Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Hồn Bất Tán

Phiên bản Dịch · 2085 chữ

Chương 12: Âm hồn bất tán

Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu

Bình minh rực rỡ, xua tan đi bóng đêm u ám.

Con hẻm nhỏ trong khu Thạch Ốc, Âm Tiểu Cửu không còn vẻ tươi cười như những ngày trước, nàng đứng im nhìn bóng lưng đang dần xa, đôi tay nhỏ bé cầm một chồng ngân phiếu chắp ở trước ngực,

Nàng không hiểu.

Tại sao trước khi Diệp ca ra đi lại đưa cho mình nhiều ngân phiếu như vậy?

Nàng không hiểu.

Tại sao trước khi Diệp ca ra đi, ánh mắt của huynh ấy cứ nhìn mình như vậy?

Nhớ hồi bé, khi bị cha mẹ bán cho cửa hàng dệt, mình cũng đứng ở đầu hẻm, nhìn bóng lưng cha mẹ dần biến mất

Thành bắc, trong một trạm nghỉ vắng vẻ.

Sau khi Diệp Đồng đến đây liền dừng lại để đợi Dược nô, hắn ngồi xếp bằng, trong tay cầm một quyển sách, quyển sách chỉ có bốn trang, hai trang đầu màu trắng, hai trang sau màu đen, bìa sách ghi ba chữ Sinh Tử Bộ.

Sinh Tử Bộ chỉ có bốn trang, bên trong cũng không có chữ viết, tuỳ tiện có thể cất vào trong thức hải của Diệp Đồng.

Trang màu trắng đại diện cho sinh cơ.

Trang màu đen đại diện cho tử vong.

Ở Địa Cầu, dựa vào Sinh Tử Bộ, hắn có thể như Diêm Vương, phán sinh tử của người khác. Còn ở thế giới này, Sinh Tử Bộ cũng là con bài tẩy của Diệp Đồng để bảo toàn tính mạng.

"Đáng tiếc!"

Trong đầu Diệp Đồng hiện ra một viên ngân tinh trong suốt, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ tiếc nuối, nguyên khí lưu chuyển trong kinh mạch của thân thể này là của chủ nhân cũ, mà hắn lại đang cố gắng thay đổi lộ tuyến vận hành của nguyên khí, dựa theo công pháp nhất mạch Ma Y Thần Tướng.

Dựa vào trí nhớ của thân thể cũ, công pháp tu luyện càng huyền diệu, hiệu quả càng lợi hại, hiển nhiên, công pháp Ma Y Thần Tướng của hắn so với công pháp tu luyện của thân thể cũ này huyền diệu hơn rất nhiều.

"Dựa theo cấp bậc tu luyện của thế giới này, mình đang là luyện khí tầng ba, là tu luyện giả tầng chót, bây giờ nếu gặp phải kẻ địch mạnh hơn, chính mình sẽ rơi vào tình cảnh "Người ta là dao thớt, mình là thịt cá". Còn có độc tố trong cơ thể của mình cũng hạn chế tốc độ tu luyện, mặc dù ở đây thiên địa linh khí rất sung túc, nhưng phải giải trừ được độc thân mới có thể bước đên con đường tu luyện, đủ tu vi để tự vệ."

"Cũng may, trời không tuyệt đường của người, thế giới này có ngân tinh, kim tinh, có linh đan diệu dược, đủ loại kỳ trân dị quả để gia tăng tu vi... Nhưng mà để có được những thứ này phải có đầy đủ tài phú. Ba nghìn lượng Lam Ngân cuối cùng trên người mình cũng đã giao cho Âm Tiểu Cửu, Dược nô còn phải phụ trách xây dựng lại Trân Dược Phường, còn phải mua ngọc thạch, dược liệu, chỉ sợ cũng cần một số tiền lớn, tổng kết còn dư lại có một nghìn lượng Lam Ngân.

"Như vậy..."

"Trước mắt chỉ có thể tiến vào Kim Loan sơn mạch, tìm dược liệu, săn giết hung thú cấp thật để bán lấy ngân lượng là biện pháp nhanh nhất."

"Lần này phải cố gắng để có thể mua được ngân tinh."

"..."

Trong lúc trầm tư, Diệp Đồng không để ý trên con đường nhỏ cách đó không xa, có năm đạo thân ảnh đang hung hăng chạy tới. Mà người cầm đầu đang nhìn Diệp Đồng với ánh mắt tức giận và sát cơ không hề giấu diếm.

Đồng Khai Sơn vốn là một tiểu bá vương quần là áo lụa trong Hàn Sơn Thành, từ trước đến giờ đều là gã ức hiếp, hung hăng càn quấy với người khác, nào có ai dám trọc vào hắn.

