Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2507 chữ

Cầm bó hoa đi qua cầu nhỏ, đi dọc theo con đường lát đá hướng phía đông ước chừng khoảng tám phút Thẩm Như Như nhìn thấy một căn nhà cảm giác cũ kĩ cổ xưa.

Tuy là nhà cổ, nhưng bề ngoài thoạt nhìn còn rất mới, căn nhà được giữ gìn thật tốt, có thể nhìn thấy dấu vết đã tu sửa. Cửa chính của căn nhà hai bên đặt hai tượng sư tử bằng đá, trên cửa còn treo một cái kính bát quái , nhìn thấy kính bát quái Thẩm Như Như trong đầu liền hiện ra thân ảnh Vô Lượng Tổ Sư.

Trấn nhỏ con người quả nhiên tương đối mê tín quỷ thần, ở Ma Đô cùng thủ đô thật sự rất ít thấy vật như vậy. Nếu không phải Vô Lượng Tổ Sư hiển linh, cô đến nay vẫn luôn kiên định thuyết vô thần.

Xuyên thấu qua kính bát quái, Thẩm Như Như thấy được hình ảnh chính mình, trên gương đồng vàng óng ánh hình dáng của cô trở nên vặn vẹo. Thẩm Như Như dời ánh mắt đi chỗ khác, đứng ở trước cửa nhà nhấn chuông cửa. Một lát sau cửa mở một chàng trai trẻ tuổi khuôn mặt như vẽ đứng ở phía sau cửa.

Chàng trai trẻ tuổi kia mặc một thân trang phục màu trắng thời Đường, anh có dáng người cao gầy, khuôn mặt vàng như giấy cả người lộ ra một khí chất công tử yếu ớt thời cổ đại.

Thẩm Như Như đoán người này chính là Từ thiếu gia trong lời đồn, cô đưa bó hoa tươi, cười nói: “ Chào anh, đây là hoa tươi của dì Chu đặt ở trong tiệm, mời anh nhận cho.”

Chàng trai trẻ tuổi dừng tầm mắt ở trên bó hoa một lát, duỗi tay tiếp nhận, gật đầu nói cảm ơn : “Phiền toái cô rồi.”

Thẩm Như Như chú ý tới sắc mặt của anh tuy rằng tái nhợt tiều tụy nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời, đặc biệt là thời điểm nhìn vào cô như là nhìn thấy đồ vật kì quái gì, đồng tử liền giãn ra.

Thẩm Như Như cúi đầu nhìn quần áo của mình, “Từ tiên sinh, có cái gì không ổn sao?”

Từ Dẫn Chu: “ những bông hoa đó là cô chăm sóc sao?”

Thẩm Như Như gật đầu, “Đúng vậy, tất cả đều là do tôi vừa mới cắt xong ngài yên tâm.”

“Cảm ơn, thật xinh đẹp.” Từ Dẫn Chu thấp giọng nói một câu, ngay sau đó đi vào trong cửa.

Bên trong cánh cửa tiếng bước chân dần dần đi xa, Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn kính bát quái trên cửa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như vừa rồi trong gương cô thấy có một đám khói đen hiện lên……

Trên gương đồng chỉ có khuôn mặt của cô bị phóng đại lên chắc là ảo giác.

Giao hoa xong Thẩm Như Như cầm ô chậm rì rì trở về, đi qua sạp hàng của thím Trương cô dừng chân lại mua ba con cá trích.

Đã lâu không uống canh cá trích, giữa trưa hầm một nồi canh cá trích đậu hủ.

Trở về tiệm, Thẩm Như Như trước tiên đem cá bỏ vào tủ lạnh, sau đó mới mở rộng cửa ra buôn bán.

Hiện tại là thời gian làm việc, người đi lại trên đường không nhiều lắm, trong tiệm thật thanh nhàn. Thẩm Như Như đổi đôi dép lê liền trở nên thoải mái, ngồi ở bên cửa sổ, một tay cầm bút một tay giữ giấy, nhìn hoa văn trong quyển《 tạp ký 》 chậm rãi vẽ lại.

Sau【 bùa lọc nước】 cô bắt đầu học vẽ 【 bùa chiêu tài 】.

