Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời chăng chối cuối cùng.

Tiểu thuyết gốc · 3103 chữ

- Nhẫn tâm! Thực sự quá nhẫn tâm! - Emma không thể chối bỏ suy nghĩ này trong đầu.

Sau khi đã trấn tĩnh lại được phần nào, Emma đã tập trung hơn vào tình hình hiện tại.

Bây giờ mọi sự đã rõ, nhờ khả năng "nhiếp hồn", cô đã biết sự thật đằng sau vụ án này là gì, cô biết ai là hung thủ, ai là người đã mạo danh Michael. Nhưng cái mà cô cần ở đây chính là "chứng cứ xác thực".

Bắt buộc phải có chứng cứ thì mới có thể buộc tội được ông ta. Nếu chỉ nói lí, chắc chắn cảnh sát sẽ không thể tin vào lời buộc tội "vô cớ" của Emma được.

Nhưng mấu chốt nằm ở đâu?

- Nghĩ, nghĩ, nghĩ đi nào Emma... nghĩ đi... - Cô đang cố gắng liên kết lại tất cả các sự việc đã thấy trong di hồn mộng* để tìm ra manh mối.

Bỗng một ý nghĩ vụt sáng lên trong đầu cô: ADN nằm trên móng tay của cô chị - một nạn nhân của vụ án.

Theo kết quả khám nghiệm tử thi, thì trên người của cô chị gái có nhiều vết bầm tím, cho thấy dấu hiệu chống cự!

Vì cô chị này là chị cả, sẽ khỏe hơn cô em út.

Và không chỉ có dòng chữ: 'Là bác ấy" của cô em gái mang manh mối, mà còn một manh mối khác nữa, chính là ADN nằm trên móng tay của cô chị. Khi đang chống cự, cô chị đã cố tình cào thật mạnh vào tay của Richard để lưu lại bằng chứng, tuy nhiên Richard đã nhanh hơn cô một bước, hắn đã tạo ra xấp giấy nợ giả bằng một chiếc máy in từ đời tám hoành chẳng ai biết tới để đánh lạc hướng điều tra. Nếu trong quá khứ cô chưa từng thấy chiếc máy đó, hẳn là bây giờ vụ án cũng sẽ rơi vào bế tắc như bao lần khác.

Cũng không thể không nói rằng bác sĩ khám nghiệm tử thi của tổ điều tra đầu tiên đã rất qua loa đại khái, không chịu điều tra kĩ từng chân tơ kẽ tóc của cái xác, dẫn đến bỏ qua một bằng chứng vô cùng quan trọng.

- Ngài Juke, phiền ngài cho tôi biết nơi cất giữ xác của các nạn nhân!

- À, ba cái xác đang ở nhà thương số 002... mà... cô tính làm gì?

- Không có gì, chỉ là điều tra lại thôi - Hít một hơi sâu, Emma nói tiếp:

- Luis và Ethan, hai cậu theo chỉ dẫn của ngài Juke đến nhà thương đó đi, khi đến đó, nhớ triệu tập thêm một bác sĩ khám nghiệm tử thi có chuyên môn, yêu cầu họ kiểm tra lại cái xác của cô chị trong nhà này thật cẩn thận, không được bỏ sót một chi tiết nào. Nên nhớ: Điểm mấu chốt của vụ án này nằm trên xác của cô bé đó.

Luis và Ethan nghe vậy cũng không thắc mắc gì thêm, mau chóng theo cảnh sát trưởng Juke đến nhà thương đó.

Trong gian phòng giờ chỉ còn lại Emma, Richard và hai viên cảnh sát canh giữ ngoài cửa.

- Tên của ông là gì? - Emma bắt đầu chất vấn.

- M... Michael Joss - Trước khi trả lời, người đàn ông này có khựng lại một nhịp, chi tiết này đã đủ khiến người ta nghi ngờ rồi.

- Ông quả thật rất tài tình đó, sắp xếp theo đúng trật tự, diễn xuất tốt, mưu mô xảo quyệt, tính toán tỉ mỉ, quả đúng là làm cho người khác phải kinh hãi đó Michael Joss, à không, bây giờ tôi nên gọi ông là Richard Joss mới phải.

