Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng người trong rừng hoang.

Tiểu thuyết gốc · 2103 chữ

Bước xuống cầu thang là một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi. Cô ta bận chiếc áo dạ màu tím nhạt, ở dưới là chiếc chân váy màu đen gần đến đầu gối, cô ta còn đi một chiếc bốt thấp màu đen xám. Trên mặt là lớp trang điểm khá cầu kì, có vẻ như người phụ nữ này cũng là người Châu Á như Emma. Hơn nữa, cô ta còn tỏa ra một khí chất quý phái, quyến rũ.

- Elisa? Chẳng phải cô đang bị cảm sao? Đã bình phục hẳn chưa mà lại xuống dưới này hóng chuyện rồi? - Joseph đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang người phụ nữ tên Elisa kia.

- Tôi ổn, tôi ổn... - Elisa nói với Joseph, rồi cô ấy từ từ tiến đến chỗ Emma.

- Cô bé, tôi là Elisa Charez, là chủ của một tập đoàn thương mại tại Indonesia, còn cô? - Cô ta đưa cho Emma tấm danh thiếp rồi hỏi.

- Tôi là Emma Waston, hân hạnh gặp mặt - Emma thản nhiên đáp lại.

- Ha ha, vừa nãy cô đã làm rất tốt đấy cô bé, cô là sinh viên trường đại học nào vậy? - Chợt cô ấy cười với Emma rồi hỏi chuyện, thái độ của cô ấy quay ngoắt 180 độ. Ban đầu cô còn tưởng cô ấy là một người khá sang chảnh và khó gần. Nhưng không, cô ấy chẳng những thân thiện mà còn là một người rất vui tính, mà đó chỉ là nhận định ban đầu thôi. Sau này còn phải xem tiếp biểu hiện của cô ta.

- Tôi từng học ở trường đại học quốc gia Seoul - Emma trả lời.

- Ồ, cô bé là người Hàn Quốc à?

- Không hẳn, chỉ là con lai thôi.

- Ra là vậy, còn... hai cậu bé này... - Elisa lúc này đã chú ý đến hai cậu trai đang ngồi cạnh Emma.

- Là bạn bè, bên cạnh tôi là Ethan, cạnh Ethan là Luis, hai người này họ Newtron, nhỏ hơn tôi một tuổi - Chưa đợi hai cậu bé kịp trả lời, Emma đã tuôn ra một tràng dài.

- À, tôi hiểu rồi - Elisa cười cười, cách nói chuyện của Emma rất lịch sự nhưng cũng rất khách khí. Làm người nghe có cảm giác hơi dập khuôn quá mức, nhưng đây quả là một cô bé thú vị.

Elisa nghĩ vậy, rồi chợt nhớ đến việc Joseph vừa bị Emma "phốt" khi nãy. Liền phá tan đi bầu không khí căng thẳng này:

- Ba người đến từ tối hôm qua chắc cũng chưa ăn gì nhỉ? Mọi người cũng đói rồi đấy, nào, vào ăn sáng thôi! - Elisa nói với tất cả mọi người vào trong phòng bếp. Đoạn, cô ta quay lại nháy mắt với Joseph. Hiểu ý, ông ta gật đầu cảm ơn.

Mọi người cũng bắt đầu từ từ đi vào phòng bếp.

Anh chàng đang đứng ở quầy tiếp tân khi nãy không đi ngay, anh ta nhìn Emma với ánh mắt rất khó đoán, không ai biết được ánh nhìn đó có ý nghĩa gì.

- Ryan, mau đi thôi! - Cô gái bên cạnh kéo anh ta đi.

Thì ra anh chàng này tên là Ryan.

Mọi người đã vào trong bếp hết, chỉ có Emma vẫn còn ngồi ở đó. Nhưng mọi người lại chẳng để ý đến việc cô đã vào bàn ăn hay chưa, bởi vì căn bản là lúc đó lại có thêm một số khách trọ khác đang bước xuống cầu thang.

Emma ngồi đó suy nghĩ một chút, dù sao thì bây giờ cũng chưa quá muộn, từ đây đi vào khu rừng cấm mất khoảng năm phút, cùng lắm là khoảng tám phút đi bộ. Nếu như vậy thì cả đi cả về sẽ là gần mười sáu phút.

Cũng không quá lâu.

Nghĩ thế, cô liền đứng dậy và tiến về phía cửa. Cô định bụng vào đó thám hiểm một chút rồi lại về. Dù gì thì đây cũng là buổi sáng, tháng này lại là mùa du lịch của thị trấn Blur. Trên đường người qua kẻ lại tấp nập.

