Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy luận của một thám tử.

Tiểu thuyết gốc · 1349 chữ

Chàng trai phát ra câu nói xanh rờn.

Joseph quay phắt người, lập tức trừng mắt quở trách:

- Này, mày có biết là đi câu cá ở hồ băng cực khổ lắm không vậy? Không dễ đâu, chú phải cố gắng hết sức mới có thể câu được nhiêu đây đấy...

- Thôi nào, đừng chọc chú ấy nữa - Cô gái đứng bên cạnh huých vai.

Chàng trai kia vẫn giữ thái độ lạnh tanh, anh ta chẳng buồn đáp nữa.

- Phải không? - Giọng nói của Emma bất chợt vang lên.

Mọi sự chú ý bây giờ đều đổ dồn vào Emma.

- Sao... sao cơ?

- Số cá này là do chú câu? - Cô hỏi lại.

Bình thường nếu là người khác, họ hẳn sẽ nói rằng: "Đương nhiên là do tôi câu rồi", hoặc câu gì đó đại loại như vậy. Nhưng riêng với Joseph, ông ấy muốn chối cãi cũng không được. Bởi hôm qua, khi xem qua hồ sơ của cô, ông ấy nhìn thấy dòng chữ "Nghề nghiệp: thám tử". Ông chắc kèo là Emma đã biết tỏng mọi chuyện, nên ông không chối cãi nữa, thay vì chối cãi bất thành, chi bằng cứ tìm đường lui cho mình.

- T... Tôi...

- Này... cô nói vậy là ý gì chứ?

Một giọng nói có phần bức xúc phát ra, chẳng cần nhìn cũng biết là cô gái đang đứng cùng chàng trai khi nãy.

- Chú ấy cất công dậy sớm vào rừng chỉ để tìm thêm một món mới cho bữa sáng, cô không thích thì thôi, còn phủ nhận công sức của chú ấy! Cô có học phép tắc cư xử không?

Vốn dĩ Emma định thôi không nói ra, nhưng vì cô gái này xa xả một tràng như vậy, cô phải "bóc phốt" luôn Joseph, xem như là cho cô ấy biết sự thật. Còn đối với Joseph, thái độ của ông ấy không khác gì hành động ngầm thừa nhận, ông ấy biết rõ mình đang làm gì.

- Cô bé, cháu nói vậy là sao? - Người phụ nữ trung niên nhìn cô khó hiểu.

- Chị... chị biết được gì đó rồi à? - Ethan ghé sát tai cô, nói khẽ.

Emma chỉ gật đầu một cái, rồi cô bắt đầu cho mọi người biết những gì cô đang nghĩ.

- Tôi không phủ nhận công sức của chú ấy, tôi chỉ nói sự thật thôi - Emma vẫn giữ nguyên ngữ điệu bình thản.

- Cô có học không? Ăn nói với người lạ mà khiếm nhã như vậy! - Cô gái kia vẫn giữ nguyên cử chỉ đó, không dấu nổi vẻ bực dọc.

Bây giờ thì mọi người đang nhìn Emma với ánh mắt khó hiểu xen lẫn khó chịu. Còn với anh chàng kia, anh ta nhìn cô với ánh mắt rất lạ.

- Không phải tự dưng mà tôi nói như vậy làm gì cả, có nguyên nhân hết.

Bây giờ cô gái kia mới vỡ lẽ ra. Phải rồi, một người bình thường sẽ luôn biết cách cư xử khéo léo, Emma cũng vậy, không cớ gì mà cô lại nói ra câu nói đó. Chắc chắn phải có nguyên do.

Emma gần như đang đi guốc trong bụng cô gái kia, cô thừa biết cô ta đang suy xét lại hành động của bản thân. Cô bèn nói tiếp:

- Để tôi cho cô biết lí do tại sao tôi lại nói rằng "số cá đó không phải do chú Joseph câu". Thứ nhất, đối với những người đi câu cá vào mùa đông, nhất là ở hồ băng, họ gần như chỉ cần ngồi đợi cá cắn câu rồi giật lên. Nếu làm như vậy, đáng lẽ ra quần áo chỉ có thể dính tuyết bay trong không khí, nhưng Joseph thì sao? Quần áo của chú ấy ngoài tuyết ra thì còn có cả bùn đất, trên mép áo còn có cả lông thú, dày có vết xước, có thể khẳng định rằng chú ấy đến đó không phải chỉ mỗi câu cá.

