Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 2

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

“A!!”

Triệu Nga thét lên một tiếng, giơ hai tay che ngực của mình, cảnh này lập tức khiến tất cả mọi người trong phòng ngẩn người.

“Ha, ta còn thực sự không biết, người trúng tà còn sợ xấu hổ đấy.”

Một câu nói của Lý Hỏa Vượng đã vạch trần tất cả, mọi hành động trúng tà của Triệu Nga là giả. Trong nhà này vốn không có tà tông.

Sau khi đã biết chân tướng, anh chàng đầu trọc quỳ dưới đất dập đầu cắn chặt răng, nhớ đến tất cả mọi việc trải qua trong khoảng thời gian này, hắn liền thẹn quá hóa giận.

Hắn quỳ dưới đất bỗng đứng lên, tóm tóc của vợ mình giật mạnh, lôi nàng ta từ bên giường xuống đất, trực tiếp tát một cái lên mặt đối phương, quật nàng ta đến mức mắt mọc sao mũi chảy máu.

“Bà nội nó, ngươi dám lừa ta!”

Nhân lúc con trai mình đánh con dâu, Ngô Thủy Phượng ở bên cạnh cũng chẳng rảnh rỗi, lấy kim châm ra, cắn răng cắm cả cây châm vào trong thịt cánh tay Triệu Nga.

“Còn dám nói ta sống không quá năm mươi tuổi!”

Tiếng thét của Triệu Nga trở nên thê thảm và thê lương, kéo dài cho đến buổi tối.

Buổi tối đi ngủ, họ cũng không để Triệu Nga được yên, trực tiếp dội nước lạnh vào nàng với vết thương chồng chất, nhốt trong chuồng heo, để nàng ăn năn tội lỗi của mình.

Ban đêm trời mưa, trong chuồng heo hôi thối, Triệu Nga lạnh đến run cầm cập, nàng cố hết khả năng dựa lên thân heo, để mình ấm hơn một chút.

Một đạo sét đánh xuống, chiếu sáng bóng người ngoài chuồng heo, trong cơn mưa như trút nước, bóng người màu đỏ đó như một bức tượng đá đứng ở đó.

Triệu Nga bị xích trói tay đứng lên, cố hết khả năng đứng thẳng người, trừng mở đôi mắt đỏ bừng, xé gan xé phổi nhằm vào bóng người đó, gào thét như thú hoang.

“A a a!”

Nhưng tiếng la hét hết sức của nàng bị tiếng sét cuồn cuộn trên bầu trời dễ dàng lấn át, không gây nên động tĩnh gì.

Triệu Nga suy sụp tuyệt vọng òa khóc, nhưng nàng đã cạn nước mắt, giọng cũng khàn đặc.

Lý Hỏa Vượng đi vào trong chuồng heo, trực tiếp tay giơ đao giáng xuống, chém một con heo.

Hắn lột da heo lẫn lộn máu thịt nhưng bốc hơi nóng khoác lên người Triệu Nga, để cơ thể đông cứng của nàng được ấm trở lại.

Lý Hỏa Vượng cầm tim heo, ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay hắn, lập tức nướng tim heo đến thơm phức.

Khi Lý Hỏa Vượng đặt tim heo đã nướng chín đặt trước mặt Triệu Nga, nàng đón lấy tim heo, ăn từng miếng lớn, đã mấy lần vì ăn quá nhanh mà bị nghẹn, cũng không dừng lại.

Dùng hết sức lực toàn thân nuốt thịt theo trong miệng xuống, Triệu Nga hét lớn với Lý Hỏa Vượng:

“Tại sao! Tại sao ngươi phải giúp họ!”

“Ngươi chỉ biết ta đang lừa họ, nhưng ngươi có biết ta sống trong nhà đó thê thảm thế nào không!”

“Ngô Thủy Phượng, con dâu bà ta thành mẹ chồng, bà ta quay ra hành hạ ta, bà ta không cho ta ăn, bắt ta ngày ngày làm việc, cho lợn ăn giặt quần áo nấu cơn, chỉ cầm làm sai một chút là lấy kim đâm ta! Ta sống trong nhà này không bằng súc sinh! Ở nhà này ta luôn là người ngoài!”

“Vậy người nhà mẹ ngươi đâu?”

“Con gái gả chồng như bát bước đổ đi! Họ chỉ luôn nghĩ đến con trai thôi, sớm đã quên ta rồi!”

Lý Hỏa Vượng gật đầu.

“Cho nên ngươi giả bộ trúng tà, để báo thù bọn họ sao?”

“Ta không giả bộ! Ít nhất mấy lần ban đầu đó ta không giả bộ!”

Triệu Nga cầm nửa tim heo ấm ức hét lớn lần nữa.

“Hả?”

Lý Hỏa Vượng liền ngẩn người, hắn thực sự không ngờ lại thực sự không phải giả bộ, chuyện này thật thú vị.

“Ta cũng không biết, ta chỉ ấm ức, trong lòng ức muốn chết, ta ấm ức muốn chết, ta không biết làm sao lại như vậy.”

“Nhưng sau việc như vậy, lòng ta dễ chịu hơn nhiều, ta cũng không biết là thế nào!”

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng hiểu ra gật đầu.

“Ồ, thì ra là vậy, kiểu như ngươi có lẽ là bệnh tâm thần tiêu chuẩn, tinh thần áp lực dồn nén được trút ra dưới cách này một cách vô thức.”

“Ngươi nói như vậy, ta nhớ ra. Tình trạng này không phải chưa từng có, ở những thôn hẻo lánh xảy ra không ít, ta có thể hiểu, vì nếu ngươi không trút áp lực ra, ngươi chỉ có hai lựa chọn, tự hủy diệt mình bằng cách treo cổ uống thuốc độc, để trốn tránh áp lực, hoặc là chấp nhận áp lực, ép mình phát điên.”

“Kẻ điên… ha ha ha, biến thành kẻ điên…”

Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng dường như nghĩ đến chuyện cười gì, phá lên cười ha ha.

Cười một lúc, Lý Hỏa Vượng lại khen ngợi vỗ tay.

“Nhưng không thể không nói, cho dù vô ý thức, so với họ, ngươi cũng giỡn họ đến mức tốt nhất.”

Triệu Nga mở miệng, gào khóc thê lương:

“Nhà họ Trần không coi ta là con người, nhà mẹ cũng không cần ta, chỗ nào cũng không cần ta, chỗ nào cũng không cần ta!”

Nhìn cô gái hoàn toàn tuyệt vọng tước mắt, Lý Hỏa Vượng quỳ một chân xuống, nghiêm túc nhìn khuôn mặt bị tát đến sưng tím của nàng ta.

“Cảm thấy cuộc đời rất khổ phải không? Không có chút hy vọng phải không? Có muốn vui vẻ không? Có muốn thoát khỏi đau khổ không?”

Triệu Nga dần dừng gào khóc, nhìn đạo sĩ áo đỏ trước mặt.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.