Khi cô mới đi ra đến cửa, có một giọng nói vang lên:

- Emma, chị còn định đi đâu nữa?

Đó là giọng nói của Luis, cậu ta khi cùng mọi người vào bàn ăn liền thấy trên chiếc bàn mười sáu người còn đúng một cái ghế trống, định bụng nhường cho Emma nhưng lại chẳng thấy cô đâu. Quay ra thì thấy cô đang bắt đầu đi ra đến cửa rồi.

- Tôi đi lung tung một chút, sẽ sớm quay về, cậu và Ethan cứ ăn trước đi, không cần phải đợi tôi đâu - Emma cười cười, cô nhìn thấy Ethan ở trong bếp đang ngoái đầu ra nhìn cô, lấy tay vẫy vẫy.

Emma khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ một cái, dùng tay chỉ chỉ với cậu ta, ý bảo muốn đi dạo.

Ethan tám phần là hiểu, không nói gì nữa, cười tít mắt với Emma. Dùng khẩu hình nói với cô: "Đi nhanh về nhanh nhé."

Emma cũng hiểu Ethan đang muốn nói gì, gật đầu rồi cười nhẹ với cậu ta.

- Vậy thôi, cậu cứ vào trước đi! - Emma nói với Luis.

Luis không biết nói gì thêm, chỉ biết ậm ừ một tiếng.

Chờ cho đến khi Emma đã khuất bóng, Luis mới từ từ quay vào.

Luis và Ethan vốn không biết rằng, nhất cử nhất động của bọn họ nãy giờ đều bị Joseph và chàng trai tên Ryan kia để ý hết.

- Này! - Sau khi Luis đã ngồi vào bàn ăn cùng Ethan, Joseph mới bắt đầu hỏi chuyện.

- Sao vậy chú? - Luis hỏi lại.

- Hai cậu và cô bé kia là bạn bè à?

- Đúng vậy - Sau khi Luis nói, ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đều chú ý vào cuộc đối thoại giữa cậu và Joseph.

- Biết nhau từ bao giờ thế? - Ông chú Joseph này hỏi hai người họ với ánh mắt dò xét khiến Ethan sinh nghi, nghĩ rằng ông ta định dò la thông tin cá nhân của mình và Emma. Liền nói dối không chớp mắt:

- Là đàn chị trên tụi cháu một khóa ở trường đại học. Lần tụi cháu mới nhập học ở đó không biết đường đến phòng tư liệu, chị ấy đã chỉ đường cho tụi cháu. Sau này lại có duyên gặp lại chị ấy ở lớp tự chọn Lịch Sử, mới biết chị ấy cũng thường xuyên lui tới lớp này để học thêm. Do vậy nên tụi cháu cố tình đến lớp Lịch Sử vào tiết tự học. Được gặp chị ấy thường xuyên hơn, vì thế mà chị ấy và hai anh em chúng cháu thân nhau từ bấy đến giờ.

- À, là bạn từ thời đại học cơ à, thảo nào... - Joseph suýt xoa.

- Có vấn đề gì sao ạ?

- Cách nói chuyện của cô bé đó với hai cậu rất khác.

- Khác thế nào ạ? - Ethan vuốt cằm.

- Hai cậu xem, lúc ba người mới tới vào tối hôm qua, tôi ở quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng của ba người. Nhưng cái cách mà cô bé ấy nói chuyện với tôi rất lạnh nhạt, kiểu như phải miễn cưỡng nói ấy. Ngữ điệu cũng lạnh tanh, khách sáo đến mức làm cho tôi phát bực. Lúc cô bé định ra ngoài, tôi cũng có hỏi y chang như cậu: "Khuya thế này rồi, cô còn định đi đâu?"

- Rồi sao nữa?

- Cô bé ấy chỉ nói rằng đi ra ngoài một chút. Chẳng chịu nói rõ là đi đâu, đến khi quay trở lại tôi mới biết là cô bé ấy đi mua một vài liều thuốc ho ở ngoài hiệu thuốc. Trời đất! Có cần phải kiệm lời đến mức đó không? Nói thêm một hai từ thì mất tiền sao? - Joseph lộ rõ vẻ bất bình, mặt sưng mày xỉa, khiến những người ngồi đó bật cười khe khẽ.

