Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 22

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

“Sư tổ, hắn là…”

Còn chưa đợi Lý Cẩm Thư nói hết, ông lão vung tay, cái miệng của Lý Cẩm Thư bị bôi đến trên tay áo rộng của hắn.

“Ta hỏi ngươi hả? Tên tiểu tử này không có mồm hả?”

Nghe thấy lời này, Gia Cát Uyên vội vàng nói ngắn gọn, kể hết đầu đuôi nguyên nhân sự việc một lượt.

“Ngươi nói, là ngươi xin Lý Cẩm Thư dẫn ngươi đến nơi này? Cũng là ngươi biết đến nơi này thì có cách để ngươi vào Minh Luân Đường?”

Ông lão nghiêm mặt xác nhận lại.

Gia Cát Uyên nhìn đối phương một cái, gật đầu nói:

“Đúng thế.”

Ông lão gật đầu, chậm rãi giơ tay áo dài, đặt cái miệng của Lý Cẩm Thư dính trên tay áo đặt lên bên tai mình, yên tĩnh lắng nghe.

Khi đối phương buông tay áo xuống, trên mặt lộ ra vẻ cười mà như không cười, trong lòng Gia Cát Uyên chột dạ.

“Nhóc con, ngươi tưởng chút trò này có thể lừa được lão phu sao? Yên tâm, hắn không tránh được trách phạt, ngươi cũng vậy.”

Gia Cát Uyên cau mày lập tức tiến lên một bước, hai tay hành lễ:

“Vị lão tiền bối này, tất cả chuyện này do ta gây nên, hảo hán dám làm dám nhận, có trách phạt gì một mình ta gánh!”

“Ngươi gánh nổi không? Ngay cả trách phạt thế nào mà ngươi cũng không biết, ngươi đã dám ăn to nói lớn?”

Gia Cát Uyên không hề do dự tiếp lời.

“Bất kể trách phạt thế nào, tôi cũng gánh hết!”

“Được!”

Ông lão giơ ngón tay cái ra với Gia Cát Uyên.

“Tiểu tử, ngươi có giỏi thì đi theo ta!”

Nhìn thấy đối phương vung tay áo bỏ đi, Gia Cát Uyên nhìn sang Lý Cẩm Thư không miệng đang không ngừng xua tay với mình một cái, hắn vội bước nhanh đi theo.

Lý Cẩm Thư đang định đuổi theo, thì bị bảy tay tám tay phía sau ấn chặt dưới đất.

Ôm tâm trạng thấp thỏm lo lâu, Gia Cát Uyên đi theo đối phương đi bảy tám vòng trong đình viện.

Đúng lúc hắn thầm nghĩ rốt cuộc đối phương muốn dẫn mình đi đâu, rất nhanh một căn hầm u tối xuất hiện trước mặt Gia Cát Uyên.

Mùi máu tanh nồng nặc nhức mũi cùng với tiếng kêu thảm thiết từ bên trong vang truyền ra, tất cả đều khiến sắc mặt Gia Cát Uyên tái nhợt, rất hiển nhiên ở đây không phải nơi tốt đẹp gì.

“Tiểu tử, bản lĩnh ăn to nói lớn vừa nãy đâu rồi? Vào đi.”

Ông lão khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh lùng nhìn.

“Nói đi, rốt cuộc là ai muốn đến đây? Chỉ cần nói thật, người khác có thể chịu thay ngươi.”

Trong mặt Gia Cát Uyên lộ ra vẻ do dự giằng co, nhưng vừa nghĩ có lẽ không chết được, lập tức kiên định.

“Là ta!”

Gia Cát Uyên nói xong, lập tức không hề do dự đi vào căn hầm.

Hắn càng lại gần, tiếng kêu thảm càng nhiều, thậm chí Gia Cát Uyên có thể nhìn thấy nửa tấm da người bị lột xuống.

