Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lẽ nào là bạn học cũ?

Tiểu thuyết gốc · 1923 chữ

Emma thu hồi tầm mắt, trong lòng toan tính một điều gì đó.

- Sáng mai Joseph và một vài người bạn của chú ấy sẽ chở mọi người đến khu bảo tồn thiên nhiên Luvia, chị tính thế nào? - Ethan ngồi xuống bên cạnh Emma.

Cô nhướng mày, trước khi đến đây cô cũng đã đọc một vài tờ báo viết về những địa điểm tham quan dành cho khách du lịch ở đây. Trong đó có khu bảo tồn thiên nhiên này, đây là một khu rừng nhiệt đới nhân tạo với nhiều khu vực lớn nhỏ khác nhau. Đa dạng tất cả các loại sinh vật, một nơi rất đáng để đi.

Vì là rừng nhiệt đới, thế nên tất cả mọi người khi đến đó sẽ không cần phải mặc trang phục mùa đông.

Nghe có vẻ khá thú vị đối với hai cậu thực tập sinh kia, nhưng Emma thì không có một chút hứng thú.

- Chắc là tôi không đi được.

- Sao lại không đi được? Ở đó có nhiều thứ hay ho đáng xem lắm, chị không đi là rất tiếc đó.

- Lịch trình của tôi không thể thay đổi đột ngột - Emma nói đều đều.

Ethan sau khi thấy được dáng vẻ bất cần đời đó, thì biết rằng mình không thể thuyết phục thêm được nữa.

Emma không nói gì thêm, liền đứng dậy đi về phòng của mình. Cô vẫn còn nhiều thứ cần phải làm rõ.

Bước đến lầu trên, Emma thấy cô gái mới tới kia đang mặc áo khoác xuống lầu.

Emma cúi đầu một chút, đây chính là cách chào hỏi lịch sự của một người kiệm lời như cô.

Cô gái kia dường như không để ý cho lắm, cô ta cũng cúi đầu một chút. Emma nhận được lời chào đáp lễ, cũng không chần chừ thêm, điềm nhiên bước về phòng của mình.

Cô gái kia sau khi nhìn thấy Emma, đôi đồng tử liền căng ra hết cỡ, chính là đang ngạc nhiên tột độ.

Emma không để ý, vẫn cứ rút chìa khóa phòng ra và mở cửa mất hút vào trong phòng.

Cô gái đó nhìn theo Emma mãi, cho đến khi cô đã đóng cửa phòng.

- Đó... đó là?

Cô gái bo đầu, dường như đang cố nhớ lại một điều gì đó, nhưng không thể nhớ rõ.

Như phát giác ra được điều gì, cô liền chạy xuống lầu dưới.

- Hai anh quen chị ấy từ khi nào vậy?

- Từ lúc hai anh còn là thực tập sinh ở một trường đại học.

- Ra vậy! Hèn chi, ánh mắt của chị ấy khi nói chuyện với các anh khác khác...

Ethan nghĩ bụng: "Sao ai cũng nói như vậy nhỉ?"

- Vậy... chị ấy học ở trường nào thế?

- Từng học ở đại học quốc gia Seoul, tên là Emma Waston - Tom tiếp lời.

Sau đó là hàng loạt chữ "ồ" đến từ các cô cậu học sinh cấp ba.

- Đại học quốc gia Seoul?

Mọi người đồng loạt quay lại khi nghe thấy giọng nói ấy.

Đó là giọng của cô gái mới tới.

- Có vấn đề gì sao? - Tom nhíu mày.

- N... Này! Tôi cũng là cựu sinh viên của đại học quốc gia Seoul đây!

Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng.

- Ở nơi này mà cũng có thể gặp được bạn học hay sao?

- Rất là hiếm thấy nha!

Luis, Ethan và Tom cũng đang cố gắng để tiếp nhận thông tin này, ba người vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.

Không nghi ngờ gì thêm về sự trùng hợp này nữa, cô gái liền chạy tới quầy tiếp tân.

- Ông chủ... ! Danh sách khách trọ!!! Mau đưa cho tôi!!!

Joseph thất kinh, liền mau chóng đưa cuốn sổ cho cô ta. Vẻ mặt của cô ta mang đầy vẻ kích động.