Luis bừng tỉnh, sực nhớ ra một chuyện. Hôm qua khi đang trên đường đi đến quán trọ, Luis và Ethan đồng loạt ho lên một vài tiếng. Hai người trao đổi với nhau, rằng chắc chắn bị nhiễm lạnh, đã bị ho khan,... gì gì đó. Hai người nói không to không nhỏ, dĩ nhiên là cả Emma cũng nghe thấy. Nhưng cô chẳng quan tâm, còn xách ba lô bước đi nhanh hơn. Báo hại cho bọn họ phải đuổi theo mệt gần chết. Đến quán trọ, cô chỉ ung dung hỏi xem có máy sưởi không, rồi đến khó huơ tay sưởi ấm. Chẳng quan tâm bọn họ đang trong tình trạng như thế nào.

Bây giờ bọn họ mới hiểu, cô đi nhanh hơn, là vì không muốn bọn họ đi trên đường quá lâu bị nhiễm phong hàn. Cô vội vàng hỏi xem có máy sưởi không, rồi ngồi vào đó không phải vì muốn sưởi ấm, mà là tăng nhiệt độ của chiếc máy sưởi lên cho hai người. Cô bảo bọn họ lên lầu trước đi, không phải là vì lạnh nhạt họ, mà vì cô muốn đi mua thuốc cho họ. Thì ra liều thuốc bọn họ uống đêm qua không phải là do bà chủ tốt bụng mang lên, mà là do Emma đã nhờ bà ấy mang sang phòng cho hai người.

- Thì có sao đâu? Tính tình của chị ấy vốn hướng nội, không hay chủ động bắt chuyện với người khác. Ban đầu ai tiếp xúc với chị ấy cũng sẽ cảm thấy rất khó gần - Ethan vẫn giữ thái độ thản nhiên.

- Thì đó, mà khi cô bé ấy nói chuyện với hai cậu. Câu từ lại rất đầy đủ, cả chủ ngữ cả động từ đều có hết. Giọng điệu lại nghe vô cùng ấm áp, còn cười với hai cậu nữa! Cứ tưởng hai cậu với cô bé đó chỉ là bạn quen trên đường, nào ngờ biết nhau từ thời đại học. Quả thật, đúng là bạn bè lâu năm của nhau. Ngữ điệu khi nói chuyện cũng thấy khác.

Luis và Ethan im lặng. Họ quả nhiên chỉ là quen ttrên đường. Đúng hơn là trong một nhiệm vụ. Chắc chắn không phải là bạn học lâu năm gì đó như Joseph vừa nói. Nhưng cách giao tiếp của Emma với hai người họ lại thay đổi bất ngờ như vậy, chưa kể là trong vòng có chưa đầy nửa ngày, bọn họ có chút ngạc nhiên. Xem ra, đúng như anh Tom đã nói, khi cùng làm việc với Emma, cùng nhau trải qua một chuyện gì đó. Mối quan hệ giữa họ sẽ dần nới lỏng. Và lẽ dĩ nhiên, là cách đối đãi của cô cũng sẽ khác. Mới đầu cô đúng là khó gần, nhưng khi hợp tác cùng nhau, hai người mới biết Emma không hề lạnh lùng như họ tưởng. Mà cô là một người biết quan tâm đến người khác, có trái tim ấm áp nhân hậu nhưng lại không hề thể hiện ra bên ngoài.

- Mà nhắc mới nhớ, cô bé đó đi đâu rồi? - Người phụ nữ trung niên nọ hỏi tới.

- Chị ấy ra ngoài mua ít đồ, chắc sắp về rồi - Ethan tìm đại một lí do nào đó hợp lí.

Emma rảo bước trên con đường đến khu rừng cấm. Con đường nằm không quá xa, vẫn nằm trong dự tính của cô. Chỉ tốn khoảng sáu phút đi bộ mà thôi.

Lạ lùng ở chỗ, càng đến đoạn đường này càng vắng người. Xung quanh không có lấy một ngôi nhà dân cũng không có một cửa hàng nào. Chẳng nhẽ là do mấy lời đồn quái quỷ đó?

Tuyết vẫn phủ kín lối, những cái cây cao chỉ còn lại vài chiếc cành xơ xác không chút sức sống, còn có tuyết bám lên. Toàn bộ khu rừng được phủ lên một màu trắng xóa của băng tuyết. Mặc dù đang vào ban ngày, mặt trời đang rọi xuống mặt đất nhưng khi đến trước khu rừng này, Emma chợt thấy lạnh gáy.

Nhìn thừ ngoài vào, khu rừng cấm trở nên bí ẩn, hoang vu hơn. Không giống với vẻ hùng vĩ của nó vào mùa hè. Khi đông đến, nó mang một màu sắc quỷ dị đến lạ thường.

Từ xa xa, Emma có thể thấy một bóng đen ở trong một góc khuất của khu rừng, một ai đó đang nhìn chăm chăm vào cô...

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.