Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung thủ là người chồng?

Tiểu thuyết gốc · 2791 chữ

- Vụ án này có rất ít manh mối, cô có chắc là mình sẽ làm được chứ? - Ông Juke, vị cảnh sát trưởng già hỏi Emma với ánh mắt hoài nghi.

- Tôi chắc chắn sẽ làm được

- Tôi không quá hy vọng rằng chúng ta sẽ tìm ra sự thật một cách nhanh chóng, nhưng tôi vẫn sẽ tạm tin ở cô - Vị cảnh sát già miễn cưỡng đáp lại.

Ông ta không đặt quá nhiều niềm tin vào cô. Đó là điều dễ hiểu, bởi đã có không biết bao nhà điều tra tới đây làm rõ vụ việc nhưng đều không có kết quả, hơn nữa, cô chỉ mới là vị thám tử thứ hai được mời đến, chỉ qua một lời giới thiệu, họ hẳn là sẽ chưa biết rõ kỹ năng của cô đến đâu. Nhưng không tin tưởng vào một người có siêu năng lực như Emma là một sai lầm lớn của ngài cảnh sát trưởng. Nhưng chẳng sao cả, sẽ đến lúc ông ta phải trợn mắt há mồm.

- Phiền ông có thể kể lại chi tiết hơn cho tôi về vụ án được không? - Emma dường như đã bắt tay vào điều tra.

- Được, tôi sẽ tường thuật lại, vào khoảng 11 giờ 18 phút sáng hôm trước, sở cảnh sát chúng tôi có nhận được một cú điện thoại khẩn cấp tại đường dây 911 của địa phương. Cuộc điện thoại do chính người chồng trong gia đình này khai báo, ông ta nói rằng có kẻ nào đó đã xuống tay giết hại vợ và hai con gái của ông ta, yêu cầu chúng tôi phải tới đó ngay lập tức.

Emma gật đầu, ra hiệu rằng cô đã hiểu.

- Vì là một vụ giết người cho nên chúng tôi đã triệu tập luôn cả bác sĩ khám nghiệm tử thi, cho thấy thời gian tử vong vào khoảng 8 giờ 25 phút sáng ngày hôm đó - Ông cảnh sát trưởng dừng lại để Emma ghi chép, rồi bổ sung - Qua thực tế điều tra, chúng tôi không tìm thấy bất cứ manh mối nào có ích, chỉ đành kết luận rằng đây là một vụ tự sát - Juke lộ rõ vẻ mặt tiếc nuối khi nói những điều trên.

- Ông có thể cho tôi biết về suy đoán của ông không? - Cô đã biết kết luận nhưng vẫn phải xác nhận lại.

- Do nợ nần quá nhiều nên người vợ đã nghĩ không thông, thừa dịp người chồng đi làm mà giết hai đứa con, sau đó treo cổ trên xà nhà tự vẫn.

- Chỉ vậy thôi?

- Phải, chỉ vậy thôi.

Emma bắt đầu cảm thấy không đúng, cô liền hỏi về hồ sơ vụ án, và Juke đã đưa nó cho cô.

"Chồng của bị cáo: Michael Joss.

Tuổi: 44.

Nghề nghiệp hiện tại: Thợ mộc

Số chứng minh thư nhân dân:..."

Emma lần lượt đọc từng dòng chữ ghi trên tờ hồ sơ về thông tin cá nhân của người chồng, lấy điện thoại ra chụp lại tấm ảnh của người đàn ông này, trong lòng tràn ngập niềm trắc ẩn.

- Cho tôi xem xấp giấy nợ được không? - Cô hỏi vị cảnh sát trưởng.

- Tất nhiên rồi.

Cô nhận xấp giấy nợ từ tay Juke, mắt nheo lại, đọc từng dòng chữ trên giấy.

Chúng được trình bày bằng phông chữ in và ghi lại y như một tờ giấy nợ bình thường, những tờ giấy này có chất lượng tốt, chữ có thể đọc được rất rõ. Không có chi tiết nào đáng nghi ngờ, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy cho đến khi cô vô tình đánh rơi tờ giấy nợ cuối cùng, vội cúi xuống và nhặt nó lên, và đó là khi cô nhìn vào góc cuối cùng bên trái của tờ giấy nợ: Một chiếc lô gô cực kì nhỏ.

Nó là một chiếc lô gô màu xám, còn mới nguyên và nhìn rất rõ, Emma hơi dương mắt lên để đọc được dòng chữ bên trong nó: TG Copy.