Richard sau khi nghe được câu nói đó từ Emma, đôi đồng tử kinh ngạc có căng ra một chút, rồi rất nhanh chóng trở lại như ban đầu.

Nhưng ông ta không biết rằng, nhất cử nhất động của ông ta đều bị Emma quan sát từng li. Diễn xuất của ông ta dù có tốt đến mấy cũng không thể qua được thiên nhãn của cô.

- Cô nói gì vậy cô thám tử, tôi không hiểu.

- Chà chà, diễn xuất của ông cũng rất khá, nhưng rất tiếc là người tính không bằng trời tính. Tôi biết tất cả mọi thứ, tôi biết ông đã tạo ra chứng cứ giả để làm lệch hướng điều tra, tôi biết ông đã vì một mảnh đất mà giết hại người em sinh đôi của mình, tôi biết ông đã đánh cắp thân phận của Michael, em trai ông. Và tôi biết ông chính là hung thủ của vụ án!

Richard Joss, sau khi nghe Emma nói, đôi đồng tử thể hiện sự kinh hãi lại căng nhẹ ra một lần nữa, nhưng sau đó lại trở về như cũ.

- Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Không bằng không chứng, cô có tư cách gì để mà buộc tội tôi? Ăn nói suồng sã như vậy có phải là rất quá đáng rồi không? Đó là những lời nói vô căn cứ, tôi không phục!!! - Richard lại bắt đầu nói lớn tiếng, đối với người bình thường mà nói thì đây giống y như một lời kêu oan. Nhưng với một người như Emma, những lời mà người đàn ông này tuôn ra chỉ như một câu thoại trong một kịch bản phim đã được sắp đặt sẵn.

- Ông vẫn còn ngoan cố?

- Câu đó phải để tôi nói với cô mới đúng, các người là thám tử mà lại có thể ăn nói bậy bạ như vậy! - Richard công kích ngược lại cô.

Emma hiểu rằng nếu cứ nói với người đàn ông này những lời như vậy chỉ có nước nói cả đời không hết. Ông ta vẫn sẽ tìm đủ mọi cách chối cãi. Vậy thì, cô sẽ cho ông ta nếm trải mùi vị của sự đau khổ, tuyệt vọng, sống cũng không được, chết cũng không xong ở sau song sắt nhà lao.

- Tôi sẽ cho ông một cơ hội, nếu như ông chịu thừa nhận, thì tôi có thể đề nghị cơ quan pháp lí giảm nhẹ án cho ông, những nếu ông cứ khăng khăng cho rằng mình đúng, ông sẽ chết không toàn thây!

- Sẽ không bao giờ có chuyện tôi nhận tội! Thay vào đó, tôi sẽ kiện tất cả các người! - Ông ta vẫn giữ nguyên lập trường đểu giả của mình.

- Được, đó là lựa chọn của ông, bây giờ thì mau trả lời những câu hỏi mà tôi đưa ra, tôi sẽ để ông đi nếu mọi chuyện ổn thỏa - Emma vẫn giữ vẻ thản nhiên.

- Cô cứ hỏi.

- Lúc 8 giờ 22 phút sáng hôm trước, ông đã ở đâu?

- Đương nhiên là ở chỗ làm... chứ cô nghĩ tôi còn ở đâu được nữa?

- Chị Emma, chị Emma! - Giọng của Luis bất ngờ vang lên.

Nhanh hơn cô nghĩ, vốn dĩ cô cứ tưởng rằng sẽ mất kha khá thời gian, nhưng thực sự không ngờ là nhanh đến vậy, chứng tỏ bác sĩ khám nghiệm tử thi lần này thực sự là người có kiến thức chuyên môn vững chắc.

- Cậu đây rồi, có thấy chi tiết nào không?

- Có chị ạ, đó là ADN của một người đàn ông có tên Richard Joss trên móng tay của cô bé.

Vào lúc đó, có thể thấy, Richard đã mặt cắt không còn một giọt máu.

