Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 16

Phiên bản Dịch · 870 chữ

“Chúng ta đi tìm hắn!”

Gia Cát Uyên hơi nổi nóng, thật ức hiếp người quá đáng, lại nhằm vào mình như vậy.

Nhưng Lý Cẩm Thư ở một bên lại vội đưa tay kéo lại.

“Ngươi tìm hắn có tác dụng gì? Cãi nhau với hắn, có lý cũng biến thành vô lý, đừng quên, đây là Minh Luân Đường, bây giờ ngươi chỉ là một người ngoài, hơn nữa, tính xấu của hắn, không phải ngươi chưa thấy, ngươi cảm thấy có thể thuyết phục được hắn, trả lại thư cho người hay là thế nào?”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Đừng vội, để ta nghĩ.”

Lý Cẩm Thư lại ngồi xuống bậc thang, chống cằm lên hai đầu gối suy nghĩ.

Gia Cát Uyên dựa vào trụ gỗ suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng nói:

“Không có thư, Minh Luân Đường cũng có cách biết lai lịch của ta chứ?”

Tốt xấu gì cũng là nơi nổi tiếng, không thể nào không có thủ đoạn gì, xác nhận thân phận của một người mà còn cần thư.

“Có thì có, nhưng ngươi cảm thấy ngươi có tư cách khiến họ sử dụng với ngươi không? Bây giờ là ngươi cầu xin họ, không phải là họ chạy theo xin người vào.”

Gia Cát Uyên nghe thấy lời này, thở dài một hơi, dừng đi đi lại lại, ngồi lên bậc thang cùng với Lý Cẩm Thư.

“Hay là ngươi quay về một chuyến, tìm phu tử của ngươi viết lại một bức thư, thế nào?”

“Muộn rồi, đi đi về về là mấy tháng liền, hơn nữa, ta đã nghĩ kỹ rồi mới đi, quay về như vậy… thật mất mặt.”

Nghĩ một lúc, ánh mắt của Lý Cẩm Thư bỗng sáng lên.

“Ấy. ta nghĩ ra một cách, không có thư cũng không sao, nhưng chúng ta có thể trực tiếp đi tìm Vương Trường Tự!”

Nghe vậy Gia Cát Uyên khó hiểu.

“Nhưng chẳng phải hắn đã chết rồi sao?”

“Đúng thế, hắn chêt rồi, nhưng bài vị của hắn còn thờ ở trong điện.”

Nghĩ đến cách này, Lý Cẩm Thư lập tức đứng lên, đi về mái hiên bên trái.

Gia Cát Uyên vội đi theo, trong mắt tràn đầy chấn kinh nói:

“Thế cũng được sao?”

“Đương nhiên là được, đừng coi thường Minh Luân Đường.”

Lý Cẩm Thư dẫn đường, Gia Cát Uyên đi sâu vào trong Minh Luân Đường, càng đi vào trong càng u tối. Các con đường giao nhau trong viện được tô điểm bằng đá núi, kiểu dáng kỳ lạ kết hợp với tường cao tạo cho nơi đây cảm giác giống như mê cung.

Đi được khoảng hai nén hương, Lý Cẩm Thư bỗng dừng bước chân phía trước.

“Suýt! Dừng lại! Cúi đầu!”

Gia Cát Uyên vội đứng lại, áp sát chặt vào phía sau núi giả, không dám nhúc nhích, nhưng hứn không thấy thứ gì, cũng không nghe thấy tiếng động gì.

Đợi sau khi Lý Cẩm Thư nói đi tiếp, Gia Cát Uyên mới tiếp tục đi về phía trước.

“Nhỏ tiếng, đi chậm lại, đừng để họ phát hiện ra!”

Gia Cát Uyên nghe lời này mà ngẩn người, hắn nén thấp giọng đến thấp nhất theo đối phương, hỏi đối phương.

“Lý tiền bối, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao chúng ta phải lén lút như ăn trộm thế? Trực tiếp quang minh chính đại đi vào chẳng lẽ không được sao?”

“Phí lời, đương nhiên là không được, Minh Luân Đường có rất nhiều quy tắc, làm sao có thể cho một người ngoài như người đi gặp bài vị của người đã mất?”

“Nhưng không sao, đi theo ta là được, nơi này chỗ nào có người canh gác, chỗ nào có thể đi, chỗ nào không được đi, ta biết rõ! Mau đi theo!”

Lý Cẩm Thư cố hết sức cúi người thấp nhất có thể.

Gia Cát Uyên quay đầu nhìn con đường nhỏ bắt đầu dần tràn ngập sương mỏng phía sau, hắn hơi hối hận vì đã tìm tên không đáng tin Lý Cẩm Thư này.

Lý Cẩm Thư dẫn đường, lại đi vòng vòng một lúc, một căn nhà cổ hai tầng xuất hiện trước mặt họ, mái nhà đầy dây leo che hoàn toàn ánh mặt trời, phía dưới đóng chặt nghiêm ngặt.

Lý Cẩm Thư đi đến bên nhà cổ, mở cửa, cẩn thận đi vào trong, Gia Cát Uyên vội vàng đi theo.

Vì thiếu nguồn sáng, Gia Cát Uyên mơ hồ chỉ có thể thấy trong sảnh có rất nhiều cột trụ, đợi dần dần lại gần, hắn mới phát hiện phía dưới cột trụ là từng hàng tủ sách.

“Sắp đến rồi, đi qua Giới Tử Chai này.”

Lý Cẩm Thư lại nén thấp giọng giải thích nói.

“Lý tiền bối, nếu ngươi nói sớm đây là chuyện nghiêm cấm, thì ta sẽ không đến.”

“Tên nhóc nhà ngươi, ta không sợ thì ngươi sợ cái gì, bây giờ ngươi vẫn chưa vào Minh Luân Đường, tuân thủ quy tắc làm gì, đợi khi ngươi vào Minh Luân Đường, thì người được tuân thủ quy tắc.”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.