Thế nhưng gã làm sao cũng không ngờ được, một tên dược đồng của Trân Dược Phường cũng dám lừa mình. Gã bị Diệp Đồng lừa chờ cả đêm hôm qua cũng không thấy bóng dáng mặt mũi đâu.

Đồng Khai Sơn nổi giận rồi!

Nửa tiếng trước, từ chỗ lính canh của Hàn Sơn Thành, gã mới biết được Diệp Đồng đã rời khỏi thành, vì vậy liền hạ lệnh cho gia nô trong nhà truy đuổi theo.

Giờ thì xem tiểu tử ngươi có chạy nổi nữa không!

Xem ngươi định trốn đường nào nữa nào!

Đồng Khai Sơn và bốn tên gia nô vây quanh Diệp Đồng, trong đầu gã đã nghĩ ra đủ loại phương pháp tra tấn để Diệp Đồng sống không bằng chết.

"Súc vật, cuối cùng cũng tóm được mày!"

Đồng Khai Sơn rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng Diệp Đồng, sát cơ không hề che giấu. Nhưng gã cũng không vội động thủ, trước khi giết Diệp Đồng, gã còn muốn tra tấn hắn nữa.

Diệp Đồng nhăn mày, không nghĩ đến "con ruồi" này lại đuổi được đến đây, mặc dù hắn không sợ Đồng Khai Sơn nhưng vẫn có chút kiêng kỵ Đồng gia Hàn Sơn Thành, tuy nhiên đã đến tình cảnh này, cũng không cần chú ý nhiều nữa.

"Chuyện gì?"

Diệp Đồng tỉnh bơ hỏi Đồng Khai Sơn.

Cơn giận của Đồng Khai Sơn lập tức tăng thêm mấy phần, gã làm sao cũng không nghĩ ra, Diệp Đồng thấy mình mà vẫn không có vẻ sợ hãi, chẳng lẽ mình không doạ được thằng nhóc này sao?

"Mẹ nó, cay thật, thằng chó con này dám lừa gạt ta, mày đây là đang tìm chết."

Diệp Đồng dửng dưng hỏi: "Muốn biết lý do không?"

Đồng Khai Sơn quát lên: "Mặc dù ta không quan tâm, nhưng ngươi nói đi, sao lại dám gạt ta?"

Diệp Đồng giơ một ngón tay, nói:"Thứ nhất: Thời điểm trên lôi đài, ngươi bắt ta tỷ thí cùng Trương Đồ Phu, nếu không phải là ta có chút bản lãnh, kết quả chắc chắn sẽ rất thảm."

Hắn giơ tiếp ngón tay thứ hai: "Thứ hai: Ngươi theo ta đến Ôn Dược Trai, không những làm hỏng chuyện tốt của ta, lại còn động sát cơ với ta."

Giơ nốt ngón tay thứ ba:"Cuối cùng. Ta nhìn thấy ngươi rất ngứa mắt."

Nói xong.

Diệp Đồng nắm bàn tay lại, hỏi: "Thế nào, hợp lý không?"

Nghe câu trả lời của Diệp Đồng xong, Đồng Khai Sơn cười vang như sấm:" Tiểu tử ngươi coi như có dũng khí, bất quá ngưới có biết là những người ngứa mắt với ta sẽ có kết cục thế nào không? Đó là sống không bằng chết!"

Diệp Đồng nhàn nhạt nói: "Tốt nhất là các ngươi đừng có làm bậy, mặc dù ta trói gà không chặt, nhưng thân thủ Dược nô nhà ta thế nào ngươi cũng biết, hắn cũng đang trên đường tới đây. Ngươi mà dám chạm vào một cọng tóc của ta, chỉ sợ sẽ bị lão chặt thành tám khúc."

Đồng Khai Sơn giật mình, vội vàng kiểm tra xung quanh, đến khi chắc chắn không có Dược nô ở đây mới bình tâm lại, tức giận mắng to:" Tiểu tử, ngươi nghĩ bổn thiếu gia sẽ sợ mấy lời đó của ngươi sao? Hôm nay ta nhất định phải làm thịt ngươi, người đâu, lên, chặt đứt chân tay hắn ra."

Bốn tên gia nô nghe vậy, đồng loạt vung đao, hung hăng chém Diệp Đồng. Mặc dù những tên này là nô lệ, không có tư cách tu luyện, nhưng quanh năm suốt tháng phải lao động nặng nhọc, nên vẫn có sức mạnh hơn xa người thường, lại thêm, chúng thường xuyên đi theo Đồng Khai Sơn làm bậy, nên cũng rất có kinh nghiệm đánh nhau.

Chặt chân chặt tay của một tên thiếu niên ốm yếu, quả thực còn dễ hơn ăn cơm.

Quá chậm!

Sơ hở quá nhiều!