【 bùa chiêu tài 】 nét vẽ có hơi phức tạp một chút, Thẩm Như Như vẽ cả một buổi sáng mới thành công vẽ được một cái bùa, cô đem lá bùa gấp thành hình tam giác, nhét vào bên dưới mép cửa sổ.

Một ngày trôi qua, Thẩm Như Như tổng cộng vẽ được ba cái 【 bùa chiêu tài 】 với hai 【 bùa lọc nước】.

Buổi chiều 5 giờ, mặt trời còn chưa có xuống núi, bên ngoài liền có một trận mưa phùn. Thẩm Như Như cảm thấy hôm nay sẽ không bán được nữa, chuẩn bị vẽ xong một cái 【 bùa lọc nước 】 cuối cùng thì dọn dẹp một chút đóng cửa nghỉ ngơi.

Dì Phan hàng xóm cầm theo túi nhỏ đi qua cửa hàng, thời điểm bà đi qua cửa sổ, ngó đầu vào trong nhìn một cái, lập tức dừng bước chân lại, duỗi cổ vào hỏi: “Như Như, cháu đang làm cái gì?”

Lúc này Thẩm Như Như vừa lúc vẽ xuống nét bút cuối cùng của 【 bùa lọc 】 thành công vẽ xong. Nàng cất bút lông, cười nói: “ vẽ bùa chơi thôi ạ, nhàn rỗi không có việc gì nên học chơi.”

“ Bọn cháu người trẻ tuổi cũng thích mấy thứ này sao?” Dì Phan thấy thật hiếm lạ, “ bùa này là cháu vẽ sao?”

Thẩm Như Như: “ bùa chiêu tài và bùa lọc nước.”

Dì Phan cười, “ bùa chiêu tài? Cho dì một cái đi, vừa lúc ra cửa đi chơi mạt chược, mua một bùa cho may mắn.”

Bà lấy ra hai mươi đồng tiền đặt ở trên cửa sổ, trước kia ông ngoại của Thẩm Như Như ông ngoại bán bùa chú đều thống nhất giá này .

Thẩm Như Như vội vàng gấp【 bùa chiêu tài 】 thành hình tam giác cùng với hai mươi đồng tiền cùng nhau đưa cho dì Phan, cự tuyệt nói: “Dì Phan, dì đừng khách khí, bùa này chính là cháu tùy tay vẽ chơi, không có thu tiền, dì cầm đi đi!”

Từ khi cô tới trấn Mộ Nguyên, dì Phan vẫn luôn chiếu cố cô, hai ba ngày đầu đều đưa cá đưa thịt cho cô.

Dì Phan không chịu thu hồi tiền, chính là đập tay vào trên cửa sổ, “Như Như, bùa chú không thu tiền là mất linh nghiệm nhanh lên cầm lấy, bằng không ta không lấy nữa!”

Thẩm Như Như dở khóc dở cười, trong lòng biết dì Phan là không muốn cô mất công sức vẽ, đành phải đem tiền nhận lấy, cười nói: “ dì hôm nay tuyệt đối thắng lớn.”

“Hắc hắc, mượn lời cát ngôn của cháu.” Dì Phan đem 【 bùa chiêu tài 】 tùy tay nhét vào túi xách, ngâm nga hát rời đi.

Thẩm Như Như thu lại năm cái bùa cất đi, lấy một【 bùa lọc nước 】, đi đóng cửa tiệm rồi trở lại phía sau đến chỗ giếng, đem 【 bùa lọc nước 】 ném vào giếng nước, thuận tiện múc một xô nước trở về phòng bếp nấu cơm.

Con sông của trấn Mộ Nguyên rất sạch sẽ, nuôi ra mấy con cá cũng vô cùng tươi ngon, hơn nữa sau khi nấu với nước đã được thanh lọc, tư vị thật sự rất tuyệt.

Thẩm Như Như ăn liền hai bát cơm cùng với canh đậu hủ cá trích, vuốt cái bụng tròn xoe dựa vào sô pha lười biếng nằm xem phim truyền hình. Ngoài hiên nhà mưa rơi tầm tã, dưới mái hiên tiếng chim hót lanh lảnh.

