Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 15

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

“Tiên sư vạn đại hạ nét bút đầu tiên, mượn chữ nhập đạo, phá hỗn độn lập quy tắc, chia thế giới Giới Tử thành năm phần.”

Lý Cẩm Thư nói xong đưa tay ra vẽ một vòng tròn trên không trùng, điểm vào đông nam tây bắc trong vòng tròn.

“Năm điểm liên kết, chính là Minh Luân.”

“Còn cách nói của phật môn, nghe thử cũng được, nhân quả đều là sai, với họ, không phải phật gì làm chuyện gì, mà là người gì làm việc gì sau đó thành phật của họ.”

Trong hành lang của Minh Luân Đường, Gia Cát Uyên khổ sở đi ra ngoài, những lời vừa nãy của ông lã khiến hắn rất đau lòng, bất luận mình nói thế nào, nhưng đối phương vẫn nói quy tắc là quy tắc, người nào thì phải làm việc gì, tuyệt đối không thể vi phạm.

Làm việc vặt thì làm việc vặt, mình cũng không phải không vui vẻ làm việc, nhưng lại không dạy gì hết, mình vượt trăm ngàn khổ cực chạy đến đây làm gì?

Không chỉ đối phương không dạy, càng vì Gia Cát Uyên vô cùng bất mãn vì Minh Luân Đường phân người thành ba sáu chín bậc, hắn phát hiện thế giới bên ngoài khác với ban đầu hắn ở trong núi tưởng tượng.

“Không được.”

Gia Cát Uyên nắm chặt nắm đấm.

“Không thể bỏ qua như vậy, không thể dễ dàng từ bỏ.”

“Nhưng tình hình hiện nay, ta nên phá giải thế nào đây?”

Gia Cát Uyên đứng dưới mái hiên, dựa vào cửa sổ hình vuông bên trái, nhìn mặt hồ xanh ngắt ngoài cửa sổ thất thần.

Bỗng nhiên đồng tử màu xanh chiếu ngược dưới mặt hồ sáng lên:

“Đúng rồi, Minh Luân Đường cũng không phải do một mình hắn quyết định, ta có thể đi tìm Lý Cẩm Thư!”

Thanh niên viết thơ trước đó để lại ấn tượng rất sâu sắc với hắn.

So với tính khí xấu xa bảo thủ của ông lão đó, thái độ của đối phương hiển nhiên tốt hơn nhiều, hơn nữa trước đó hắn cũng nói, mình có thể vào Minh Luân Đường.

“Huống hồ, trước đó nghe giọng điệu của ông lão đó, trong Minh Luân Đường phân rõ trên dưới này, địa vị của hai người họ khác biệt rất lớn.”

Vừa nghĩ đến đây, Gia Cát Uyên lập tức không màng đến chuyện khác, quay người đi đến chỗ Lý Cẩm Thư.

Tối hôm đó qua đó một lần, Gia Cát Uyên không bao lâu đã đến trước tiểu viện rừng trúc đó. Hắn vừa đẩy mở cửa viện đi vào, thì thấy đối phương nằm trên ghế, ăn bồ đề, đọc quyển sách trong tay.

Hắn đọc rất nghiêm túc, cho đến khi Gia Cát Uyên lại gần mới phát hiện ra, đợi gần đến vị trí này, Gia Cát Uyên cũng nhìn rõ trang bìa ‘thanh lâu vận ngữ’.

“A! Gia Cát tiểu đệ, cơn gió nào đã thổi ngươi tới đây? Không có gì làm, chẳng lẽ muốn cùng bạn học nghiên cứu chơi gái?”

Lý Cẩm Thư nói xong ngồi dậy, bắt đầu hứng chí giới thiệu sách cho Gia Cát Uyên, khen cuốn sách trong tay trên trời có mà dưới đất không có.

“Khụ khụ, Vũ Đình tiền bối, ta tìm ngươi là có chuyện khác cần thương lượng.”

Nét chữ lộ ra trên sách khiến Gia Cát Uyên vội di chuyển ánh mắt, vẻ mặt đỏ ửng.

“Ầy, vẫn là tuổi còn quá nhỏ, không biết cái gì là báu vật, nói đi, có chuyện gì?”

Lý Cẩm Thư chống nửa người dậy rồi lại ngả người dựa lên ghế, tiếp tục đọc sách trong tay mình.

Nghe thấy lời này, Gia Cát Uyên lập tức kể lại cuộc nói chuyện với ông lão trước đó và hoàn cảnh hiện tại của mình một lượt.

Nghe thấy lời này, Lý Cẩm Thư lập tức mở to đôi mắt ngồi dậy từ trên ghế.

“Cái gì? Trong đường không những không cho người vào học, còn sai khiến ngươi như tạp dịch?”

“Ấy, ngươi không biết ư?”

“Đương nhiên ta không biết! Lúc đó sau khiTư Cung tiền bối kiểm tra ngươi xong, hắn nói tất cả giao cho hắn là được.”

Gia Cát Uyên hơi bất lực nói: “Xem ra Tư Cung tiền bối sớm đã có dự định, không cho ta vào Minh Luân Đường, hắn nói như thế chỉ để tạm thời ổn định ngươi thôi.”

“Đi theo ta!”

Lý Cẩm Thư lòng đầy phẫn nộ lập tức cất Diêu Kinh trong tay, đứng lên.

“Đi đâu?”

Gia Cát Uyên hơi khó hiểu.

“Đi tìm người, chuyện này không thể nào bỏ qua như vậy.”

Sau đó Gia Cát Uyên dẫn Lý Cẩm Thư đi ra bên ngoài.

Đi theo bóng hình phía trước, lần đầu tiên Gia Cát Uyên đến nhiều nơi ở Minh Luân Đường, cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện, Minh Luân Đường thật rộng lớn, lớn đến bên trong còn có hồ nhỏ.

Không ngừng đi bộ trong hành lang các loại sân viện, Gia Cát Uyên theo Lý Cẩm Thư đi bái kiến các nhân vật nổi tiếng khác nhau của Minh Luân Đường.

Gia Cát Uyên không nhận ra thân phận của những người này ở Minh Luân Đường, nhưng có thể chắc chắn Lý Cẩm Thư tìm họ là có lý do.

Cùng với thời gian trôi qua từng chút, vẻ tự tin trên khuôn mặt Lý Cẩm Thư dần biến mất.

“Cậu nói phu tử của tên nhóc này có tình cũ với đại năng trong đường, có bằng chứng không?”

“Có bằng chứng, phu tử ta đã viết thư đưa ta, chỉ là Tư Cung tiền bối cầm đi rồi.”

“Miệng nói không bằng chứng, đưa thư ra đây.”

Dường như đều đã bàn bạc từ trước vậy, người nào cũng đòi thư. Đều nói thấy thư rồi nói chuyện.

Đến lúc này, hai người cũng phản ứng lại, ngay từ đầu con đường này đã bị Tư Cung giữ chặt rồi, từ sau khi lần trước Gia Cát Uyên đưa thư cho hắn, vốn không quay về.

“Ầy.”

Lý Cẩm Thư ngồi lên bậc thang, bất lực thở dài một hơi.

“Lần này Tư Cung tiền bối làm tuyệt tình quá.”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.