Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm tặc?

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

- Cô cứ nói - Viên cảnh sát nhìn Emma, ánh mắt sắc lạnh quét qua cô một lượt.

- Thật ra chúng tôi...

RẦM!!!

Vào thời khắc Emma chuẩn bị nói ra sự thật, một tiếng động lớn phát ra ở bên ngoài khu vực cắm trại mà họ đang điều tra.

Cô có thể cảm nhận được, nơi phát ra tiếng động đó, cách đây không xa, nói trắng ra, là nó đang ở rất gần đây.

Chỉ ngay sau đó, cây sồi non bên cạnh khu cắm trại đổ xuống...

RẦM!!!

Cô phải rời khỏi khu rừng này ngay lập tức!

Không cần suy nghĩ, cô mau chóng kéo tay Tom chạy ngược về con đường mòn - Nơi đã dẫn họ đến khu trại.

- E... Emma, chuyện gì xảy ra vậy?

- Chỉ cần là nguy hiểm, ta phải nghĩ đến an toàn của bản thân trước! - Emma trả lời ngắn gọn, cô vẫn tiếp tục đi men theo con đường mòn ban đầu.

Khi rời khỏi khu vực trại, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét ở phía sau.

Cô cứ chạy, mặc kệ chuyện gì đang diễn ra đi chăng nữa.

Dẫu biết. rằng trên nền tuyết sẽ để lại dấu chân, nhưng chỉ một lúc nữa thôi, dấu chân của họ sẽ bị lấp hết.

- Emma, tôi... tôi mệt quá...

- Không được dừng cho đến khi ra tới đường lớn, tiếp tục chạy đi!

Hai người tiếp tục chạy, chạy mãi, cho đến khi ra tới đường lớn, họ mới dừng lại.

Tom chống hai tay vào đầu gối thở hổn hển. Emma tựa mình vào thành của cái cột điện bên đường, ngẩng đầu lên từ từ lấy lại sức lực.

- R.. Rốt cuộc trong khu rừng đó... có... cái quái gì vậy???

- Chúng ta tốt hơn vẫn nên về quán trọ trước - Emma vẫn không buông lỏng cảnh giác, cứ một lúc cô lại ngoảnh đầu về phía khu rừng.

- Vậy thì nhanh lên thôi - Tom thúc giục.

Đến trước cửa quán trọ, hai người đã có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười nói từ bên trong vọng ra.

Emma vẫn quay đầu về phía sau liên tục. Cô phải chắc chắn rằng không có ai theo họ.

Quán trọ nằm ngay trong một con phố đông đúc, hẳn là họ đã an toàn rồi.

- Ơ? Anh Tom?

- Tại sao anh lại ở đây?

Luis và Ethan biểu hiện sự ngạc nhiên.

- Tại sao anh không thể ở đây? - Tom cười khì khì, rõ ràng là không biểu lộ ra bất kì biểu cảm khác thường nào.

Khi nãy, Emma đã dặn Tom rằng, không được để cho ai biết chuyện này. Phải làm như thể họ chỉ vừa mới đi dạo về.

- Hai cậu đi đâu vậy?

- Hỏi thừa! Tụi em đi tìm chị mà.

Emma sực nhớ ra rằng lúc nãy mình để điện thoại ở chế độ im lặng.

- Để hai cậu phải lo lắng rồi.

Mọi người cùng vào trong quán trọ. Joseph đứng ở quầy tiếp tân vẫy Tom lại, hỏi xem anh ta có muốn trọ lại ở đây một vài ngày không.

- Còn hai phòng đơn, tùy ý chọn.

Tom giả vờ suy ngẫm, nhưng ánh mắt thì liếc sang chỗ của Emma. Sau khi nhận được cái gật đầu của cô, liền hạ giọng:

- Cho tôi phòng đơn kế bên căn phòng của cô Waston đi.

Joseph sau khi chắc chắn rằng Emma không từ chối, mới để cho anh ta kí vào ô "nhận phòng".

- Anh Tom tới đây từ khi nào vậy chị? - Ethan gặng hỏi.

- Không rõ, tôi gặp cậu ta ở trạm xe buýt cách đây ít phút - Emma bình thản trả lời.

Người trong quán trọ rất đông, tiếng cười nói rôm rả lấp đầy căn phòng rộng lớn. Emma chớp thời cơ vẫy Tom lại, nói một chút về vấn đề khi nãy.

- Khu rừng đó kiểm lâm không cho phép khai thác, không có bất kì dự án nào được thông qua. Nhưng rõ ràng tôi có thể nghe thấy tiếng động cơ của xe xúc. Hơn nữa chúng còn cố tình nhắm vào chúng ta - Các nhà điều tra của vụ án.

- Tại sao cô chắc chắn được như vậy?

- Lúc đầu, vốn dĩ có hai khả năng, hoặc người ngồi trên xe là lâm tặc, hoặc là một kẻ nào đó khác.

Tom gật đầu.

- Nhưng lâm tặc sẽ không vô cớ tiến sâu vào trong khu vực cắm trại, hắn thừa biết trong đó có người.

