Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình Yên

Tiểu thuyết gốc · 1934 chữ

Đêm dài lặng lẽ trôi qua trong tiếng mưa buồn bã, lúc trời còn mờ sáng ba kẻ lữ hành đã tỉnh táo chuẩn bị bước tiếp tìm lối ra. Dù bóng đêm và cái lạnh đã qua nhưng họ vẫn chẳng thoải mái tí nào. Khu rừng vẫn mờ mịt và âm u lạnh lẽo, những cành cây rậm rạp chằng chịt phủ kín khu rừng, che hết lối đi tưởng chừng như nơi đây chẳng có một sinh vật sinh sống, thế mà khi họ lắng tai nghe, lại có tiếng chim cất lên, nghe như tiếng chuông ngân từ xa vọng đến.

“Tôi chỉ có thể cảm nhận lờ mờ những cánh cổng ở đây, chúng xa xăm và khó nắm bắt quá.” Hoàng nói, cậu thở dài.

“Nếu vậy chúng ta nên chia ra đi.” Tuấn nói “Ta sẽ để phân thân của mình đi cùng mỗi người tạo thành nhóm hai người. Ai gặp nguy hiểm có thể lập tức dịch chuyển đến chỗ người khác, tốn kha khá pháp lực đấy. Khi tìm ra mặt biên mảnh rừng này, nơi để bước đến một mảnh khác kế bên, có thể để phân thân thông báo nhóm còn lại tìm đến.”

“Ừ, như vậy cũng ổn.” Hoàng nói sau một lúc im lặng.

Tuấn đưa tay điểm ra những điểm sáng huyền ảo, lần này hắn thi triển lâu hơn lúc trước, có lẽ tại thời gian và tác dụng của phân thân khác nhau. Rồi cả ba thảo luận, ba người tách ra ba hướng, chia khu rừng thành ba khu vực bằng nhau để tìm kiếm.

Nhật Tuấn đi rất lâu, hắn băng qua những sườn dốc, những triền đồi thẳng đứng đầy sỏi đá và dần ra khỏi khoảng rừng rậm rạp. Tuấn càng đi cơn mưa càng hiện rõ, gió cuốn những tấm màn mưa nghiêng nghiêng rơi thẳng xuống mặt đất. Khi ánh mặt trời đã rõ hơn và lấp ló sau những lớp mây dày Tuấn dừng lại. Ở đấy có một vách đá dựng thẳng, trên vách đá như được tạc vào những đường kẻ sọc, có lẽ là do tự nhiên, bởi chúng gồ ghề và không đồng đều. Phía trên vách đá, dưới một vài bụi cây thưa thớt vươn ra, có một dòng chảy tách ra từ dòng mẹ, cuốn nước từ trên cao xuống, đập vào những lớp đá, hạt nước vỡ ra tan thành từng sợi hơi trắng bốc lên cao. Tuấn bước đến dưới thác nước, mặc cho nước vẫn đang dội xuống, hắn ngồi im, mắt nhắm hờ, đôi tay vẽ nên những hình dáng huyền ảo, nhìn trông như những khối hình nhưng không phải, chúng có một quỹ tích riêng biệt, lồng lên và chồng vào nhau. Tuấn ngồi như vậy rất lâu, trong khi ấy Hoàng và Trường vẫn đang mơ hồ đi trong rừng, tưởng chừng như đã lạc trong những thời đại cổ với mảnh rừng đã tàn úa và héo buồn, đôi lúc có những con quái vật thân hình kì lạ bước đi, làm cây cối rung lên dạt ra rồi một lát chúng lại trở về như cũ, dường như tất cả mọi thứ vốn chưa hề bị động đến mà vẫn y nguyên, buồn tẻ và u ám. Những lúc ấy nhờ có phân thân của Tuấn dùng kĩ năng hỗ trợ nên Hoàng và Trường đều tránh được những con quái, chúng lặng lẽ bước đi rồi mất hút ở sau những tán cây.

