Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 6

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Nhưng đứa trẻ cón kẹo cũng không ăn một mình, nhả miếng kẹo trong miệng vừa hít nước ra, đưa đến trong miệng của em bé khóc lớn, viên kẹo nhỏ truyền đến những cái miệng nhỏ khác nhau, cuối cùng truyền đến bên miệng Bạch Linh Miểu.

Nhìn viên kẹo nhỏ phai mau bị nhai đến sắp biến mất, Bạch Linh Miểu liếm môi, nàng nhận lấy do dự một lúc, cuối cùng vẫn kiềm chế được, nhét viên kẹo đó vào trong miệng em trai mình.

“Có ngon không?”

Bạch Linh Miểu xoa đầu hắn hỏi.

“Ừm, ngon lắm.”

Nhìn em trai mình gật đầu, Bạch Linh Miểu vui vẻ cười.

Đợi khi đám phụ nữ giải tán hết, gánh hàng của người bán hàng rong rõ ràng đã ít đi không ít, trong lòng hắn thầm nhủ quả nhiên mình phán đoán đúng, càng là thôn hẻo lánh, người bán hàng rong khác càng ít đến, càng kiếm được tiền.

Ước chừng túi tiền nặng hơn không ít, người bán hàng rong vui vẻ lại ngồi dưới gốc cây nghỉ chân, định đợi nghỉ một lúc thì đi một mạch đến thôn tiếp theo.

“Thúc, ngươi từng đến rất nhiều nơi phải không?”

Bạch Linh Miểu ghé lại gần hỏi.

“Đúng thế, ta ấy à, mấy năm nay ta vào nam ra bắc, chỗ nào ta cũng từng đến.”

Người bán hàng rong tâm trạng vui vẻ trả lời câu hỏi của đối phương.

“Thế bên ngoài như thế nào? Rất khác với thôn nhà họ Bạch phải không?”

Trong mắt Bạch Linh Miểu tràn đầy khao khát, nàng rất hiếu kỳ về thế giới bên ngoài.

Không chỉ có nàng hiếu kỳ, nói một cách chính xác đám trẻ con trong thôn đều hiếu kỳ, nghe thấy câu hỏi này, bọn trẻ đều vây lại.

“Đúng thế, các ngươi biết phía Tây nhất là gì không? Đó là biển, các ngươi từng thấy biển chưa? Ta thấy rồi đấy, nhớ năm đó, khi ta xin cơm ở Hà Đông Đạo, còn từng thấy có người câu được con cá cao như hai người từ trong biển cơ.”

Nhìn từng ánh mắt chấn kinh đó, nghe từng tiếng suýt xoa đó, khóe miệng người bán hàng rong không khỏi cong lên, cảm thấy lâng lâng tự hào.

“Thôi vậy, hôm nay ta vui, kể chuyện cho đám trẻ con các người nghe, cho người ở nơi nhỏ bé các ngươi cũng được mở rộng kiến thức.”

Rất nhanh từ chỗ người bán hàng rong, đám trẻ thôn nhà Bạch lần đầu tiên đã có khái niệm mới với những thứ khác, ví dụ như cửa hàng là thế nào, hiệu cầm đồ là thế nào, quán trà là thế nào.

Cùng với người bán hàng rong càng nói càng có hứng, tiếng kêu kinh ngạc bên cạnh càng lúc càng nhiều, hắn dứt khoát học theo tiên sinh kể chuyện trong quán trà, bắt đầu kể chuyện trong sách.

Nhưng có những chỗ hắn cũng không nhớ rõ lắm, cho nên tùy ý bịa chuyện, dù sao cũng là một đám trẻ con, có vô lý thì chúng cũng không nghe ra.

“Chuyện kể thời thượng cổ, cửu lê loạn đức, dân thần tạp nhữu! Không đúng, không thể phân biệt! Thần hiệp dân tắc, bất quên kỳ vi. Có nghĩa là trước đây, thần tiên trên trời và chúng ta sống cùng nhau.”

“Kết quả, có người thấy như vậy không được, người này chính là Chuyên Húc.”

“Chuyện kể Chuyên Húc này, hầy, rất kỳ lạ, vừa sinh ra đã cao chín thước, một bữa cơm có thể ăn hết một con bò, uống một ngụm nước có thể uống cạn một con khe nước.”

“Nghe nói, cha của Chuyên Húc là thần tiên, cũng không biết có phải không, tóm lại rất lợi hại! Nhìn là biết không phải người bình thường!”

Đám trẻ con thôn Ngưu Tâm nghe mà mê mẩn, cũng không ai chú ý thấy có hai chiếc xe ngựa đi về phía bên này trên con đường phía xa,

“Họa tai tiến trân, mạc tận kỳ khí. Chuyên Húc chịu trận. Có nghĩa là Chuyên Húc lợi hại như vậy, chắc chắn có bản lĩnh lớn, cho nên hắn làm vua của con người, chính là nhân hoàng.”

“Đã làm hoàng đế chắc chắn phải làm việc, hắn thấy thần tiên sống cùng con người, cảm thấy không ổn, ầy! Thế nào sao được, người và thần làm sao sống cùng nhau được, hắn liền đưa hai tướng quân Bách Trọng và Ngọc Lê đi bàn chuyện với thần tiên.”

“Hey! Kết quả các ngươi đoán thế nào?”

Nói đến đây, người bán hàng rong rất đắc ý thừa nước đục thả câu.

“Kết quả thế nào?”

Đám người Bạch Linh Miểu không phải thấp thỏm.

“Kết quả thần tiên lại không vui, he! Ngươi nói xem với tính nóng của Chuyên Húc, hắn có thể phục không? Hắn có thể nhịn, ta không không nhịn được, liền trở mặt tại chỗ với thần tiên. Ôi trời, cảnh tượng đó, phì phì, tóm tóc là một cái bạt tai, bốp bốp bốp! Vang lên giòn tan.”

Đúng lúc nghe rất chuyên tâm, Bạch Linh Miểu cảm thấy bên cạnh có người giật tay áo của mình.

Nàng quay đầu nhìn, thì phát hiện là cữu cữu nhỏ hơn mình một tuổi.

“Thần tiên đánh nhau sao giống các bà cô của ta đánh nhau thế.”

Nghe thấy lời này, trong mắt bọn trẻ khác cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, tuy chúng còn nhỏ, nhưng cũng không ngốc, cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Khụ khụ! Làm sao hả? Không muốn nghe phải không? Không muốn nghe thì ta đi.”

Người bán hàng rong giả bộ muốn đứng lên, thì bị đám trẻ con vội kéo lại.

“Nghe nghe chứ, ngươi kể tiếp đi.”

Thấy ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung đến, người bán hàng rong họ nhẹ một tiếng:

“Vừa nãy ta kể đến đâu rồi? À đúng, kể đến Chuyên Húc đánh thắng, cào mặt của thần tiên, còn bắt gà của nhà thần tiên đó, còn cướp tiền đồng của thần tiên.”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.