Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 23

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

“Phập” một tiếng, trán của Gia Cát Uyên đập mạnh lên bàn gỗ, cuối cùng tiếng đọc dừng lại.

Trán Gia Cát Uyên chảy máu, máu đỏ tanh chậm rãi thấm vào từng trang giấy.

Nhưng hắn thở hổn hển không có thời gian để ý chuyện này, mà ngẩng đầu nhìn ông lão ở phía không xa.

“Tiền bối, tại sao?”

“Tại sao cái gì?” Chẳng phải ngươi muốn vào Minh Luân Đường sao? Lão phu thấy ngươi nền tảng khá tốt, phá lệ cho người gia nhập.”

“Nhưng cảm giác vừa nãy”, Gia Cát Uyên thấy hơi sợ hãi hỏi.

“Tất cả những người vào Minh Luân Đường, đều phải đọc thuộc đệ tử quy, để quy tắc tốt đẹp mà bậc thánh hiền để lại rửa tủy thay cốt cho ngươi.”

“Không không đúng, làm vậy không đúng!”

Gia Cát Uyên không ngừng lắc đầu đứng lên.

“Hả?”

Ông lão dần cau mày.

“Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những lời trong đệ tử quy đều sai?”

“Không phải, phu tử từng dạy ta đệ tử quy, nội dung bên trên đều đúng, nhưng dạy người tuyệt đối không phải dạy như vậy.”

Ánh mắt của Gia Cát Uyên trở nên vô cùng kiên định.

“Phu tử từng nói, đã học thì phải là bản thân muốn học mới là học thực sự, miễn cưỡng đều vô ích!”

“Hừ! Phu tử của ngươi? Phu tử của ngươi là ai? To gan dám nghi ngờ quy tắc trăm ngàn năm của Minh Luân Đường?”

Ông lão trông uy nghiêm hẳn lên.

“Lão tiền bối, tất cả quy tắc của Minh Luân Đường nhất định đều đúng sao? Ngay cả chút nghi ngờ cũng không được ư?”

“Vậy chẳng may một quy tắc bị sao, thì Minh Luân Đường đính chính thế nào?”

“To gan!”

Ông lão trực tiếp đưa tay xách cổ áo của Gia Cát Uyên, trực tiếp xách hắn đứng lên.

“Mấy tên tiểu tử non nớt như các ngươi, ta gặp nhiều rồi, cứ luôn nghĩ mình lợi hại hơn người đi trước, vọng tưởng muốn nghi ngờ quy tắc tiên nhân, đúng là không biết đúng sai!”

“Lúc đại nhân dạy ngươi, thì ngoan ngoãn nghe lời! Đợi người đến độ tuổi của ta, tự khắc sẽ hiểu!”

Cùng với một tay từ trong lòng bàn tay trái của ông lão thò ra, tóm lấy đệ tử quy trên ghế thấp muốn phủ lên mặt Gia Cát Uyên.

“Ta không muốn gia nhập Minh Luân Đường nữa!”

Hai tay Gia Cát Uyên ôm chặt khuôn mặt mình.

“Hừ! Việc này không do ngươi quyết định.”

Đợi khi Gia Cát Uyên định thần lại, phát hiện hai cánh tay của mình xuất hiện trên tay áo đối phương.

Còn cuốn đệ tử quy của đối phương đang đè về phía mặt mình như một tòa núi lớn.

Nhìn đệ tử quy ép về phía mình trước mặt, trong lòng Gia Cát Uyên hoàn toàn không thể nhúc nhích hoàn toàn tuyệt vọng. Hiện giờ địch ta thực sự chênh lệch quá lớn, mình vốn không có khả năng chạy thoát.

Nhưng vào lúc cuốn sách phủ lên mặt hắn, Gia Cát Uyên bỗng cảm thấy lồng ngực mình nóng lên, liền sau đó, đối phương lại bị bắn ra một cách khó hiểu, mình cũng có thể cử động.

Gia Cát Uyên kinh ngạc một hồi cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, phát hiện một luống sáng đầu thú mờ mờ dần ảm đạm xuống. Gia Cát Uyên nhận ra đầu thú đó, liền thốt ra lời.

Phu tử?

Cái đầu đó chính là dung mạo của phu tử đã nuôi dạy mình trong thôn.

Gia Cát Uyên nóng bừng trong lòng, xem ra đối phương không yên tâm, cho mình ra ngoài xông pha tùy ý, lén để lại chút thủ đoạn trên người mình.

Nhưng lúc này không phải là lúc cảm động, mình vẫn chưa thoát thân.

Nhìn ông lão kinh ngạc nhìn sang lòng bàn tay mình một cái, Gia Cát Uyên không hề do dự quay người, chạy ra ngoài phòng. Trải qua các chuyện trước đó, Gia Cát Uyên đâu thể không biết nơi này chẳng phải nơi tốt đẹp gì, hắn phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Minh Luân Đường rất rộng, nhưng cũng may Gia Cát Uyên cũng từng làm ở đây một thời gian, chạy lòng vòng một hồi cuối cùng vẫn tìm được nơi phơi sách.

Nhưng hăn vừa đứng lại vui mừng, thì đã bị bao vây.

Một số thư sinh dắt trường kiếm bên hông thò hai tay vào trong ống tay áo, vẻ mặt lừ lừ vây đến.

Khi họ bao vây hoàn toàn Gia Cát Uyên, hai thư sinh trước mặt hắn bỗng tản ra, ông lão trước đó cầm đệ tử quy đi đến.

Gia Cát Uyên cắn răng, rút ra một con dao găm từ trong giày, chĩa thẳng vào đối phương.

“Hừ, nhóc con còn hôi sữa, ta muốn tốt cho ngươi, đợi ngươi trưởng thành, sẽ có lúc ngươi hối hận.”

Gia Cát Uyên kiên định lắc đầu.

“Có lẽ sau này trưởng thành ta sẽ hối hận, nhưng bây giờ thì không. Ta không thể vì ta của tương lai mà phản bội ta của hiện tại.”

“Ngươi có biết vào Minh Luân Đường có nghĩa là gì không? Bất luận là quan viên của quan gia, hay là văn ngôn trong Địa Giám Thiên Tư, đều là đệ tử trong đường.”

“Ngươi vào Minh Luân Đường, sau này ngươi có thể đi trên mây xanh!”

Gia Cát Uyên nghe ra tình cảm trong lời của đối phương, dường như hắn cảm thấy khó mà tin nổi việc mình từ chối.

Trong đầu hiện lên các lời dạy bảo của phu tử, Gia Cát Uyên lại kiên định lắc đầu.

“Ta không cần! Quy tắc trên đệ tử quy có đúng đi nữa, ta cũng không muốn cố nhét vào trong đầu ta! Phu tử ta từng nói, kẻ hiểu người khác cũng là người tài giỏi, người tự biết mình cũng là người thông minh!”

“Nực cười! Phu tử ngươi là ai? Chẳng lẽ có tư cách ngang hàng với bậc hiền tài?”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.