- Không thể nào... cô ấy nhìn rất quen, rất quen mắt. Chắc chắn tôi có gặp qua rồi!

Cô ta đặt lại cuốn sổ nhỏ trên bàn. Tức tốc chạy lên lầu trên...

Tất cả mọi người còn đang khó hiểu về hành động này của cô ta. Xì xào bàn tán qua lại.

- Anh nghĩ đó thực sự là người quen của chị Emma sao?

- Người giống người thôi, chắc cô ta nhầm rồi.

- Bọn họ đều là người Châu Á, hơn nữa phong cách ăn mặc có nét tương tự nhau... - Luis chống cằm suy nghĩ.

- Ai có phong cách tương tự thì là người quen của cô ấy à? Hai đứa thông suốt một chút đi. Emma, cô ấy là một nhà điều tra, một thám tử được chứng nhận đàng hoàng. Đi đến nơi xa xôi như thế này nhất định không phải là đi chơi đơn thuần. Còn cô ta? Chẳng qua chỉ là một sinh viên bốc đồng không hơn không kém, lên đây để mạo hiểm thôi chứ gì! Mà không biết chừng cô ta đang thất tình.

- Có liên quan sao?

- Chẳng nhẽ lại không? Khác nhau một trời một vực, nói là cùng tốt nghiệp trường đại học quốc gia Seoul, cùng ra trường, người ngoài nhìn vào thì ai mà tin cho được? Chí ít cũng có chút chứng cứ chứ.

- Thám tử như các anh lúc nào cũng chỉ chứng cứ...

- Vậy sau khi tốt nghiệp hai vị đây sẽ trở thành gì nhỉ? - Tom châm chọc.

Ethan và Luis câm nín, nhìn Tom cười khì khì.

Tom chẳng thèm đếm xỉa, anh vẫn hướng mắt về phía lầu trên.

"Emma, tôi hi vọng em sớm tìm ra sự thật."

- Amelia, là anh đây. Em gọi anh có việc gì không?

- À, hội trưởng, anh còn danh sách của các đại biểu ngoại ngữ năm đó không? À... khóa... khóa của em ấy.

- Để anh tìm lại, em chờ anh một chút. Giữ máy nhé.

Amelia đi lòng vòng quanh căn phòng của mình. Trong lòng không khỏi lo âu, mong rằng câu trả lời cuối cùng sẽ không làm cô thất vọng.

- Có rồi này, em muốn tìm lại hồ sơ của ai?

- Em vừa gửi cho anh một tấm ảnh, anh xem, trong hồ sơ có một cô gái như thế này đúng không. Cô ấy tên là Emma Waston phải không?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

- Đúng là có người giống như thế này, nhưng tên của cô ấy không phải là Emma Waston.

Sau khi nghe thấy chữ "không phải". Amelia không khỏi có chút hụt hẫng.

- Cô ấy có kiến thức quá chuyên sâu nên nhảy lớp, tốt nghiệp cùng khóa với tụi anh.

- ... - Amelia im lặng lắng nghe.

- Khuôn mặt thì đúng là như thế này, nhưng tên thì không phải. Cô ấy sau khi tốt nghiệp thì mở một cửa tiệm bánh ngọt ở ngay trung tâm thủ đô, tiệm bánh nhanh chóng phát triển quy mô. Đơn hàng online đầu tiên, cô ấy muốn tự tay giao hàng. Và đó là lần cuối cùng mà người ta nhìn thấy cô ấy.

- S... Sao lại như vậy? - Amelia lắp bắp.

- Người ta tìm thấy chiếc xe đạp mà cô ấy dùng để đi giao hàng ở bên vách núi, bánh ngọt đã rơi ra và hỏng hết. Ngoài ra không còn bất cứ manh mối nào khác.

- ... - Amelia đau lòng, điều cô lo lắng thực sự đã xảy ra.

- Cô ấy mất từ lâu rồi, cảnh sát kết luận đây là một vụ ám sát, nhưng vì không có manh mối, nên vụ án đã bị gác lại từ lâu - Hội trưởng trầm giọng xuống, có vài phần nuối tiếc trong đó.