Cô thoáng nhớ lại khoảng tám năm về trước, khi cô cùng một người bạn học cùng khóa đi làm căn cước công dân. Vào thời khắc cô đứng xếp hàng ở sảnh chờ, có một thứ đã thu hút sự chú ý của cô, đó là một chiếc máy gì đó hình trụ nằm ngang, có kha khá chi tiết, nhìn khá thú vị.

Sau khi hỏi cô tiếp tân, Emma mới biết đó là một chiếc máy photo copy đời cũ tên là TG, khoảng gần tám mươi năm về trước, lúc đó loại máy này rất được ưa chuộng, nhưng thời đại nghiễm nhiên sẽ có sự đổi mới, và chiếc máy đó cũng sẽ phải nhường sân cho những loại máy đời mới hơn, hiện đại hơn có cơ hội tỏa sáng, thành ra nó trở thành đồ lỗi thời, nhưng bây giờ nó lại là đồ cổ có giá trị, rất ít người có cơ hội sở hữu.

Cô có xin được copy thử tài liệu từ chiếc máy đó, và nó hoạt động rất tốt, và chữ được copy lại dù vẫn là cùng một chữ nhưng chất liệu mực lại làm cho dòng chữ có phần tối màu hơn, và ngay cả giấy cũng bị đổi sang màu vàng nhạt hơn, nhìn tờ giấy có vẻ cũ hơn do chiếc máy copy "đã lâu không cải tiến" ấy.

So sánh với tập tài liệu cũ trong trí nhớ, cô càng thấy mấy tờ giấy nợ này có nhiều điểm tương đồng. Mà ghi nợ, không ai thừa thời gian mà đi soạn thảo cả văn bản ra rồi in, trừ phi nợ ngân hàng, nhưng trong tập giấy đều là chữ kí của một số tiểu thương trong thị trấn.

Nhưng Emma chưa hoàn toàn chắc chắn về độ xác thực của xấp giấy, nên đã đi một vòng xung quanh ngôi nhà nhằm kiểm tra, chẳng có gì cả.

Như phát giác được điều gì, cô quay lại phía kệ sách của hai chị em. Emma dừng lại khi nhìn thấy một quyển sổ nhỏ trong ngăn kéo tủ của cô chị. Nó y chang cuốn sổ của mẹ cô thời đại học.

"Đây là một quyển nhật kí", Emma gần như chắc chắn.

Cô mở nó ra và đọc qua một vài trang...

"Ngày 7 tháng 7, trời nắng.

Bố về mang theo tin vui cho cả nhà, đó là bố đã đấu giá thành công một khoảng đất, gia đình mình sẽ sớm chuyển đến nhà mới, to hơn, đẹp hơn, yeah,...

Ngày 2 tháng 10, trời nắng.

Công việc làm thêm của mình đang trở nên thuận lợi hơn, mình sẽ sớm kiếm được nhiều tiền, cả nhà sẽ khấm khá lên nhanh thôi...

Ngày 25 tháng 10, trời âm u.

Ngôi nhà mới đang được bố lên kế hoạch xây dựng, thật háo hức quá,...

Ngày 3 tháng 11, trời âm u.

Mình nghe thoang thoáng bố nói với mẹ rằng, mảnh đất mà bố đã mua được đang có tranh chấp. Bố còn nhắc đến bác Richard, nhưng mình chưa gặp bác ấy bao giờ..."

Emma đọc thêm một vài trang nữa, rồi gấp lại cuốn nhật kí. Theo như thông tin mới mà cô thu nhận được, đó là bố của hai đứa trẻ này đã đấu giá được một mảnh đất có giá trị và đang lên kế hoạch xây một ngôi nhà mới cho cả nhà. Hơn nữa, gia đình của cô bé còn đang dần khá giả hơn, đây... thực sự là một gia đình nghèo khó túng thiếu, đau khổ tột cùng, chìm trong nợ nần hay sao?

Hơn nữa, cô chị còn nhắc đến một đối tượng, đó là bác của chúng: Richard. Ông ta đang có tranh chấp đất đai với Michael.

"Tất cả xấp giấy này đều là giả!", Emma đi đến một kết luận trong đầu.

- Phiền ông cho tôi xin địa chỉ nơi làm việc của người chồng.

- Được thôi - Nói rồi vị cảnh sát đưa cho cô một tờ địa chỉ.

- Luis, Ethan!

- Có tụi em! - Hai cậu bé đứng phắt dậy.