Emma nở một nụ cười, rồi quay sang phía Richard.

- Ông thấy chứ? Nó là chứng cứ tương phản với tất cả những gì mà ông đã nói!

- T... Tôi...

- Ông nói rằng lúc 8 giờ 22 phút ông đang ở chỗ làm, trùng hợp đây cũng chính là thời điểm tử vong của cô chị lớn trong nhà này. Ông đã tạo ra một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo đấy! Nhưng những người ở chỗ làm của ông nói rằng 9 giờ ông mới tới làm việc, vậy mà ông lại nói rằng ông đã ở chỗ làm lúc chưa đầy 8 giờ rưỡi! Nó hoàn toàn mâu thuẫn! Và giả sử cứ cho là 8 giờ 22 phút ông đang ở chỗ làm đi, nhưng tại sao ADN của ông lại ở đây? Trên móng tay của cô bé lớn? Chưa kể là nó chưa gặp ông bao giờ!

- Vậy là... anh trai tôi đã giết chết gia đình tôi?

- Không cần diễn nữa đâu! Tôi biết ông là Richard Joss, mau thừa nhận nếu không muốn bị tử hình! Hay là... ông còn muốn cùng tôi vào bệnh viện xét nghiệm ADN?

- Đừng... đừng tử hình tôi mà cô thám tử... Tôi... tôi thừa nhận... - Richard bắt đầu hoảng loạn - Là do tôi... do tôi đã ghen ghét với em trai sinh đôi của tôi mà giết chết nó rồi giết luôn cả gia đình nó, chính tôi là người đã ngụy tạo chứng cứ, tôi... tôi là hung thủ, cầu xin cô hãy bảo họ giảm án cho tôi! Tôi chưa muốn chết... chưa muốn chết!!!

- Quá muộn rồi, tôi đã cho ông cơ hội cuối cùng để đầu thú, nhưng ông không nắm bắt lấy nó, vậy thì tôi buộc phải theo đúng như những gì tôi đã nói trước đây. Sẽ không giúp ông giảm án trong phiên xét xử tới! - Emma dứt khoát.

- Tôi... tôi không muốn... không muốn... không muốn!!! - Richard vừa nói vừa chạy về phía cửa sổ gỗ, ông ta định nhảy ra ngoài để bỏ trốn.

Các viên cảnh sát ở đó không phản ứng kịp, còn đứng hình mất năm giây. Thật là làm cho người khác tức tối thay.

Emma mau chóng xoay chuyển tình thế, cô sử dụng "lạc phách" để làm cho Richard không thể điều khiển được chuyển động của mình. Và cô khiến hắn đi về phía của hai viên cảnh sát đang đứng, rồi tự động cho tay vào chiếc còng.

- Cô thám tử, làm ơn xin hãy giúp tôi, không phải là do tôi chủ động làm! Là tên áo đen chết tiệt đó, hắn ta có hàm răng phát sáng màu vàng, hắn ta đã ép tôi làm việc này, tôi không phải là cố ý... xin hãy giúp tôi... ! - Richard dùng nỗ lực cuối cùng của mình để hét lên với Emma trong khi bị những viên cảnh sát áp giải về đồn.

Emma nhìn người đàn ông tên Richard kia bị lôi đi, nỗ lực thét lên những lời vô nghĩa cuối cùng, lòng ngập tràn sự nghi ngờ.

Những lời hắn ta nói... có chắc là vô nghĩa không?

- Wow, phải công nhận cô rất cao siêu đó cô thám tử trẻ, chúng tôi đã tưởng rằng sẽ không thể nào phá được vụ án này! - Cảnh sát Juke chen ngang vào dòng suy nghĩ của Emma, ông ta không dấu nổi vẻ ngạc nhiên khi trong vòng chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, cô đã giải mã xong vụ án khiến bao người phải bó tay này.

- Không sao, đó là niềm vinh dự của tôi! Tôi cũng cảm ơn ngài vì đã giúp đỡ tôi trong quá trình phá án - Emma cúi đầu cảm ơn.