- Này, cô độc đoán quá rồi đấy. Ngộ nhỡ chú ấy bị ngã ở đâu đó thì sao? Vả lại, nếu có con vật gì đó được chú ấy lấy áo giữ ấm chẳng hạn... - Cô gái đó lập tức phản đối lại với Emma.

- Cô đừng vội suy đoán bừa, tôi vẫn còn một vài bằng chứng nữa. Trên mép áo của chú ấy có dính một nhúm lông màu trắng, trong nhúm lông đó còn có một số sợi lông tối màu hơn - Nói rồi, Emma bước đến chỗ Joseph, tận tay cho mọi người nhìn thấy.

- Đây chính xác là lông của sư tử trắng, hơn nữa còn là ở bờm của một con sư tử đực trưởng thành. Cô nói xem, chú ấy tính sưởi ấm một con vật như vậy hay sao?

- Cô nói quá vô lí... ! Cô...

- Chưa hết đâu, ở cái xô câu cá kia kia nữa. Găng tay của Joseph bị dính quá nhiều bùn ướt, có thể là liên quan đến con vật kia. Cái đó thì tôi không chắc. Nhưng chắc chắn một điều, khi cầm vào chiếc xô sẽ để lại dấu bùn trên đó. Quai cầm của chiếc xô này màu trắng, vì vậy có thể dễ dàng nhìn thấy dấu bùn để lại suốt dọc theo chiều từ trái sang phải của chiếc quai. Nhưng chiếc xô của Joseph đang cầm thì lại hoàn toàn sạch sẽ, trùng hợp ở chỗ, chiếc xô mà người đang ông đứng cạnh chú đang cầm lại có dính rất nhiều bùn đất ở trên quai. Có thể chắc chắn rằng, hai người đã đổi xô nước cho nhau.

Đến bay giờ thì cô gái kia không thể nói gì thêm được nữa, chỉ biết im bặt.

- Nếu liên kết tất cả các bằng chứng, cô sẽ dễ dàng biết được sự việc đã diễn ra như thế nào - Dừng một chút, Emma lại bổ sung - Hai người vốn dĩ không đi vào rừng, mà lại đi lên một hồ cá lớn ở trên núi, bằng chứng là gậy leo núi của hai người đang dấu ở trong chiếc túi ngủ kia. Dọc đường đi, Joseph nhìn thấy một con sư tử bị thương, sẵn có hộp cứu thương, và còn là một người đã từng làm việc trong rừng, nên chú đã không ngần ngại mà tới giúp nó, bảo người kia đi đến hồ cá trước. Nhưng trong quá trình đến chỗ nó, chú đã bị vấp ngã, mé dày bị cọ vào vách đá nhọn. Người lấm lem bùn đất, nhưng chú vẫn tới chỗ con sư tử rồi băng bó vết thương của nó lại. Ngay sau đó, chú lập tức chạy lên trên cái hồ để câu nhưng lại gặp người kia đi về. Bởi vì ở trên đó gió tuyết vẫn còn quá mạnh, nên mặc dù đi rất lâu nhưng người đó chỉ câu được có tám con cá mà thôi. Như khi nãy anh đã nói là "hơi ít" - Nói rồi Emma chỉ tay về hướng của chàng trai đó.

- Đó không phải là một câu châm chọc, đó là sự thật. Gió tuyết quá mạnh nên không thuận lợi để câu, bằng chứng là ở phía cuốn dây câu còn sót lại một lớp băng nhỏ. Joseph, chú là người tiên phong muốn đi câu mà lại không câu được con nào thì rất mất mặt, nên chú đã muốn đổi chiếc xô đó với người kia, khiến mọi người tưởng là do đích thân chú đã câu chúng. Tôi xin lỗi chú, nhưng tôi buộc phải nói ra.

Nãy giờ mọi người nghe Emma nói, không ai có thể phản bác lại một câu nào. Bầu không khí trong phòng tiếp tân nhất thời trở nên im lặng.

- Tuyệt vời! Tôi có lời khen cho cô đấy cô bé.

Một giọng nữ khác vang lên từ phía cầu thang, ở đó, là một người phụ nữ có phong cách ăn mặc rất sang chảnh đang từ từ bước xuống.

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.