- Ethan, đi kiểm tra khắp các cửa hàng photo copy ở thị trấn này! Cửa hàng nào có xuất hiện máy hiệu TG, hỏi người chủ ở đó xem ai là người cuối cùng sử dụng nó để in tài liệu, nhớ hỏi rõ thời gian! Còn Luis, theo tôi.

- Dạ!

Emma mau chóng đi cùng Luis tới một xưởng mộc tư nhân tại rìa thị trấn Belly, quá trình hỏi thăm khá thuận lợi, cô dễ dàng tìm gặp được người chủ ở đây, đó là một người phụ nữ trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi. Sau khi chào hỏi đàng hoàng, Emma không dài dòng mà đi thẳng vào chủ đề ngay lập tức.

- Bà cho cháu hỏi, ông Michael Joss thường đến chỗ làm vào lúc mấy giờ?

- Michael Joss ư? À, ông ta trước giờ là một người rất quy củ, luôn đến chỗ làm rất đúng giờ, cứ vào 7 giờ 20 phút mỗi sáng là ông ta đã có mặt, không trễ một phút nào!

- Vậy bà có nhớ vào sáng ngày hôm trước ông ấy đến vào lúc mấy giờ không?

- Sáng ngày hôm trước... hình như sáng hôm đó ông ta xin đến muộn thì phải.

- Cụ thể?

- Ta nhớ không rõ lắm... à... đúng rồi... ông ta đến lúc 9 giờ.

- Ông ta có nói lí do tới muộn không ạ?

- Hình như ông ta nói rằng ở nhà có công chuyện.

- Bà có nhớ ông ta mặc gì không?

- Áo phông màu đỏ tươi có hình cọp và quần quân đội, kèm theo mũ le trên đầu, ta nhớ rất rõ!

- Vâng, vậy là đủ rồi, cảm ơn bà đã hợp tác!

- Không có chi đâu cháu gái, mau chóng tìm ra hung thủ nhé, ta tin ở cháu!

- Cháu cảm ơn bà nhiều! - Emma có chút ấm lòng, chưa bao giờ cô được một người tin tưởng nhiều như vậy, nụ cười của bà ấy cũng rất ấm áp, cách nói chuyện của bà ấy ít nhiều có phần giống với bà nội của cô. Bà ấy làm Emma liên tưởng đến bà nội mình, nhưng những chuyện trong quá khứ, chỉ tiếc là cô đã quên gần hết.

Emma có dò hỏi thêm các thợ mộc khác về những sự việc xảy ra trong ngày hôm đó. Họ nói rằng, Michael Joss hôm đó đến không chào hỏi một ai cả, khác hẳn với thái độ niềm nở mọi ngày. Và cả thái độ làm việc nữa, ông ta rất hấp tấp, còn suýt làm cả một khối gỗ cán vào chân, thậm chí còn không biết những việc cơ bản mà đáng ra ngày nào ông ta cũng làm. Hỏi thì ông ta chỉ bảo hơi mệt.

Khẳng định người đàn ông này có vấn đề.

- Luis, ghi âm đầy đủ chứ?

- Vâng, không xót một từ nào!

Emma gật đầu, như vậy là chỉ cần chờ Ethan nữa thôi.

Vào khoảng hơn sáu giờ chiều, Ethan quay về sau một hồi chật vật chạy quanh thị trấn.

- Có tin tức gì không?

- Có... hộc hộc... ông... ông... chủ quán... nói... là... hộc... hộc...

- Lấy lại sức trước! - Cô vội khuyên can.

Cậu bé ngồi thụp xuống chiếc ghế, lấy lại sức rồi nói với Emma:

- Ông chủ quán này nói rằng, vào khoảng sáu giờ rưỡi ngày hôm trước, khi cửa hàng chỉ vừa mới mở cửa, một người đàn ông đã chạy ngay đến quán và hỏi vào in tài liệu bằng máy TG, ông chủ quán bảo ông ấy là không được, vì đó là đồ cổ, nhưng người đàn ông này trả giá gấp bốn nên chủ quán bằng lòng cho ông ấy in.

- Cậu có hỏi về ngoại hình không?

- Em có hỏi chứ, người đàn ông này mặc áo đỏ có hình con cọp, quần quân đội màu xanh và đội chiếc mũ le trên đầu.

- Ừm, vất vả cho cậu rồi - Emma trả lời hờ hững nhưng trong đầu cô đã xuất hiện dòng chữ duy nhất:

Ông chồng là hung thủ.

