Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 17

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Trong lúc nói, họ đã đi vào giữa tủ các hàng tủ sách, mùi mực thơm nồng ập đến, đúng lúc Gia Cát Uyên suy nghĩ nơi này là nơi nào, Lý Cẩm Thư đã kéo hắn lại gần sang bên cạnh, phía trước có ánh sáng.

Lần này, Lý Cẩm Thư không nói gì hết, chỉ dùng tay ra ý bảo Gia Cát Uyên đứng lên tiếng, đi theo hắn chậm rãi từng bước từng bước về phía trước.

Ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua khoảng trống giữa các tủ sách từng chút, cũng với không ngừng lại gần nguồn sáng, trong lòng truyền ra tiếng đọc sách thoang thoảng, trong phòng còn có người khác.

Cách qua tủ sách, Gia Cát Uyên cũng không nhìn thấy người đó ở đâu, nhưng nhìn vẻ điềm tĩnh của Lý Cẩm Thư, có lẽ tình hình không nguy hiểm.

Cùng với nguồn sáng mạnh hơn, Gia Cát Uyên mới phát hiện trụ đá xung quanh khắc hình, đã không nhìn thấy cột trụ phía trước, tóm lại là nội dung trên cột trụ gần nhất là có hình người đang tạo chữ.

Nói là người những cũng không giống người, người đang tạo chữ trên trụ đá lại có bốn mắt, sáu tai hai tay, cứ như có mấy người chồng lên nhau, vô cùng cổ quái.

Sau đó nội dung của cột trụ tiếp theo, nội dung lần này gần giống với lần trước, chỉ là trên đá bắt đầu xuất hiện chữ, người đó thiếu một tay.

Tiếp tục nhìn, Gia Cát Uyên phát hiện chữ mà quái nhân trên cột trụ tạo ra, dường như có có thần thông, cũng với càng viết càng nhiều chữ, những thứ thừa ra trên người hắn càng lúc càng ít.

Cho đến viết đến cuối cùng, người tạo chữ này ngoại trừ bốn mắt, thì tất cả giống như người bình thường.

Sau đó trên cột trụ xuất hiện thay đổi mới, bên cạnh người đó đã xuất hiện các cảnh tượng, trông có vẻ như đang tạo chữ bên ngoài.

Nhưng kỳ lạ là, ngoại trừ mặt trời trên trời, xung quanh bất luận là núi hay nước đều chồng chất lên nhau.

Xung quanh còn xuất hiện người khác, nhưng cơ thể của họ cũng giống như người tạo chữ trước đó, mọc bảy tay tám chân. Hơn nữa những người này đều trần chuồng bò dưới đất, chẳng khác gì dã thú.

Người đó tiếp tục viết, cùng với hắn càng viết càng nhiều, người xung quanh bắt đầu dần trở thành người bình thường, hơn nữa trên người cũng bắt đầu mặc quần áo.

Những người này bắt đầu theo người bốn mắt tiếp tục tạo chữ viết sách, cùng với càng lúc càng nhiều người viết chữ, sống núi chồng lên nhau xung quanh cũng dần thoát ra, cuối cùng biến thành một bức tranh sông núi phong cảnh tú lệ.

Sau đó phía sau bức tranh này là câu chuyện của hai con rắn trắng, nhưng cột trụ phía sau không có ánh sáng, Gia Cát Uyên cũng không nhìn thấy.

Gia Cát Uyên suy nghĩ nội dung của cột trụ đó, mượn ánh sáng yếu ớt lại gần những tủ sách này liếc nhẹ một cái, phát hiện trên tủ sách đều là sách sử.

“Chẳng lẽ trên cột trụ này là sự việc từng xảy ra trong quá khứ? Vậy nó có nghĩa là gì?”

Gia Cát Uyên suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, khoảng trống giữa kệ sách một bên xuất hiện một bóng người mờ mờ, Lý Cẩm Thư ở một bên ấn đầu của Gia Cát Uyên xuống thấp.

Phía sau tủ sách tầng tầng lớp lớp, có tám người ngồi khoanh chân dưới đất ở chỗ đất trống hình tròn được tủ sách vây quanh.

Họ mặc áo dài phẳng phiu màu đen lau sàn nhà, đầu đội khăn mũ màu trắng, khăn mũ rất rộng, không những che cả cái đầu, còn che kín cả đôi mắt,

Tuy ăn mặc giống người đọc sách, nhưng dáng vẻ của họ lại không giống người đọc sách chút nào, chỉ thấy hai tay những người này cầm sách áp chặt len người mình, một cánh tay thò ra từ bụng của họ, mau chóng ghi chép gì đó trên trúc giản trải dưới đất.

Hơn nữa quỷ dị hơn là, thỉnh thoảng, một vài tay chân và cả đầu thò ra thò vào trong áo bào đen, giống như người tạo chữ trên cột trụ.

Nhìn thấy cảnh này trong môi trường tối tăm, khiến Gia Cát Uyên tê dại đa đầu.

Nếu chỉ mọc thêm tay chân hay cái đầu, Gia Cát Uyên sẽ không sợ, nhưng nó rất hiển nhiên không phải là chân tay được mọc ra tự nhiên, chúng đung đưa rất quái dị, hơn nữa còn thoắt ẩn thoắt hiện.

Gia Cát Uyên mở mắt, nhìn sang Lý Cẩm Thư bên cạnh, kết quả phát hiện đối phương lại không hề hoảng sợ chút nào.

Hắn thò ra hai ngón tay đi mấy cái trên mu bàn tay của mình, ra ý bảo Gia Cát Uyên mau chuồn đi thì tốt hơn.

Nhìn những người quái dị dùng sách che mặt một cái, Gia Cát Uyên tỏ vẻ mặt phức tạp chậm rãi đi về phía trước.

Cùng với họ rời đi, tầng tầng lớp lớp sách che phủ bóng người áo đen đó, dần che phủ ánh nến, cuối cùng tiếng đọc sạch cũng nhỏ dần.

Cuối cùng cùng với tiếng rắc rắc khe khẽ, một cánh cửa được mở ra, cảnh sắc xanh bích bên ngoài và tiếng côn trùng đã cách biệt mọi thứ trong phòng.

“Ha ha, chúng ta đến được rồi.”

Lý Cẩm Thư đấm một cái lên vai Gia Cát Uyên, vẻ mặt rất vui mừng.

“Đến Giới Tử Trai này, tiếp theo đơn giản rồi, chúng ta đi thôi.”

Lý Cẩm Thư vừa đi hai bước, lại quỷ dị phát hiện phía sau không có tiếng động, hắn quay đầu nhìn, thiếu niên họ Gia Cát lúc này đang đứng ở trước cửa không nhúc nhích với vẻ mặt nghiêm trọng.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.