Mưa vẫn rơi đều đều, đọng lại trên những cành to và xuyên qua kẽ lá, chảy xuống tầng thảm tươi rồi khẽ lăn vào lớp lá mục để thấm dần vô đất. Những giọt mưa rơi lóe lên trong tia nắng buổi sớm, kết thúc một chuỗi đời trên không ngắn ngủi. Tuấn đứng dậy, khắc xong những ảnh sáng chìm vào không gian. Với Tuấn lúc này, khu rừng yên bình quá đỗi, dù cho chúng có u ám nhưng hắn lại thích cảm giác tĩnh lặng, sống một cuộc đời bình thản này. Chẳng bao lâu nữa, hắn lại bắt đầu một chuỗi những ngày dài nhàm chán và buồn tẻ, việc mà hắn đã lặp đi qua vô số kiếp sống, nhưng chẳng thể nào mà khác được. Hắn trầm tư chẳng nói, một vài con thú lẳng lặng bước đến cạnh tựa vào người hắn và và ngồi quanh, trong mắt chúng chứa niềm vui vẻ cùng cảm giác thân quen tự nhiên đến từ sâu trong lòng. Tuấn cứ ngồi như thế, để lũ thú cọ sát vào người cho đến khi mặt trời ló hẳn ra khỏi những đám mây trong phút chốc ngắn ngủi, nhuộm không gian một mảnh cháy tàn hắn mới trở lại bình thường, đôi mắt vô tình chẳng còn cảm xúc, đấy mới là đôi mắt thực sự của hắn.

“Một ngày, đã đến lúc rời khỏi nơi đây, đến một khu vực mới rồi.” Tuấn nói, một tay vuốt ve con thú nhỏ ở cạnh, nó kêu lên thích thú rồi luồn vào ống tay áo hắn.

Hoàng cẩn thận di chuyển qua những lùm cây, cố gắng không để chúng bị đánh thức. Cậu không muốn động đến những sinh vật trong mảnh rừng này, mỗi lần cậu vô ý làm những nhành cây dạt ra chúng lại cứng nhắc giữ nguyên như vậy, chẳng trở lại như khi lũ quái bước ngang qua.

Việc ấy khiến cậu mất thêm thời gian dừng trong mảnh rừng, đợi Tuấn dùng kĩ năng khiến chúng trở lại bình thường.

“Có lẽ tại mình và mảnh rừng này, cả những sinh vật trong nó nữa đều không cùng một thời đại.” Hoàng thầm nhủ.

“Phía Trường đã tìm thấy mặt biên rồi đấy, theo ta nào.” Phân thân của Tuấn lên tiếng sau khi im lặng rất lâu.

Hoàng bước theo Tuấn, dưới ánh nắng cháy tàn, màu lá héo úa và xám xịt ánh lên những tia lửa của nguồn sáng lạnh lẽo, bởi dù nắng rất đậm nhưng trong cơn mưa tiết trời vẫn lạnh buốt và khu rừng càng thêm u ám. Bọn họ băng qua một mặt hồ lớn, nước hồ làm đôi chân Hoàng tê lạnh. Ở mặt hồ đôi chỗ đâm lên những cây dài, vươn ra khỏi mặt nước, lung lay đón lấy cơn mưa. Trên bầu trời những dây leo từ hai bên bờ bắt ngang và thòng xuống, dẫn những dòng rỉ theo nhỏ giọt lên mặt nước. Hoàng vất vả luồn qua lũ dây bắc ngổn ngang, thấy xa xa, khuất sau đám dây thô to là một dãy núi dài. Cậu đến được chân dãy núi ngay sau khi ra khỏi hồ, đi men theo dãy núi Hoàng thấy lớp đá trơ trọi vì mưa gió, mọc trên đấy là những giống cây kì lạ, có bộ rễ chắc đâm sâu vào trong lớp đá và chỉ còn lại cành cây già cỗi vì thiếu thốn chất dinh dưỡng. Đường khó đi nên Hoàng mất rất lâu để đến nơi, khi ấy Tuấn và Trường đã đợi sẵn. Nơi họ đứng là một phần nhô ra từ trên vách đá gồ ghề. Vách đá rất cao, đâm thẳng lên những tầng mây.

“Do vách đá cao quá nên em nghĩ chúng ta không thể vượt qua vách đá để đến qua mảnh rừng khác được, cho dù chúng ta có thể vượt qua đi chăng nữa thì vẫn còn những con quái đang bay lượn ở trên không.” Trường nói, cậu ngước nhìn lên phía trên, những con quái gầy guộc với đôi cánh rộng và cơ chân chắc khỏe đáng bám vào những vách đá, ánh mắt chúng sắc lẹm và thét lên những tiếng chói tai. Đôi lúc có vài con vỗ cánh, lao vào nhau đùa giỡn, tiếng thét của chúng đập vào núi và vang vọng khắp nơi.