- Ngài Becker, phiền ngài gọi Michael Joss tới.

- Tất nhiên là được, nhưng để làm gì?

- Ông cứ gọi đi.

- Được thôi.

Sau chỉ mười lăm phút, "hung thủ" của vụ án đã tới.

Đó là một người đàn ông khá già dặn với cái đầu hói cua, nước da ngăm đen, dáng người khá đầy đặn và có cả cơ bắp.

Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy giống dân công trường.

- Chào ông, tôi là Emma, thám tử tư, nói chuyện với tôi một chút được không? - Emma đã bắt đầu không còn đủ kiên nhẫn.

- À... vâng... đương nhiên rồi thưa cô - Ông ta gượng gạo đáp lại.

Emma bắt đầu nhìn thẳng vào mắt Michael Joss một hồi, bỗng chốc, cơ thể cô nhẹ bẫng, cảnh vật trước mắt cô bây giờ là một khu đất hoang.

Cô nhìn về phía trước, có hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau, và điều làm cô thất kinh, đó là : Có những hai Michael Joss đang đứng đó!!!

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục theo dõi cuộc hội thoại trong kí ức của ông ta.

- Em là người đấu được mảnh đất đó, anh là người thua cuộc thì chấp nhận đi, còn ở đây đôi co với em làm gì? - Người đàn ông mặc đồ thợ mộc màu vàng nói lí.

- Mày... chỉ vì mày mà tao không thể có được khu đất đó, mày là thằng cản lối!!! Nể tình anh em, mày mau đưa miếng đất cho tao, bằng không... - Người đàn ông mặc áo phông đỏ, quần quân đội đang gân lên, kèm theo hành động rút dao ra từ trong túi quần.

- Anh, anh định... giết em sao?

- Phải, sau khi mày chết, tao sẽ có được thân phận của mày! Đến khi đó, cả mảnh đất đó cũng sẽ là của tao, của tao hết! Và không chỉ mày, cả nhà mày tao cũng sẽ không tha, không tha!!!

- Anh... Richard Joss, anh điên thật rồi!

- Phải đấy, tao điên rồi, điên từ lâu rồi! Lâu rồi!!!

Và rồi người đàn ông tên Richard kia - cũng là anh trai sinh đôi của Michael, đã lao vào đâm nhiều nhát lên người ông, cho đến khi ông ta chết.

Emma không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình, vậy ra những suy đoán về Michael của cô đều sai. Và sự việc xảy ra tiếp theo còn kinh hoàng hơn. Richard, hắn ta bịt mặt, chạy về nhà Michael. Vì là anh em sinh đôi nên người ngoài sẽ không thể nhận ra, nhưng mà người trong nhà thì không thể nhầm. Do vậy, hắn ta đã về nhà trong trạng thái bịt mặt nhằm thoát khỏi cái nhìn ban đầu của vợ Michael, làm bà ấy không thể nhận ra đây là Richard. Tiếp đó, hắn ta vờ như đang có người đuổi đánh mình và bảo vợ Michael đóng khóa cửa, rồi hắn mở khăn bịt mặt. Lúc này, vợ của Michael đã nhận ra điều không ổn và bắt đầu lấy con dao bếp ra chống cự, nhưng phụ nữ không thể địch lại một gã đàn ông vạm vỡ. Richard giết chết vợ của Michael, sau đó hắn vào phòng giết luôn hai cô con gái.

Nhưng cô em, đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình viết lên trên tập vở dòng chữ: "Là bác ấy".

Song, hắn tạo hiện trường giả, ra khỏi căn nhà bằng đường ống khói, lấy số chứng cứ đã ngụy tạo từ trước đó rồi đến chỗ làm như bình thường. Rồi lại trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Và bây giờ hắn đang mang thân phận của Michael, sẽ chẳng ai nhận ra hắn nữa.

- Cô Waston... cô Waston! - Tiếng gọi của viên cảnh sát trưởng lay vai cô.

- Tôi... tôi không sao... ! - Emma phẩy tay, cô mau chóng lấy lại thần trí rồi quay sang người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

- Có cần nghỉ ngơi không vậy? Em thấy chị có vẻ mệt mỏi lắm, nãy giờ chị cứ nhìn chăm chăm vào ông ta không chớp mắt...

Emma dường như không còn để ý đến những gì Luis nói nữa, cô nhìn con quái vật tên Richard kia.

- Nhẫn tâm! Thực sự quá nhẫn tâm!

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.