Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 7

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

“Kết quả ấy à, thần tiên này không phục, còn dẫn người khác đến gây chuyện, tổ tông Chuyên Húc có thể nhịn được cục tức này không? Nhổ hai bãi nước bọt lên lòng bàn tay, dẫm chân bắt đầu làm pháp.”

“Hoàng đế này lại biết làm pháp rồi ư? Vừa nãy hắn còn không biết, học được từ lúc nào?”

Bạch Linh Miểu hiếu kỳ hỏi.

“Đi đi, đừng xen ngang, ta nói có là có.”

Người bán hàng rong học dậm chân, miệng niệm linh tinh gì đó, sau đó hắn bỗng giơ hai tay lên trời, bọn trẻ cũng cùng nhìn vè phía bầu trời xanh trên đỉnh đầu.

“Thì nghe thấy Chuyên Húc hét mototj câu mi ma mi ma hét vọng trời xanh! Ây dà, cảnh tượng đó, hu la hu lạ, ây à, tên đó, khoa khoa khoa! Các ngươi không ở đó, rất là khí thế.”

Nghe thấy người bán hàng rong vung múa nhổ nước bọt bừa bãi, tất cả bọn trẻ không khỏi sốt ruột hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người bán hàng rong toàn thốt ra từ tượng thanh, họ cũng không tưởng tượng ra được cảnh tượng.

Đúng lúc này, Bạch Linh Miểu quay đầu trước mắt sáng lên, nàng nhìn thấy ông nội mình đưa cha mẹ của mình và mấy thúc thúc bá bá dắt xe ngựa đi vào tán cây lớn.

“Ông nội!”

Bạch Linh Miểu khom người bế em trai chạy về phía bên đó.

Bạch Hàng Sơ ôm cháu gái cháu trai của mình, cười ha ha lấy râu đâm mấy cái, vẻ mặt bỗng biến sắc, dẫn cac con của mình đi về phía người bán hàng rong.

“Vừa nãy ngươi đang niệm đọc cái gì hả?”

Cùng với Bạch Hàng Sơ cất giọng không thân thiện, con trai phía sau hắn đều xoa bàn tay, dáng vẻ muốn đánh người bán hàng rong một trận.

“Không, không đọc gì hết, chỉ kể chuyện cho bọn chúng thôi.”

Người bán hàng rong sợ hãi lùi lại nửa bước.

“Ta khinh! Ngươi kể chuyện gì hả? Ngươi biết kể chuyện sao? Ngươi kể chuyện? Toàn kể sai! Làm hỏng con cháu người ta!”

Bạch Hàng Sơ trực tiếp giơ chân đạp đổ gánh hàng của người bán hàng rong.

“Ầy ầy ầy, là sai, ngươi nói là sai, thì chắc chắn là sai.”

Người bán hàng rong rụt cổ không dám nói bừa bãi, ông lão này sinh nhiều con trai như vậy, không chọc vào được.

Nhìn thấy người nhà họ Bạch sắp vây đến đánh người bán hàng rong, Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng giật râu của ông nội mình.

“Ông nội, đừng đánh hắn được không? Ngươi đánh hắn, sau này người bán hàng rong không đến thôn chúng ta nữa.”

Bạch Hàng Sơ thương cháu gái lớn nhất, đâu thể không đồng ý, lập tức cười hòa nhã xoa đầu Bạch Linh Miểu:

“Ầy, con bé này, sao miệng ngươi lại dính như vậy, lại nướng lùa mì xanh ăn hả?”

Người bán hàng rong tránh được bị đánh đâu còn nói nhiều, lập tức gánh gánh hàng của mình định bỏ đi.

“Đợi đã!”

Giọng của Bạch Hàng Sơ dọa cho người bán hàng rong sợ run lẩy bẩy, hắn quay người lại với nụ cười còn khó coi hơn khóc, nhìn về phía sau.

“Ông lão này, ngươi còn có chuyện gì?”

Bạch Hàng Sơ nghiêm mặt đi đến, cầm một nắm kẹo trên gánh hàng nhét vào trong lòng cháu gái và cháu trai của mình.

“Bao nhiêu tiền?”

Thấy người nhà họ Bạch hằm hằm như hổ rình mồi, người bán hàng rong do dự nói thăm dò.

“Không cần tiền?”

“Không cần tiền? Ta khinh! Ngươi tưởng bọn ta là bọn bắt cóc tống tiền hả? Mẹ kiếp, bớt phí lời đi, bao nhiêu?”

Nhìn thấy Bạch Hàng Sơ định mua thật chứ không phải cướp, người bán hàng rong lập tức tươi cười, lúc báo giá còn lén báo một đồng.

“Ông lão này, đây là cháu gái của ngươi phải không? Vừa nãy nàng cứ nhìn mãi cây châm này đấy, chắc thích lắm, cũng không đắt, chỉ cần bốn mươi đồng.”

Người bán hàng rong cầm cây châm bắt đầu maketing.

Bạch Hàng Sơ di dự nhìn một lúc, cuối cùng đưa tay cầm lấy, cài lên tóc của Bạch Linh Miểu.

“Cháu gái, ngươi đã lớn thế này rồi, cũng nên trang điểm làm đẹp, ngày mai bảo mẹ ngươi buộc tóc lại, đừng ngày nào cũng chơi cùng đám hoang dại này, chạy lung tung khắp rừng khắp cánh đồng.”

Mẹ của Bạch Linh Miểu đứng một bên đi đến, cười đưa tay sờ con gái của mình.

“Ông nội nó à, không sao đâu, bé gái đều như vậy, đợi lớn hơn chút nữa sẽ dịu dàng hơn.”

Bạch Linh Miểu đang nhai kẹo trong miệng cũng không nói gì, đưa tay sờ lên đầu mình, hoa đồng trên cây châm nở rộ,

Một đoàn người đi xa trở về lành lặn không tổn thương, thôn nhà họ Bạch dường như gặp được chuyện vui to lớn, ngày hôm đó tổ chức ăn tiệc ở đại viện nhà họ Bạch, tết đến cũng không được mổ lợn, hôm nay lại mổ một con.

Hơn nữa không chỉ mổ một con lợn, còn đặc biệt mổ một con dê và một con bò.

Một lúc giết liền ba con gia súc, thịt bình thường khó mà được ăn, hôm nay chắc chắn là ăn đủ no nê.

Thịt bò sốt thơm nức mũi, thịt hầm mận khô và rau củ nhỏ dầu, chân giò to được đưa bên bàn ăn.

Bao nhiêu món ngon như vậy, trẻ con nhà họ Bạch lập tức vui như nở hoa, bò trên bàn trẻ con nuốt nước miếng, ăn hùng hục như con heo nhỏ.

Gà và chó thả nuôi trong thôn chui qua chui lại dưới gầm bàn, ăn cơm thừa ngon tuyệt cũng như được đón một năm mới.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.