Ngày trôi qua như vậy thật tốt, tiếp nhận hay không tiếp nhận truyền thừa , đối với sinh hoạt của cô cũng không có xuất hiện ảnh hưởng gì, Thẩm Như Như thầm nghĩ

*

Phan Hồng xách theo túi xách nhỏ đi vào phòng mạt chược của một nhà.

Phòng mạt chược ở cạnh cửa thập phần cổ xưa, khung cửa sắt loang lổ treo mành treo bằng nhựa màu vàng, bên trong cửa bóng dáng người đong đưa, âm thanh xôn xao xoa mạt chược không dứt bên tai.

Phòng đánh mạt chược của nhà này đã mở được mười năm, tới nơi này chơi đều là khách cũ, tất cả đã sớm hiểu biết nhau. Phan Hồng vừa vào cửa, lập tức có rất nhiều bạn chơi bài của bà chào hỏi, Lưu Minh đứng dậy nhường vị trí cho bà, “Vừa đúng lúc, ta ngồi một ngày eo đã cứng ngắt đi rồi, chỗ này nhường cho ngươi.”

Phan Hồng ngồi xuống, cười tủm tỉm mà nói: “ sao, hôm nay vận may thế nào?”

Lưu Minh nói: “Giống nhau, không thua cũng không thắng.”

“Vị trí này không đỏ a.” Phan Hồng đem túi xách đặt ở trên đùi, cùng nhóm bạn chơi bài cùng nhau tẩy mạt chược, trộn được một lúc bà nhớ tới cái gì, từ trong túi cầm một là bùa hình tam giác, đặt ở trên bàn trước mặt mọi người, đè lên mấy đồng tiền tệ.

Lưu Minh đang đứng ở một bên nhìn, liền hỏi một câu “Đây là cái gì?”

Phan Hồng đã bắt đầu sờ bài, “Đây là bùa chiêu tài ta hôm nay có chuẩn bị mà đến, trong chốc lát bảo đảm giết các ngươi không còn mảnh áo”

Mấy người ngồi trên bàn đều cười, “ bùa này có linh nghiệm sao?”

“Quản nó có linh nghiệm hay không, coi như là bùa may mắn đi .” Phan Hồng xếp xong bài của mình, ánh mắt sáng lên, “Hô, hôm nay vận may không tồi nha.”

Lưu Minh thò đầu lại gần để xem, chậc lưỡi một cái nói, " bà Phan, có thể a, thật là khởi đầu tốt đẹp!”

Một ván mạt chược này không đến năm phút liền quyết định được thắng bại, Phan Hồng vui tươi hớn hở lật bài ra, các con bài lần lượt ngã xuống, “Thuần một sắc *, ù !”

( * Theo mình tìm hiểu thì có nghĩa là bài có màu khác nhau không biết đúng hay không, ai biết chỉ lại cho mình sửa nhé)

Âm thanh kêu thuần một sắc kinh động hai bàn đang chơi bên cạnh, bọn họ duỗi cổ nhìn qua, “Nha, các ngươi đánh ra thuần một sắc nha, vận may thực sự tốt!”

Bài thuần một sắc rất khó ra, ngày thường không thấy nhiều lắm, chỉ có thời điểm vận may cực cao ập tới mới có thể xuất hiện.

Phan Hồng mặt mày hớn hở thu tiền, xoa bài, “Vận khí tốt vận khí tốt.”

Ngay sau đó bắt đầu ván mạt chược thứ hai.

Mấy người rảnh rỗi trong phòng mạt chược đều tiến đến phía sau Phan Hồng vây xem.

“Vận may thật không sai!”

“ bài này cũng ổn.”

“ bà Phan hôm nay đi miếu khai quang đi!”

Mấy người trên bàn ngồi không yên, hướng bọn họ trợn trắng mắt, “Xem bài thì xem bài đi, đâu ra nói nhiều như vậy, ảnh hưởng đến người khác biết không?”

Một ván này thời gian so với ván trước lâu hơn chút, hơn mười phút sau Phan Hồng ngả bài, “Mười ba yêu, ha ha, đưa tiền đưa tiền.”