Nấp trong những cành cây khô khốc đan vào nhau như rễ cây và phép thuật của Tuấn, ba người nhìn thấy trên vách đá dựng đứng, thứ duy nhất bị lõm vào là một cửa hang.

“Chúng ta sẽ đi qua hang động này để tiến mảnh rừng khác. Em cảm nhận được được nó thông qua dãy núi đến mặt biên và là cửa đến một khu vực mới.” Trường nói tiếp.

“Ừ anh cũng thấy vậy. Tuấn, anh thấy sao?” Hoàng hỏi.

Tuấn men theo những cành cây, bước lên trước, cẩn thận đưa tay chạm vào lớp đá trước cửa hang rồi áp sát tai lên vách đá.

“Chắc được đấy, có lẽ hang động này đã bị bỏ hoang từ thời đại xa xưa, lúc cánh rừng vẫn còn phồn vinh cho đến giờ rồi.” Tuấn nói sau một lúc trầm ngâm. “Tuy nhiên chúng ta vẫn nên cẩn thận, chưa biết được liệu sẽ có điều gì bất ngờ xảy ra khi không có thứ gì che chắn và khoảng cách với lũ quái có thể sẽ gần hơn bao giờ hết.”

“Ừ, vậy đi nào, em đang nóng vội muốn ra khỏi mảnh rừng u ám này lắm rồi.” Trường nói, cậu bước vào cửa hang, theo sau là Tuấn và Hoàng.

Trong hang rất tối nhưng khô ráo, càng vào sâu phía trong mọi thứ dường như càng cách biệt với thế giới bên ngoài, âm thanh của gió và mưa hay những con quái thú đều không vào đến đây, chỉ có tiếng bước chân vang trong những lối đi đen kịt và tăm tối.

“Kì lạ thật, lúc ở ngoài thì tôi có thể cảm nhận được mặt biên rất gần nhưng càng đi sâu vào trong cảm giác ấy lại càng mờ nhạt.” Hoàng nói, ánh mắt trầm ngâm. Họ đã đi khá lâu rồi nhưng vẫn loanh quanh trong những lối đi chằng chịt. Trong hang có những cửa vào nối thông nhau và dẫn đi nhiều hướng, có lẽ chúng là một hệ thống hang rộng lớn dẫn đi khắp ngọn núi.

“Ừ, em cũng vậy, nhưng đến giờ em đã không còn cảm nhận được gì nữa rồi.” Trường nói mơ màng, cậu bước chậm lại và nghi ngờ quyết định của mình. “Hay nhân lúc anh còn cảm nhận được chúng ta quay lại đi?”

“Không được,chúng ta không có nhiều thời gian để quay trở lại.” Hoàng nói.

“Ừ, và chúng ta sẽ quanh quẩn trong nơi đây, lac lối trong những hệ thống hang chằng chịt, mệt mỏi và thêm tốn thời gian mà thôi!” Trường nói “Ngày cả khả năng của chúng ta cũng không thể dùng được ở đây, nếu cứ như thế này liệu bao giờ mới ra được chứ?”

“Nếu em muốn trở lại mảnh rừng cổ đại kia, tiếp tục lẩn tránh lũ quái, lo lắng luồn qua những lớp cây rừng để tìm kiếm thêm vài ngày thì nên tự mình trở lại. Anh sẽ đi tiếp, ít ra nơi này vẫn có thể cảm nhận được mặt biên và di chuyển dễ dàng, đã quyết định rồi thì nên tiếp tục đi.” Hoàng nói.

Trường im lặng, cậu nghĩ đến cái lạnh và những bóng mờ và vội bước theo Hoàng, nhưng không lâu sau đó sự im lặng lại bị phá vỡ bởi một thanh âm vọng đến từ xa. Trường đưa tai lắng nghe.

“Không biết mọi người có nghe thấy không? Hình như có tiếng gì đó.” Trường thì thầm.

Bạn đang đọc Tiên Chủ sáng tác bởi removed_4yGjh3Cjd4

Truyện Tiên Chủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi removed_4yGjh3Cjd4
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.