Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật nhức mắt

1045 chữ

Xe bus bất chợt phanh mạnh làm toàn bộ người trên xe đều nghiêng ngả hết sang một bên, có người cầm đồ trên tay đều bị rơi xuống đất.

"Tìm chết à mày, chán sống rồi phải không!"

Tài xế xe bus chửi đổng một câu, tôi nhìn xem bà cô ngồi bên cạnh thì thấy hương, nến,... của bà ấy đều bị rơi xuống đất, vì vậy tôi liền tốt bụng giúp bà ấy nhặt lên.

Nhưng mà, lúc tôi giúp bà ấy nhặt lên một bộ y phục hoa hoét bằng giấy, tôi đột nhiên cảm thấy nhìn hơi quen mắt, nghĩ lại kĩ càng một chút thì tôi liền bị dọa nhảy lên, tôi đã từng thấy qua bộ trang phục xanh xanh hoa hoa hoét hoét thế này, mà lại còn có mặc lên trên thân người.

"bộ, bộ y phục này là cho người mặc à?"

Tôi tự lẩm bẩm một câu thì xe bus vừa đúng lúc tới trạm, nhìn qua bà cô đang xuống xe, trong tâm tôi bùng lên một trận hoảng loạn.

"y phục của người chết mặc, tại sao tối qua tôi gặp những bộ trang phục y sì như này lại đều là người sống mặc đây."

Nghĩ tới đây, tôi cũng không biết nên phải làm thế nào.

Về tới ký túc xá, chỉ có một người, tôi tắm rửa súc miệng qua loa một chút rồi đi ngủ, bởi vì đúng lúc hôm nay không có tiết học, vì vậy tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Nhưng mà ngay lúc tôi nằm xuống giường, đột nhiên nghĩ tới bạn cùng phòng Triệu Bác bình thường rất thích nghiên cứu những vấn đề này, với lại lúc trước tôi nghe cậu ấy nói cậu ấy mang từ quê lên một cái chuông gió, bình thường có làm thế nào thì nó cũng không kêu lên, nhưng nếu có quỷ lại gần thì nó sẽ kêu, lúc trước cậu ấy có treo lên trên cửa ký túc xá một thời gian, về sau không kêu thế nên cất đi rồi.

Vì vậy tôi liền lật lại vấn đề đó, nếu như tối qua tôi thật sự đã gặp phải quỷ, vậy thì cái chuông gió này sẽ kêu lên, bất luận là nói như thế nào, tối nay tôi phải thử một chút.

Treo chuông gió lên đầu giường, sau đó tôi lăn ra ngủ như chết, nhưng vẫn như có cảm thấy, không biết là do ảo tưởng hay là cái gì, tôi nghe thấy chiếc chuông gió treo trên đầu giường đang không ngừng vang lên nhưng tôi không tài nào tỉnh nổi.

Bịch!

Ngay tại lúc này, cửa ký túc xá bị đạp mở ra, tôi lập tức ngồi bật dậy, nhìn thấy Triệu Bác từ bên ngoài đi vào làm tôi tức khắc nhẹ nhõm thở phào một hơi, lại nhìn lần nữa, mấy người cùng phòng đều đang ở.

Tối hôm qua ký túc xá không có người, hay là cậu gặp phải quỷ rồi, vừa nãy tôi gọi kiểu gì cậu cũng không tỉnh.

Nghe thấy anh cả của ký túc xá Vương Minh nói như vậy, tôi cũng không có nói thêm, chỉ nói tối hôm qua thức đêm thôi.

"Triệu Bác, chiếc chuông gió này của cậu cho tôi mượn một tối, ngày mai trở lại tôi trả cho cậu."

Nghe thấy tôi nói như vậy, Triệu Bác cũng không nói gì thêm.

Đến tối, lúc tôi tới tiệm tạp hóa, cửa tiệm vẫn đang khóa, ở đây tôi có chìa khóa, vì thế tôi có thể trực tiếp mở cửa cửa tiệm chuẩn bị bán hàng.

Sau khi sắp xếp xong hàng hóa lên kệ hàng thì tôi lấy chiếc chuông gió treo lên trên quầy hàng, vị trí vừa đúng sát cửa ra vào.

Bây giờ tôi không có một chút tâm trạng nào đi nghĩ tới vấn đề khác, chỉ có thể cầu khấn mọi chuyện tôi đoán lúc trước đều là sai.

Đã qua 8 giờ tối, lúc tâm tình tôi ổn định được một chút thì một tràng âm thanh êm tai du dưa từ bên tai truyền tới, tôi đang nhìn chiếc chuông gió đang bị gió thổi mà kêu lên tiếng vang, lập tức thâm tâm tôi như rớt xuống đáy.

Triệu Bác từng nói qua, chiếc chuông gió này gặp được quỷ thì mới vang, lúc trên đường tới làm thì tôi cũng từng lắc qua, nhưng bất luận là tôi lắc thế nào thì chiếc chuông gió này cũng không vang, nhưng bây giờ lại vang rồi.

Thấy vậy, tôi chuẩn bị đi ra cửa để xem phải thật đang có thứ không sạch sẽ tới gần hay không.

Nhưng mà ngay lại lúc này, phần phật một tiếng mở cửa, một người mặc y phục màu xanh lá bước vào.

Ngay tại lúc người đó tiến vào, chiếc chuông gió treo bên cạnh liền kêu lên không ngừng.

Tôi nhìn một chút chuông gió, sau đó nhìn xem người đàn ông đứng trước quầy hàng đó, cái người đàn ông này tôi quen, tối hôm qua còn gặp một chút, đúng là cái anh chàng giao đồ ăn cho tôi.

Nhìn thấy cậu ấy tới tôi rất là ngạc nhiên, bây giờ tôi đã có thể xác định một chuyện, đó chính là chiếc chuông gió này của Triệu Bác tuyệt đối có vấn đề.

"Tối hôm nay sao lại không đi giao hàng rồi, lại còn mặc bộ y phục hoa hoa hoét hoét xanh xanh này, thật làm người ta nhức mắt."

Nhìn thấy cậu ấy đang đứng trước quầy hàng tôi liền trêu cậu ấy một câu, nhưng lúc nhìn lại cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ đang nhìn lại tôi, mặt không biểu tình, sắc mặt xanh trắng.

"Tôi muốn một con dao!"

Nghe vậy, tôi liền từ kệ hàng lấy xuống một con dao rồi đặt lên quầy hàng, đối phương cầm con dao lên, vứt cho tôi 1 tờ 100 tệ xong đi ra.

Thấy thế, tôi cũng bị giật nảy lên, quả thật thái độ và trạng thái hôm nay với hôm qua khác như hai người.

Bạn đang đọc Tiệm Tạp Hóa Hoàng Tuyền Phố (Dịch) của Vu Môn Lão Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmMòi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.