Chơi cả đêm, phòng mạt chược đều là tiếng của Phan Hồng , bạn chơi cùng đã đổi mấy người đều là bà thắng còn là kiểu thắng lớn. Bốc được thuần một sắc không dưới năm lần, giống như là thần bài trên phim điện ảnh.

Mọi người đều cùng trong một trấn, ngày thường ngẩng đầu cúi đầu đều thấy nhau, hiểu biết về nhau không ít huống chi là Phan Hồng có tiếng mê tín. Có người nhịn không được hỏi, “Phan Hồng, bà hôm nay trúng tà hả? Hay trước khi ra cửa bái Thần Tài?”

Phan Hồng thắng cả đêm, Túi xách chứa đầy tờ tiền màu đỏ, mặt đầy vui vẻ mà nói: “ gì, chính là vận khí hôm nay tốt.” bà thu thập đồ xong đứng lên, “Trở về nghỉ ngơi thôi, vị trí này đã đỏ lên rồi, các ngươi ai muốn ngồi.”

Lưu Minh thấy bà cất một tờ bùa gấp hình tam giác vào trong túi, trong đầu mơ hồ hiện lên ý tưởng, ngay sau đó trêu chọc nói, “ bà Phan, bà ở đâu mua được bùa chiêu tài? Xác thật rất linh nghiệm nha!”

Những người khác vừa nghe còn có loại đồ vật 【 bùa chiêu tài 】 này, lập tức vây lại mồm năm miệng mười hỏi tới.

trấn nhỏ người thắp hương bái Phật không ít, đối với đồ vật quỷ thần cũng thật dễ dàng tiếp thu, chiến tích của Phan Hồng đêm nay mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

So với nói là do vận may đến, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng có nguyên nhân khác, như vậy bọn họ cũng có thể nghĩ cách hỏi thăm.

Phan Hồng cũng không giấu giếm, “Đó là của cô gái nhỏ nhà hàng xóm vẽ, chính là cháu gái ngoại của chú Bạch Đạt , gọi là Thẩm Như Như, hiện tại mở một cửa hàng bán hoa……”

Khách hàng của cửa hàng hương nến Bạch Đạt trải rộng khắp trấn Mộ Nguyên , kể cả người không quen biết ít nhiều cũng đã nghe qua tên ông, bởi vậy Phan Hồng vừa nói, mọi người liền à lên.

“ cháu gái của Bạch Đạt tôi biết, mấy năm trước gặp qua một lần. Trước đó nghe nói là học đại học ở thủ đô, là học y, như thế nào tới chỗ này mở tiệm hoa? Bán hoa có thể kiếm được tiền hơn bác sĩ sao?”

“Nhà con bé có điều kiện đi, ba con bé không phải ở thành phố S có thể hô mưa gọi gió sao, khẳng định không thiếu tiền, thích cái gì thì làm cái đó!”

" Khỏi phải nói, ta thấy cửa hàng hoa của con bé xác thật buôn bán không tồi……”

“ là một cô gái lợi hại, lớn lên cũng rất xinh đẹp, nghe nói là vẫn độc thân chưa có đối tượng.”

“ thật sao tôi nơi này cũng có một chàng trai đang nhờ tôi giới thiệu cũng rất ưu tú, hôm nào đi xem mặt một chút……”

“ người ta là người thành phố lớn, làm sao xem trọng thanh niên ở địa phương nhỏ của chúng ta, ngươi đừng có nhọc lòng làm phiền toái người ta, rồi không bán bùa chiêu tài cho ngươi.”

“Đúng rồi, Phan Hồng, lần sau lại đây mang cho tôi một lá bùa chiêu tài nha!”

“Ai, tôi cũng muốn!”

“ tôi cũng lấy một cái.”

Phan Hồng đồng ý với tất cả, cầm theo túi xách rời khỏi phòng mạt chược, bên trong cánh cửa mọi người ở lại tiếp tục thảo luận, trong tiếng xôn xao xoa mạt chược, cái tên Thẩm Như Như khắc sâu trong thâm tâm mấy người trên bàn mạt chược.

Bạn đang đọc Tiệm Tạp Hoá Âm Dương của Ô Lãng Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trạmluânhồi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.