- Mà khoan... cô đã... làm cách nào vậy? - Ông Juke bắt đầu thắc mắc về cách mà cô giải được vụ án.

Emma chỉ mỉm cười, cô lấy ra cuốn sổ tay từ trong túi áo rồi lật đến trang mà cô đã đánh dấu. Sau đó, cô đưa cho Juke cuốn sổ tay.

- Toàn bộ quá trình phá án của tôi đều được ghi lại trong đó, ông có thể lưu lại làm tư liệu.

- Ồ, ra vậy! - Juke ồ lên một tiếng rồi lấy điện thoại ra chụp lại trang giấy đó, sau cùng, ông ta trả lại cuốn sổ cho Emma.

- Bây giờ mọi người phải đi rồi ư?

- Đúng như vậy.

- Vào giữ đêm khuya thế này? Hay để tôi tìm một nhà trọ nào đó, ba người ở lại đó qua đêm rồi sáng mai đi cũng chưa muộn - Juke lo lắng.

- Cảm ơn ông, nhưng e là chúng tôi không ở lại đây lâu hơn được. Lí do công việc - Emma bình thản trả lời.

- Ồ, nếu là vì công việc thì chịu rồi - Juke cười trừ - Dù sao cũng cảm ơn cô.

- Chị Emma này, có lẽ chúng ta ngồi chờ trên đường quốc lộ số 42 rồi - Ethan ghé vào bên tai cô, nói không to không nhỏ. Đủ cho mọi người nghe.

Sau khi biết rằng ba người sẽ ngồi chờ xe ở đoạn đường vắng vẻ đó, mặt Juke đột nhiên biến sắc, như nhớ ra được điều gì, ông ta thần thần bí bí tiến sát ba người bọn họ, nói khẽ:

- Dạo gần đây ở vùng ngoại ô này đang xôn xao về một băng cướp đường phố. Chúng thường chia thành nhóm nhỏ đi khoảng hai hoặc ba người, còn mang theo cả vũ khí. Cảnh sát vẫn chưa bắt được chúng, nhớ phải cẩn thận đấy!

Emma sau khi nghe được điều đó, nét mặt của cô trở nên nghiêm túc đến phát sợ. Trông như đang suy tính một điều gì đó bí ẩn.

Nhưng trái lại với thái độ của Emma, Luis và Ethan lại lạc quan theo cách "thái quá".

- Ôi dào! Dăm ba cái lũ cướp vặt!

- Nếu em mà gặp chúng, em sẽ đá bay đít chúng nó sang Châu Phi luôn cho bõ ghét.

Ngay cả ông cảnh sát Juke cũng không quá lo lắng về vấn đề này, ông ta nói:

- Đây là một vùng ngoại ô rất lớn, nên khả năng mà mọi người phải giáp mặt với bọn chúng là rất thấp.

Tất cả mọi người ai nấy đều cười nói vui vẻ, riêng chỉ có Emma nãy giờ là im lặng với khuôn mặt suy nghĩ đăm chiêu.

- Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ chú ý cẩn thận hơn! Giờ thì chúng tôi phải đi rồi, tạm biệt! - Emma cúi đầu chào rồi xoay người rời đi, cô không muốn trì hoãn thêm một giây nàò nữa.

Luis và Ethan cùng nói lời chào tạm biệt rồi cũng theo Emma ra khỏi căn nhà.

Cảnh sát trưởng ở trong nhà nhìn về phía bọn họ, ông mỉm cười:

- Thượng lộ bình an! Cô thám tử trẻ.

Gần 11 giờ đêm, đây là giờ mà ai ai đều đã yên giấc trong chăn êm đệm ấm. Nhưng Emma và hai cậu trợ lí của mình vẫn đang phải ngồi trong một trạm xe buýt, giữa cái tiết trời lạnh thấu xương chỉ để bắt một chiếc Taxi.

