Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng

Phiên bản Dịch · 1147 chữ

Sau khi anh chàng giao hàng đi ra, tôi nhìn một chút tờ 100 tệ đang cầm trên tay, tờ tiền này cứ làm tôi cảm giác giống như là tiền giả, nhưng ở đây không có máy soi tiền giả nên tôi cũng không dám chắc, chỉ có thể đợi ông chủ bỉ ổi La Phi tới rồi nói sau.

Nhưng mà, "tò mò hại chết mèo" cái câu nói này vĩnh viễn không sai, tờ tiền nhân dân tệ bình thường thì hay có mùi mực in, nhưng không biết tại sao cái tờ tiền 100 tệ này lại có mùi của giấy đốt.

Bỏ tiền vào ngăn kéo, tôi nhìn qua chiếc chuông gió đang treo trên cửa ra vào, lúc nãy thì cứ vang lên không ngừng, bây giờ thì bất kể tôi lắc thế nào nó đều không vang.

Nửa đêm, khách tới cũng không nhiều, tôi nằm gục lên trên bàn bắt đầu lim dim ngủ một mạch tới 6 giờ sáng thì La Phi tới gọi tôi dậy.

"Tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì chứ."

Nghe thấy câu hỏi của La Phi, tôi lắc lắc đầu.

"Có một người đưa 100 tệ mua một con dao, sau đó chưa bù tiền mà người đó đã đi rồi, tôi cũng không biết là tiền thật hay giả."

Vừa nói, tôi vừa lấy ra tờ 100 tệ đưa cho La Phi, đối phương cầm lấy, nhìn đều không nhìn mà trực tiếp nhét vào túi áo.

Nhưng mà ngay lúc tôi chuẩn bị mở miệng để nhắc nhở ông ấy xem một chút thì khuôn mặt La Phi tỏ ra buồn bã nhìn tôi, sau vài phút thì mới mở miệng nói:"Cái người mua con dao kia là tự tới lấy dao hay là cậu lấy cho người ta?"

Nghe tới đây tôi liền trả lời đúng sự thật, nhưng khi nghe tôi nói hết, La Phi cười khổ một tiếng.

"được rồi, đi về đi!"

Nghe vậy, tôi không ngừng nghĩ lại những vấn đề của mấy ngày nay, ngay lúc tôi đang thẫn thờ thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên, tôi nhìn vào điện thoại thì thấy Dương Tuệ gọi tới.

"Tiêu Ngũ, tôi có một chuyện muốn nói với cậu!"

Nghe thấy tiếng nói chuyện quanh co úp mở của đầu bên kia, tôi bắt đầu cảm thấy run rẩy, dạo gần đây tình cảm giữa tôi và Dương Tuệ thực sự là đã xuất hiện một chút vấn đề, Cô ấy thích mua những thỏi son và đồ trang điểm của nhãn hàng nổi tiếng, nhà tôi thì bình thường, nhà cô ấy cũng bình thường, nhưng cô ấy lại xinh đẹp, mấy vị công tử đào hoa ở trường cũng đã để ý cô ấy.

Lần này cô ấy gọi điện tới, tôi cũng đã đoán ra được chút ít.

"Chúng ta chia tay đi, cậu là một người đàn ông tốt, nhưng bây giờ không phải là lúc chúng ta nói chuyện yêu đương, cậu phải nỗ lực phấn đấu, tranh thủ để đỡ đần bác trai bác gái có được những ngày sống vui vẻ.

Nghe vậy, tôi đã biết trái tim cô ấy có bao nhiêu sắt đá.

"Cậu đợi tôi một chút, tôi có một số lời nói muốn nói trước mặt cậu."

Nói hết, tôi tắt điện thoại, lúc tôi về tới ký túc xá thì có vài tên cảnh sát đang đứng dưới tầng, mà lại còn vây quanh không ít học sinh, trong đó có cả bạn cùng phòng của tôi đang bị cảnh sát hỏi han một chút gì đó.

Thấy thế, vẫn chưa đợi tôi phản ứng kịp thì mấy tên cảnh sát đó liền tiến tới chỗ tôi.

"Cậu là Tiêu Ngũ?" một tên cảnh sát mở miệng nói "Chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan tới một vụ mệnh án, bây giờ mời cậu phối hợp một chút đi cùng chúng tôi một chuyến."

Nghe vậy tôi liền ngẩn cả người, lúc tôi vẫn chưa kịp nói gì thì có hai tên cảnh sát tiến tới còng tay tôi rồi, lúc này thì đúng lúc Dương Tuệ bước vào, nhìn thấy tôi bị cảnh sát bắt đi thì khuôn mặt cũng lộ ra vẻ hoài nghi.

Như vậy, cảnh sát bắt tôi về đồn, sau đó tôi bị đưa vào ngay phòng thẩm vấn.

"Làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, quy trình là như vậy, chỉ cần trung thực trả lời câu hỏi thì cậu có thể đi, nhưng vì bản thân, cậu phải thành thành thực thực trả lời."

Một tên cảnh sát lão luyện ngồi ngay bên cạnh tôi, sau đó lấy ra một bao bì đóng kín, trong đó có một con dao, thấy vậy, tôi ngẩn ra một lúc.

"Con dao này nhìn không lạ mắt đi, qua giám định vân tay thì chỉ có vân tay của cậu."

Nghe vậy, tôi lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai!

Con dao này là tối qua tôi bán đi rồi, vẫn còn nhớ tới nó chủ yếu là bởi vì người giao hàng tối hôm đó.

"Con dao này là tối hôm qua tôi bán đi rồi, để kiếm việc làm ngoài giờ, tôi tìm được công việc làm ca đêm tại một cửa hàng tạp hóa phố, tôi có thể nói cho các ông địa chỉ các ông tới hỏi ông chủ thì biết."

Trả lời xong, tôi nói cho bọn họ địa chỉ của tiệm tạp hóa phố.

Bọn họ rất nhanh liền phái người đi chứng thực.

Tôi ở trong phòng thẩm vấn, thực sự là nghĩ không ra rút cục đã xảy ra chuyện gì.

"Bây giờ nói vấn đề về con dao này."

Tôi cũng không chần chừ liền một năm một mười nói ra hết tối hôm qua bán dao như thế nào, lúc tôi nói xong, hai tên cảnh sát thẩm vấn tôi đưa mắt nhìn nhau.

"Cái anh giao hàng đó nhìn như thế nào cậu còn nhớ không?"

Sau khi tôi thành thực trả lời, cái tên cảnh sát kia mở ra ngăn kéo sau đó lấy ra một tấm ảnh.

"đúng đúng đúng, đúng là anh ấy!"

*bộp

Ngay tại lúc tôi đang kích động thì tên cảnh sát lão luyện kia liền đập mạnh một cái vào bàn.

Hành động này của ông ấy làm tôi sợ giật bắn mình.

"nói năng liên thiên bậy bạ, lúc nãy thấy cậu biểu hiện còn rất tốt, bây giờ sao lại bắt đầu nói năng liên thiên rồi? Cái anh giao hàng này đêm 2 hôm trước đã xảy ra tai nạn giao thông chết rồi"

Nghe thấy thế tôi liền ngẩn người, lập tức trong đầu chỉ có một mảnh màu trắng xóa.

Bạn đang đọc Tiệm Tạp Hóa Hoàng Tuyền Phố (Dịch) của Vu Môn Lão Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmMòi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.