Nhưng khi hắn sắp đi vào trong căn hầm, một cánh tay đầy nếp nhăn từ phía sau thò đến, men theo bên rìa căn hầm nhẹ nhàng vén lên, tiếng kêu thảm trong hầm và mùi máu thanh đó lập tức cuộn thành bức tranh mang đi.

“Không đúng, hầm trừng phạt đó chỉ là một bức tranh!”

Gia Cát Uyên bỗng phản ứng lại quay đầu nhìn.

Ông lão đứng tại chỗ, gật đầu tán thành với Gia Cát Uyên, không nói lời nào trực tiếp bỏ đi.

Trong lúc Gia Cát Uyên không hiểu gì, đối phương vứt ra hai chữ lạnh như băng.

“Đi theo.”

Gia Cát Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý tiếp theo mình còn phải chịu hình phạt gì, nhưng đội khi hắn đứng lại, thứ xuất hiện trước mặt lại là một thư phòng vô cùng đơn giản.

“Quỳ ở đó, đọc sách.”

Ông lão chỉ về hướng chiếc bàn thấp bên cạnh, một quyển sách cũ ố vàng bày ngay ở đó.

Đã tới thì an tâm ở lại, hầm trừng phạt đó còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ cái này, Gia Cát Uyên lập tức đi đến ngồi khoanh chân, bắt đầu đọc sách.

“Đệ tử quy, thánh nhân huấn, thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín.”

Đọc được nội dung bên trên, Gia Cát Uyên hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông lão một cái.

“Xem tiếp, miệng đọc theo!”

Trừng phát còn không sợ, Gia Cát Uyên sợ đọc quyển đệ tử quy này chắc, lập tức lớn tiếng đọc vang.

“Đạo nhân thiện, tức là thiện, nhân tri chi, dũ tư miễn, dương nhân ác, tức là ác, tật chi thậm, họa thư tác, tà tích sự, tuyệt nhu vấn.”

Gia Cát Uyên không ngừng đọc, vừa bắt đầu giọng còn rất to, nhưng đọc mãi đọc mãi, tình hình thay đổi.

Không phải người đọc sách, mà là sách đọc người, nội dung trên sách, mỗi một chữ hắn đọc ra đều ấn sâu vào trong đầu hắn như sắt nung cháy đỏ.

Đây không đơn giản là đọc thuộc lòng, mà là nội dung ghi chép trên sách đang thay thế suy nghĩ trong đầu hắn.

Trong lòng Gia Cát Uyên hiện lên tia sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được, nếu mình cứ đọc tiếp, từ nay nguyên tắc làm việc của mình đều không theo ý chí của mình nữa, mà tất cả sẽ làm theo như ghi chép trên sách.

“Không được! Ta không cần như vậy! Ta không cần!”

Gia Cát Uyên hết sức giãy dụa, dùng toàn bộ sức lực nhắm mắt lại.

“Phàm thị nhân, giai tu ái, thiên đồng phúc, địa đồng tải. Đồng thị nhân, loại bất tề, Lưu tục chúng, nhân giả hi!”

Dịch nghĩa: Chúng ta cùng là con người, không phân quốc gia, chủng tộc, tôn giáo, đều phải bình đẳng thương yêu lẫn nhau. Chúng ta nhờ có bầu trời che chở, cùng sống chung trên quả địa cầu này. Chúng ta tuy cũng là con người, nhưng sự khác biệt tính tình của con người khác nhau. Hạng phàm phu tục tử thì rất nhiều, còn người có đạo đức phẩm hạnh thì rất hiếm hoi.

Dịch nghĩa: Chúng ta cùng là con người, không phân quốc gia, chủng tộc, tôn giáo, đều phải bình đẳng thương yêu lẫn nhau. Chúng ta nhờ có bầu trời che chở, cùng sống chung trên quả địa cầu này. Chúng ta tuy cũng là con người, nhưng sự khác biệt tính tình của con người khác nhau. Hạng phàm phu tục tử thì rất nhiều, còn người có đạo đức phẩm hạnh thì rất hiếm hoi.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.