Trời đã chuyển lạnh hơn, tuyết rơi ngày càng nhiều. Nếu nơi mà bọn họ đang ngồi là đường quốc lộ, hẳn là sẽ có rất nhiều xe Taxi hoặc xe buýt qua lại. Nhưng nơi mà bọn họ đang ngồi lại là một con đường quốc lộ nhỏ ở rìa thị trấn. Ban ngày đã không có nhiều xe cộ đi lại, ban đêm còn vắng vẻ hơn, thi thoảng chỉ thấy một chiếc xe tải hoặc xe chở hàng đi qua.

- Ôi! Lạnh quá! - Luis co ro cúm rúm.

- Thôi toang rồi! Anh có mỗi một cái áo khoác, lúc trước anh đã dặn mày là phải mang theo áo khoác dự phòng kia mà. Cái đó mới gọi là quả báo tới nhanh!

- ... - Luis bắt đầu run cầm cập.

Emma nhìn bộ dạng co quắp của Luis mà thấy vừa thương vừa buồn cười. Cu cậu chắc là sắp đóng băng luôn.

- Mặc tạm áo của tôi này - Emma lấy từ trong ba lô ra một chiếc áo khoác quân sự dày.

- Ơ... chị... - Luis bối rối gãi đầu, nhưng rồi vẫn đưa tay đón lấy chiếc áo từ tay cô.

- Tôi có mang theo khá nhiều đồ dự phòng, chủ yếu là đồ bảo hộ, đồ leo núi hoặc là các loại áo khoác dày. Tại cậu cũng đang lạnh, mà tôi cũng chưa cần dùng tới nó, nên đưa cho cậu - Emma nói đều đều.

Bỗng nhiên, một giọng nói bất ngờ phát ra:

- Đấy! Tính cách của mày cẩn thận chu toàn như chị đẹp có phải tốt hơn không? Lúc nào cũng lấc cấc... Coi mặt mày kìa, đỏ như trái cà chua chín! - Ethan trêu.

Không nói thì thôi, nhưng nói thì Emma mới để ý, Luis đang cúi gằm mặt xuống, không rõ nét mặt như thế nào. Nhưng coi biểu hiện, người mù chắc cũng sẽ biết cậu ta đang mắc cỡ.

Emma không mấy để ý, cô vẫn giữ nguyên cái vỏ bọc băng lạnh như vậy, nãy giờ chỉ ngồi đọc báo trên điện thoại.

Đúng lúc này, từ xa xa, có một chiếc xe ô tô đi tới. Nó nhìn rất cũ rồi, không rõ hai cậu em kia thế nào, nhưng Emma nhìn phát biết ngay chiếc xe này thuộc loại gì và ở đâu.

- Ê! Anh chị gì đó ơi! Cho chúng tôi quá giang một chút!!! - Ethan hét to.

Và ngay sau tiếng gọi của Ethan, chiếc xe dừng lại.

Cửa kính mở ra, trong ô tô là hai người đàn ông cỡ ngoài ba mươi tuổi, một người ngôi ở hàng ghế trước để lái xe, người còn lại ngồi ở hàng ghế đằng sau.

- Mấy đứa muốn quá giang hả, lên xe đi! Ngoài trời bây giờ lạnh lắm! - Người đàn ông lái xe lên tiếng.

Luis và Ethan mừng rỡ, mau chóng ba bước gộp làm một để lên chiếc xe sang trọng này. Tuy vậy, Emma vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, từ từ cúi đầu cảm ơn rồi lên xe.

Ba người đứng bên phía vỉa hè, nhưng người đàn ông ngồi sau xe lại không mở cửa phía bên đó cho họ vào, ông ta nói rằng do chỗ ngồi đó quá ấm nên không muốn di chuyển. Ba người họ phải vòng ra ngoài chiếc cửa xe phía bên đường để vào bên trong. Xem ra ai ai cũng sợ lạnh cả.

Emma ngồi ở chính giữa, ngay bên cạnh người đàn ông ngồi sau xe. Cô thoáng nghĩ về lời chăng chối của Richard trước đó.

"Là tên áo đen chết tiệt đó, hắn ta có hàm răng phát sáng màu vàng, hắn ta đã ép tôi làm việc này"

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.