn đã từng được chữa lành, không có máu chảy ra, cũng không hề đau đớn nên ngay cả chính chủ cũng không để ý.

Thiên Di khẽ mím môi, ngồi co ro lại trên tảng đá, đôi môi đang tái đi vì lạnh, nét mặt tập trung vuốt tóc, tranh thủ phơi mình dưới nắng chốc lát. Trong đầu vừa nghĩ tới điều gì, nàng bỗng đứng phắt dậy, dáng vẻ vội vội vàng vàng đi đến bẻ một cành cây, sau đó quay về tảng đá cũ, ngồi xuống tỉ mỉ búi tóc lên. Thiên Di run run xé ra một phần y phục luộm thuộm, giặt sơ qua nước suối rồi dùng nó để lau mặt.

Nàng chỉ vừa ngẩng lên, một con bướm mặt người bay qua. Xung quanh nó được bao quanh bởi một thứ bột đen kì lạ đang rơi xuống, Thiên Di trợn mắt mấy giây, động tác vô cùng dứt khoát, lập tức dùng vải "lau mặt" vừa rồi đập chết nó.

Nàng mở vải "lau mặt" ra nhìn thật kỹ con vật quái lạ, hóa ra không phải nó có mặt người, mà "mặt người" ở đây chính là hình ảnh nhầm lẫn do hoa văn trên cánh nó gây nên. Thiên Di thở phào nhẹ nhõm hất xác con vật đi, sau đó tỉ mỉ giặt lại chiếc vải "lau mặt" của nàng.

Phơi nắng được một lúc, chợt nàng đứng dậy. Có tiếng như kền kền kêu xé lên như thể chúng đang đánh nhau ở đâu đó.

Bầu trời không nắng cũng không gió, trên cao mặt trời đã bị một đám mây to che khuất. Ở một góc sau lưng, ánh sáng bạc đột ngột lóe lên khiến nàng cũng tự nhiên rùng mình một cái rồi quay lại. Chỉ vừa quay đầu, trong tích tắc nàng liền vội vàng bịt miệng lại.

Những âm hồn trắng toát đong đưa trên mặt suối theo tư thế bị treo cổ xuất hiện ngay trước mắt nàng, không rõ từ khi nào, nhưng có một linh cảm sâu sắc khiến nàng chắc chắn rằng "họ" không phải những bóng trắng quái gở trong lần gặp đầu tiên. Luồng sương mờ ảo bao vây dưới thân bọn họ dường như đang dẫn họ đi đâu đó, vẻ khắc nghiệt của cái chết hằn sâu trên những gương mặt khốn khổ, đó là những gương mặt xa lạ mà Thiên Di chưa gặp bao giờ.

Sở dĩ nói những âm hồn này trong tư thế bị treo cổ, trong khi sương mù che khuất nửa thân dưới của họ, đó là vì nàng thấy cổ của họ... đều tròng dây thừng và bị bầm tím. Âm hồn trắng phủ kín theo chiều dài của con suối như một con rắn to lớn có bộ vảy lổm chổm đang trườn bò khắp khu rừng, Thiên Di lập tức liên tưởng tới cảnh người âm mượn đường, song ảo giác tạo thành vẫn mang đến một cảm giác vô cùng khủng bố với nàng khi đối diện.

Thiên Di căng thẳng đảo mắt đi, bình tĩnh xác nhận cảnh vật xung quanh nàng vẫn không biến mất, nàng còn ở trong rừng, vẫn cảm nhận được gió thổi xung quanh nên không thể nào là nàng đang bị ảo giác được. Nhưng nàng lại có cảm giác mãnh liệt rằng nữ tử trùm khăn choàng đó sẽ không xuất hiện. Tiếng nước suối vang lên giòn giã bên tai, nàng liền liếc xuống dòng nước trong suốt đang chảy róc rách, ánh mắt trầm ngâm nhìn những cái bóng trắng lơ lửng đang phản chiếu.

Phản chiếu? Thiên Di chợt nhớ những bóng trắng nàng gặp khi đó không có hình ảnh phản chiếu dưới nước... Nói vậy, tức là không phải ở trên... mà là bên trong sao?

Chúng ở trong nước?!

Để kiểm tra suy đoán của mình, Thiên Di liền khẽ khàng lùi lại vài bước. Nhưng vì quá chú ý đến phía trước mà không nhìn tới sau lưng, nàng xui xẻo lập tức dẫm phải một vật lấp lánh dưới chân đau điếng.

Cắn răng chịu đau rồi lặng lẽ nhấc chân ra, đồng tử màu vàng đảo xuống, nhìn dưới lòng bàn chân không hiểu sao lại dính phải bột lân quang phát sáng giữa ban ngày. Gì đây? Chợt nàng ngẩng phắt lên, những cái bóng trắng phía trước vẫn đứng im bất động.

Chúng đã đứng im như vậy từ đầu sao?

Khi vừa đảo mắt đi, nàng liền có cảm giác không đúng lập tức quay lại. Sự hiện diện của chúng trong chớp mắt bỗng biến mất, khoảng rừng xám xịt xung quanh nhẹ nhàng bừng sáng. Thiên Di kinh ngạc nhìn vào cảnh tượng choáng ngợp trước mắt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ mây rơi xuống lặng lẽ tạo thành những luồng sáng huyền ảo mê hồn giữa cánh rừng u ám.

Tia nắng phản chiếu trên mặt suối rực rỡ như bãi vàng, bừng sáng lấp lánh trong một không gian xám xịt và tĩnh lặng.

Thiên Di đứng sững tại chỗ, dưới ánh nắng, những vết nứt tối đen trên thân nàng trông cũng như đang rực sáng.

Bạn đang đọc Thuyết Yêu Người sáng tác bởi reyansselm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi reyansselm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.