- Vậy khả năng thứ hai...

- Đúng, người điều khiển chiếc xe đó là kẻ có liên quan đến vụ án! - Emma đưa ra kết luận.

- Không thể...

- Nghe khá mơ hồ, nhưng chỉ có duy nhất khả năng này mà thôi, thủ tiêu các nhà điều tra.

- Nếu như vậy, chúng ta... đang bị truy sát... - Tom mở to mắt.

- Cuối cùng anh cũng hiểu ra được vấn đề nghiêm trọng thế nào rồi.

- Vậy... Emma! Chúng... chúng ta chẳng phải sẽ...

- Suỵt! - Emma chặn miệng Tom lại, cô biết anh ta sẽ kích động, nhưng cô vẫn phải nói ra.

- Tôi biết chúng ta đang gặp nguy hiểm! Điều quan trọng là ta phải có cách ứng phó! - Emma nói sẽ.

Tom bo đầu, hẳn là bây giờ anh đang rất hoảng sợ.

Emma cười khổ, làm thám tử thì an toàn chỗ nào chứ?

"Leng keng, leng keng".

Đó là tiếng chuông ngoài cửa quán trọ, hễ có người bước vào, nó sẽ phát ra âm thanh.

"Leng keng, leng keng".

Bước vào là một cô gái tầm tuổi Emma. Mặc một chiếc áo lông màu xanh non, dưới là chân váy đen, chân đi bốt cao.

Nhìn kiểu gì cũng thấy cách phối đồ này có phần tương tự với phong cách của Emma. Rất Châu Á.

- Ông chủ, quán trọ còn phòng không?

Joseph mỉm cười, quay sang phía của cô gái.

- Cô may mắn đấy cô gái, quán trọ này còn một phòng đơn duy nhất!

Cô gái đó biểu lộ vẻ kinh ngạc, rồi sau đó cười ha hả.

- Chắc chắn hôm nay là ngày may mắn của tôi rồi. Nghe nói đây là quán trọ tốt nhất của thị trấn này, quả là lựa chọn đúng đắn!

- Cô quá lời rồi - Joseph cười trừ.

- Các bạn của tôi đều nói như vậy mà, xem ra, khoảng thời gian này phải làm phiền ông chủ một chút.

- Đừng khách khí!

Cô gái sau khi đã hoàn thành thủ tục nhận phòng, liền vẫy tay với Joseph rồi xách vali lên lầu trên. Không biết là do trời quá lạnh, hay là cô ta chưa quen với bầu không khí ở đây.

Lúc cô gái này tới không có mấy ai để ý. Bởi vì căn bản mọi người đều đang nói chuyện khá to.

- Chị Emma?

Emma quay sang, người vừa gọi cô là Luis.

- Sao chị nhìn cô ấy vậy?

- Tò mò, không được sao?

Luis gãi đầu cười, rồi sau đó thì thầm vào tai Emma điều gì đó.

- Mấy học sinh trung học bên kia cứ nhìn chị rồi quay sang nói gì với nhau ấy.

- Ồ, vậy hả? - Emma giả bộ quan tâm.

- Để em sang bên đó xem sao.

Luis bước tới chạn bếp, gần bàn mà mấy cô cậu học sinh trung học đang ngồi nói chuyện. Giả vờ rửa tay, nhưng lại đang nghe cuộc nói chuyện của họ.

- Cứ bảo con gái Châu Á không xinh đẹp bằng đi, giờ mới sáng mắt ra! - Một cậu con trai tóc hoe vàng đập tay vào nhau.

- Tớ cũng phải công nhận là chị ấy rất xinh đẹp.

- Để ý người mới tới không? Cũng là người Châu Á đấy.

- Ừ, cũng xinh đẹp lắm đấy chứ - Cô gái bên cạnh nhận xét.

- Sai rồi, cô mới tới đẹp theo kiểu dễ thương có chút điệu đà. Còn chị gái mặc áo choàng tím kia lại đẹp theo kiểu sắc sảo mĩ miều, đường nét trên gương mặt quá hoàn hảo không có gì để chê. Cách phối đồ của chị ấy làm tớ có cảm giác nữ tính nhưng vẫn có phần cá tính.

- Ôi chắc tôi thay đổi tiêu chuẩn phái đẹp quá! - Một anh chàng tóc nâu đối diện cảm thán.

Sau đó là một tràng cười dài.

Luis vươn tay tắt vòi nước. Sau đó quay lại chỗ Emma và Tom đang ngồi.

- Chị à... bọn họ khen chị... xinh đẹp...

- Tôi?

- Ừ... ừm - Luis hơi đỏ mặt.

- Ừ - Emma không mấy quan tâm. Lời khen cô cũng đã nghe nhiều. lời ghen tị của mấy đám con gái cô cũng nghe qua không ít. Mấy câu tỏ tình sến súa cô cũng đã "ngửi" qua. Thực sự cô không mấy bận tâm.

Mắt cô vẫn hướng lên lầu trên, nơi mà cô gái mới tới đã đi khuất.

Nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta có chút quen mắt...

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.