- Vụ án này đã kết thúc vào sáu năm trước. Năm đó cô ấy mới 19 tuổi...

Amelia vẫn tiếp tục im lặng lắng nghe.

- Cảnh sát không thể tìm thấy thi thể của cô ấy dưới vách núi, nhưng vách núi đó rất cao, bất kể ai rơi xuống... đều là tan xương nát thịt.

Amelia không thể kìm được nữa, từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má.

- Không ngoại trừ khả năng cô ấy bị những kẻ xấu bắt cóc. Họ đã phát lệnh thắt chặt cửa khẩu của tất cả các tuyến đường, thành phố. Thậm chí là cả đường biên giới, nhưng tất cả đều vô ích. Không có bất kì ai biết, hay thấy gì cả - Ngừng một chút, anh tiếp tục.

- Ba mẹ của cô ấy vì không cam lòng, nên vẫn đi tìm cô ấy trong suốt những năm vừa qua. Nhưng không may, họ đã bị những kẻ xấu lừa gạt. Bây giờ họ đã lưu lạc ở Trung Quốc, không ai nghe được tin gì về họ nữa.

- Khi còn sống, cô ấy được rất nhiều bạn bè và thầy cô yêu quý. Các khách hàng ở tiệm bánh ngọt đó đều khen bánh ngọt của cô ấy làm - Hội trưởng ngừng lại, giọng run run.

- Cô ấy là một người lúc nào cũng vui vẻ, năng động, thành tích học tập luôn xuất sắc. Tính tình cởi mở, hoạt bát, luôn được lòng rất nhiều người.

Amelia bấy giờ đã khóc nấc lên.

- Đừng buồn nữa, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi.

- Em còn nhớ cô ấy từng nói gì trong buổi tri ân các giảng viên không? Bất kể có là gì, chỉ cần ta cố gắng là có thể đạt được giấc mơ của mình.

Đó cũng là tính cách của cô ấy, một con người lạc quan, lúc nào cũng hướng về phía trước.

Amelia không khóc nữa, cô đứng dậy lau nước mắt. Nói với hội trưởng.

- Cảm ơn anh đã cho em biết những điều này. Đến bây giờ em mới biết, mình thực sự ngưỡng mộ cậu ấy.

- Ai cũng như vậy - Hội trưởng mỉm cười.

- Finn này, anh... yêu thầm cậu ấy trong suốt những năm đại học?

Hội trưởng Finn sửng sốt, nhưng rồi cũng thừa nhận.

- Đúng là như vậy.

- Rốt cục cũng thừa nhận rồi! Không như anh của ngày xưa ha? Cứ nhắc đến vấn đề này là cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, rồi ra sức phủ nhận.

- Haha, ngày đó anh cũng muốn theo đuổi cô ấy, nhưng thực sự không dám.

- Anh vừa đẹp trai, vừa hiền lại học giỏi. Các cô bạn trong trường đều mê luyến anh mà. Anh và cậu ấy nếu trở thành cặp thì hẳn là rất xứng đôi! - Amelia cười hì hì.

- Đến bây giờ anh mới thấy thật hối hận khi chưa kịp tỏ tình với cô ấy - Finn cười khổ.

- Thôi, sắp tới giờ ăn tối rồi, lúc nào rảnh em lại gọi điện cho anh nhé.

- Ừm, cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào em muốn - Finn cười.

- Tạm biệt anh.

- Tạm biệt.

Finn cúp máy, anh nhìn vào tờ hồ sơ đại biểu đã úa vàng.

Trong hồ sơ, cô gái ấy đang mỉm cười lại với anh. Cô sở hữu mái tóc dài ngang vai, kiểu mái thưa nhìn rất dịu dàng thục nữ. Trên người là bộ đồng phục có đính chiếc nơ đỏ ca rô ở ngực.

Anh lấy tay chạm vào tấm hình 3x4 nhỏ nhắn. Đọc từng dòng chữ một.

Họ tên đầy đủ: Vera Nair.

Tuổi: 19.

Chuyên ngành: Luật.

Chiều cao: ...

Anh lần lượt đọc hết tập hồ sơ. Ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

- Vera, anh thích em.

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028

Truyện Tia chớp lục (Fiction 3) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.