Diệp Đồng âm thầm lắc đầu, tay trái vẫn cầm Sinh Tử Bộ, tay phải vung quyền.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Bốn quyền ra sau mà tới trước, đánh thẳng vào đầu của bốn tên gia nô, những kẻ này đã dám sinh sát ý với hắn, cho nên Diệp Đồng cũng không có bảo lưu thực lực, đánh bọn chúng văng ra mười mấy thước, trước sau đều ngất hết.

Đồng Khai Sơn nheo mắt, chợt nhớ ra chuyện mình vừa làm thật ngu xuẩn. Diệp Đồng có thể đánh bại Trương Đồ Phu, thực lực không thể khinh thường, bốn tên gia nô của mình chỉ có thể bắt nạt người thường, còn đối với tu luyện giả thì không thể tạo được uy hiếp. Để cho bọn chúng xông lên, đúng là tự tìm đường chết.

"Để xem ngươi hung hăng được bao lâu!"

Sát ý của Đồng Khai Sơn lại tăng thêm mấy phần, chuẩn bị đánh tới chỗ Diệp Đồng.

Diệp Đồng giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Chậm đã."

Đồng Khai Sơn dừng lại, cười to:"Làm sao? Sợ? Yên tâm đi! Tu vi của ta là luyện khí tầng sáu, sẽ không miểu sát ngươi đâu."

Luyện khí tầng sáu?

Diệp Đồng trầm xuống, nếu đối phương chỉ hơn mình một tầng cảnh giới, hắn có tự tinh đánh chết hoặc chí ít là làm đối phương bị thương nặng, thế nhưng chênh lệch lại là ba tầng cảnh giới.

Có lẽ!

Phải sử dụng Sinh Tử Bộ.

Diệp Đồng hít sâu một hơi, lật sang trang sách màu đen, nhìn Đồng Khai Sơn trầm giọng hỏi:" Hai chúng ta nhất định phải phân sinh tử sao?"

Đồng Khai Sơn cười gằn nói: "Không, chỉ có ngươi phải chết. Tất cả mọi thứ trên người ngươi sẽ là của ta, haha."

Tham lam là nguyên tội!

Than thầm một tiếng trong lòng, Diệp Đồng lấy tay làm bút, viết tên "Đồng Khai Sơn" lên trang giấy màu đen. Ngay lập tức, một cỗ hấp lực kinh khủng từ Sinh Tử Bộ truyền tới, bắt đầu hút nguyên khí trong cơ thể hắn thông qua ngón tay truyền vào Sinh Tử Bộ.

Trong minh minh, một cỗ khí tức huyền diệu bao phủ lên người Đồng Khai Sơn.

"Chuyện gì thế này?"

Nụ cười trên mặt Đồng Khai Sơn cứng lại, thời điểm hắn chỉ còn cách Diệp Đồng khoảng ba thước thì đột nhiên bất động, trường kiếm trong tay rơi xuống, bắp thịt co rút, ngũ quan vặn vẹo, huyết khí trong cơ thể tán loạn bằng tốc độ mặt thường có thể thấy được. Trong khi đó, Diệp Đồng đã nhặt thanh đao của một tên gia nô bị ngất, chém thẳng về khía đầu gã

"Ngươi dám!"

Đồng Khai Sơn hoảng sợ hét lên, hắn chỉ kịp nâng cánh tay trái lên để đỡ.

Phốc...

Máu văng khắp nới, một cánh tay văng ra.

Cánh tay của Đồng Khai Sơn bị chém bay.

Diệp Đồng tiếc thầm, dù hắn đã vận dụng Sinh Tử Bộ nhưng vẫn không thể trực tiếp giết chết Đồng Khai Sơn, nhưng hắn cũng đã biết được một việc, chênh lệch cảnh giới tu vi cũng ảnh hưởng đến hiệu quả của Sinh Tử Bộ, thêm nữa là bởi vì nguyên khí trong cơ thể mình quá ít. Mới vừa rồi, thiếu chút nữa là Sinh Tử Bộ hút sạch nguyên khí trong người hắn.

"Ngươi đã biết ta giỏi dùng độc, mà vẫn còn dám nói nhảm với ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Mặc dù Đồng Khai Sơn đã bị thương nặng, nhưng Diệp Đồng vẫn không có nắm chắc giết được gã, đặc biệt là dưới tình huống gã dùng hết tốc lực để chạy trốn.

Vì vậy, hắn cần phô trương thanh thế, làm bộ làm tịch là mình vừa rồi dùng độc để che giấu Sinh Tử Bộ.

Quả nhiên!

Đồng Khai Sơn chỉ quen bắt nạt kẻ yếu, nhưng thực ra lại nhát gan như chuột. Sau khi bị thương nặng, gã đã mất đi hết dục vọng chiến đấu, bắt đầu chật vật chạy trốn.

Bạn đang đọc Tiên Cung (dịch) của Đả nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐỗGiaĐạiiThiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.