Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 3

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

“Thoát ra thế nào?”

“Giỡn người khác!”

Lý Hỏa Vượng đưa tay ra vỗ vai của đối phương. Trên khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười.

“Ngươi trúng tà giỡn rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ, ngươi cần giỡn nhiều hơn!”

Lý Hỏa Vượng đưa ngón tay phải ra, cùng với từng lời nói, chỉ tay vào lồng ngực nàng ta từng cái.

“Nghĩ kỹ xem, khi ngươi giả bộ trúng tà, cho họ dập đầu với ngươi, cho họ tự tát mình, có phải trong lòng ngươi rất sảng khoái không? Ừm? Cảm giác đó rất hưởng thụ phải không?”

“Có muốn thoát khỏi ngày tháng khổ cực không? Có muốn cuộc đời sau này của ngươi chỉ có vui không có buồn không?”

Cùng với từng câu nói của Lý Hỏa Vượng, Triệu Nga liền hưng phấn động lòng, sau đó gật đầu mạnh:

“Ta ta không muốn sống như này nữa, ta muốn! Ta muốn!”

“Chỉ cần có thể thoát khỏi mọi thứ này, bảo ta làm gì cũng được!”

“Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng hài lòng cười:

“Rất tốt, rất tốt.”

Sau đó hắn vén mặt của mình lên, bắt đầu tìm kiếm lựa chọn từ trong các khuôn mặt khác nhau, cuối cùng tìm được một quân bài hoa lan.

“Chỉ cần ngươi đeo thứ này vào, ngươi có thể thoát khỏi tất cả.”

Lúc này Triệu Nga đã chẳng quan tâm những việc khác, bất kể là thật hay giả, lúc này nàng đã không còn để ý chuyện gì.

Nàng đưa tay muốn cầm khuôn mặt đó, dường như tóm được ngọn cỏ cuối cùng của sinh mạng.

Nhưng mỗi khi nàng đưa tay ra một tấc, khuôn mặt hoa lan đó lại dịch về sau một tấc, cho đến khi nàng không tóm được thì thôi.

“Cho ta!”

“Không không không, thứ này không thể cho không ngươi, không phải ai Tọa Vong Đạo chúng ta cũng nhận, ngươi cần chứng minh bản thân ngươi.”

Lý Hỏa Vượng đưa tay dán tấm bài hoa lan lên mặt mình.

“Giống như ngươi trúng tà, phải đùa giỡn phải lừa gặt, ta cần ngươi chứng minh thiên phú của ngươi.”

“Hãy nhớ, muốn giỡn người khác, chỉ cần không màng tất cả, chỉ có như vậy mới có tư cách gia nhập Tọa Vong Đạo, cơ hội chỉ có một lần, nếu người không đạt được, chúng ta không nhận đâu, ngày tháng đau khổ sẽ tiếp tục”.

Lý Hỏa Vượng đưa tay ra, tóm chặt xích sắt của nàng, sau đó cho Triệu Nga cảm thấy một cảnh thần kỳ xảy ra, xích sắt méo mó biến dạng, cuối cùng biến thành một dải lụa màu trắng.

Hắn chậm rãi lùi lại mấy bước, trở lại trong màn mưa xối xả.

Triệu Nga vội đứng lên.

“Vậy ta phải làm thế nào? Ta phải làm thế nào!”

Khi nàng ta đuổi ra trong trời mưa, lại không nhìn thấy bóng người nào, cũng không có được câu trả lời nào.

Tiếp theo, thôn nhà họ Trần xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, Triệu Nga, vợ của Trần Ngưu bỏ trốn, trước khi chạy còn giết con heo.

Trong thôn lập tức triệu tập một đám người, hùng hùng hổ hổ định đi tìm người, người trong thôn cũng không coi là việc gì, nơi này rất hẻo lánh, nàng ta không chạy ra khỏi được, huống hồ dưới đất còn có vết máu.

Nhưng tìm cả một ngày một đêm, khi trời tối vẫn không tìm thấy nàng ta,

Trần Ngưu gãi mạnh cái đầu trọc được ngọn lửa chiếu sáng của mình, nhìn rừng cây được ngọn lửa chiếu lúc tối lúc sáng, tức tối nói với mẹ mình.

“Đều tại ngươi! Đánh thì đánh! Tại sao còn đâm kim, nếu ngươi không đâm thì nàng ta cũng sẽ không đi!”

“Ấy ấy, trách mẹ trách mẹ, là mẹ làm không tốt, yên tâm đi, con trai, nàng ta không chạy được đâu, tiền đã tiêu không đền lại được.”

Đúng lúc họ đang tranh cãi, rừng cây bên trái lập tức vang lên tiếng hét kinh hãi, họ cũng không tranh cãi nữa, vội vàng chạy về bên đó.

Rất nhanh ngọn lửa chiếu sáng trong rừng cây, cả nhà Triệu Ngưu lại nhìn thấy bóng hình của Triệu Nga.

Trên người nàng ta toàn là máu, quỳ bên gốc cây cười khe khẽ, cảnh này khiến thôn dân khác đi tìm sợ đến không dám lại gần, cứ đùn đẩy nhau lên trước rồi lùi lại.

“Nàng ta bị trúng tà ư, ta đã nói mà, vợ của Đại Ngưu trúng tà rồi, họ còn che che giấu giấu nói không phải.”

“Đúng thế đúng thế, sớm đã trúng rồi, lần trước nàng ta gặp ta còn không chào hỏi một tiếng, không ngờ là gặp phải ma.”

“Trúng tà? Lại trúng tà?”

Ngô Thủy Phượng nhìn con dâu phía xa, vẻ mặt lạnh lùng, thò tay tháo cây châm búi tóc ngọn trên đầu xuống.

Khi nàng ta đi đến bên cạnh Triệu Nga, ngửi thật kỹ, càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.

“Con bé này lại muốn giả thần giả quỷ lừa người! Máu trên người nàng ta rõ ràng là máu heo! Không giấu được ta đâu!”

Nói xong, nàng ta cắn răng, cầm chặt cây châm búi tóc trong tay, đâm mạnh vào bên hông của Triệu Nga.

“Ta cho ngươi giả vờ trúng tà này, ta cho ngươi giả vờ trúng tà này! Ngươi làm con dâu còn muốn phản nghịch mẹ chồng chắc?”

Nhưng vượt ngoài dự liệu của nàng ta, cây châm cắm vào được một đoạn, đối phương lại không phản ứng gì.

Triệu Nga chậm rãi quay đầy lại, lúc này, sắc mặt nàng ta tái xanh, vẻ mặt dữ tợn.

Ngô Thủy Phượng bị dọa sợ cơ thể ngả về sau, sau đó lại thẹn quá hóa giận.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.