Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 5

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Sau đó nàng phồng mồm lên, thổi mấy cái vào lòng bàn tay, sau khi thổi bay vỏ cám, chỉ còn lại hạt lúa xanh bích kèm theo chút màu đen.

Nàng vo hạt lúa xanh đã nướng thành một đống trong lòng bàn, bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, hương vị lúa mì thơm và nước ngọt tràn ngập khoang miệng, thơm, thơm thật đấy, vừa thơm vừa ngon.

Đối với đám trẻ con ở vùng quê hẻo lánh, thứ có hương vị thơm ngon như vậy không thể không nói là món ăn vô cùng hiếm có, hơn nữa lùa mì nướng này, một năm cũng chỉ có thể nướng trong khoảng thời ngắn, lúa mi chín rồi, thì không được ăn nữa.

Vì vậy tất cả bọn trẻ đều ăn rất nghiêm túc rất cẩn thận, hoặc ngồi xổm hoặc đứng hưởng thụ bữa ăn hiếm có này.

Ăn hết lúa mì xanh nướng, trên tay và trên miệng mỗi người đều bị nhuộm đen xì với bông lúa nướng cháy, cả đám dùng tay chỉ vào mặt của nhau cười ha ha.

Nhưng cười xong, tất cả bọn trẻ lại cảm thấy chưa thỏa mãn.

“Haiz, Tam Bá đến nhanh quá, không đủ ăn, vừa mới chỉ được nếm thử”.

“Đúng thế đúng thế, đi bẻ của nhà ta đi, cha mẹ ta đi thăm họ hàng rồi, cánh đồng nhà ta không có ai.”

“Cánh đồng nhà ngươi không được, cánh đồng nhà ngươi ngay cạnh cánh đồng nhà ta, cánh đồng nhà ta có người.”

“Lúa mì xanh ngon biết bao, thật không hiểu tại sao người lớn cứ phải để lúa mì chín vàng mới gặt.”

“Đừng ồn nữa.”

Bạch Linh Miểu vung tay.”

“Đi thôi! Chúng ta đi xem táo tàu của nhà Nhị thúc chín chưa! Chắc bây giờ nhà hắn không có ai.”

Đợi dập tắt lửa, dưới sự dẫn dắt của Bạch Linh Miểu, một đám trẻ con cười đùa ầm ĩ đi vào trong thôn.

Tuy táo tàu của nhà nhị thúc vẫn chưa chín, nhưng cũng không làm lỡ họ đuổi gà đuổi chó khắp nơi trong thôn, đám trẻ ở độ tuổi này vừa hay là lúc tràn đầy năng lượng khiến người chê quỷ khóc, chọc cho người lớn quát mắng không ngừng.

Nhưng đối với bọn trẻ mà nói, vừa khéo là lúc chúng vui vẻ nhất vô lo vô nghĩ nhất, cả thế giới tràn đầy niềm vui trong mắt bọn trẻ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Nhưng lớn hơn chút nữa thì không được, khi lớn hơn chút, bé trai phải xuống ruộng làm việc, bé gái phải gả chồng.

Đúng lúc một đám trẻ này đang bàn bạc định đến ao đầm đầu thôn lặn ngụp, tiếng rao bán của người bán rông đã thu hút bọn chúng.

Dưới gốc cây đầu thôn, trên vai người bán rong gánh hàng tạp hóa đủ các đồ chơi mới mẻ, đã thu hút ánh mắt của tất cả bọn trẻ.

Người bán hàng rong dán miếng da chó dưới cằm vừa cầm mũ cỏ quạt mát vừa nói với đám trẻ:

“Mấy bé ơi, đi đi, đi gọi người lớn trong nhà các người đến, cầm cài tóc này, lược bí này, bấm móng tay này, hoa quả kẹo này, tất cả đều có”.

“Có thể mẹ các ngươi mua hàng vui vẻ, có thể mua mấy cái kẹo cho các ngươi ăn đấy.”

Vừa nói đến kẹo, ánh mắt bọn trẻ đều sáng lên, lập tức hò nhau đi vào trong thôn tìm người nhà.

Người bán hàng rong nhìn thấy Bạch Linh Miểu dắt em trai mình trước mắt không khỏi cảm thấy rất kỳ lạ, sao con bé này trông lại như vậy, nhưng hắn là người từng thấy đủ kiểu trên đời, cũng không tỏ ra kỳ lạ.

So với người khác trông như thế nào, hắn quan tâm đến việc chuyến này mình muốn bán có thể kiếm nhiều hơn không.

Nhìn sợi dây bạc trên cổ em trai Bạch Linh Miểu một cái, là biết phía dưới gắn khóa trường thọ, lại nhìn mức độ cũ mới của quần áo đối phương, trong lòng đã có dự tính.

“Em bé trắng, nhà người rất giàu phải không? Người lớn trong nhà ngươi không cho người mấy đồng màu đồ ăn à?”

Bạch Linh Miểu rời mắt khỏi một cái châm cài tóc bằng đồng đính hoa trên gánh hàng:

“Không có, trong thôn dùng tiền không mua được đồ.”

Người bán hàng rong lập tức tiếc nuối vỗ trán, quên mất nơi tồi tàn này không phải là huyện thành, có tiền cũng không tiêu được. Trên người con bé này chắc chắn không có một đồng nào.

“Thế ngươi ở lại làm gì? Mau đi gọi người lớn trong nhà đi, bảo người lớn nhà ngươi mua kẹo cho ngươi.”

“Người lớn nhà ta có việc đi rồi, ta và em trai ta sống ở nhà bác.”

“Hầy, bận rộn mất công.”

Người bán hàng rong cũng không thèm để ý Bạch nha đầu này nữa, ngồi dưới gốc cây cầm hồ lô của mình uống nước.

Bạch Linh Miểu có vẻ rất muốn có cái châm đó, nhưng nàng cũng không làm gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở đó ngắm, dường như nhìn thêm một cái cũng là hưởng thụ.

Chỉ lúc sau, đầu thôn bắt đầu náo nhiệt, đám trẻ truyền tin người bán hàng rong đến đi khắp cả thôn Ngưu Tâm, không ít người bị đánh một trận bị khuôn mặt đen xì, nhưng chúng vẫn vui vẻ không hề để tâm, mềm mỏng cứng rắn xin người lớn trong nhà có thể mua kẹo cho mình.

Những người đi ra đều là các bà mẹ chồng con dâu, vào giờ này đa số đàn ông đều xuống đồng làm việc rồi, tất cả mọi người vây quanh người bán hàng rong hỏi liên tục không ngớt.

Không ít trẻ con bám mẹ của mình, xin mẹ mua kẹo ăn, nhưng trừ số ít người được chiều chuộng thành công, cơ bản đầu bị thưởng một cái bạt tai.

“Lại còn ăn kẹo! Ôn dịch nhà ngươi! Vết khám đen trên mặt vừa nãy là ở đâu ra hả!”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.