Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua Dược

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Bây giờ đã có được tiền và đan phương nên Không cũng muốn điều chế một chút đan dược. Bởi vì như Kim Long nói qua, khả năng tự chữa trị lúc trước trước của nó là do có ông ta hỗ trợ. Cho nên việc cần thiết bây giờ là phải có mấy viên đan dược để phòng thân.

Đi vô hầm, nhìn thấy chiếc xe đã cũ và hư hỏng của mình, Không cũng có chút không nhịn được mà lắc đầu. Xem ra phải đi mua một chiếc xe mới rồi. Dù sao xe này là mua lại của người ta, và nó cũng chạy được ba bốn năm rồi. Nên để lại đây làm kỷ niệm đi.

Nghĩ như vậy, Không không có mang xe ra chạy nữa mà bắt một chiếc xe ôm công nghệ tiếng về khu dược liệu của thành phố Hồ Chí Minh là khu Hải Thượng Lãng Ông.

Tại đây, Không tìm đến một cửa hàng lớn để tìm mua dược liệu mình cần. Lúc đầu nó tính ghi tên dược liệu ra để hỏi cửa hàng cho nhanh. Nhưng sau khi tìm kiếm tên trên mạng thì nó không tìm thấy được dữ liệu. Có lẽ thời gian quá lâu, tên gọi cũng đã thay đổi. Đành phải dùng cách nhìn bằng mắt để tìm kiếm mà thôi. Chỉ có điều ở đây chỉ toàn là dược liệu bình thường được bày bán ở bên ngoài. Không có loại nào bên trong đan phương mà nó cần tìm. Quá thất vọng nó thở dài một hơi, nhưng lúc này nó mới nhớ đến nó có thể sử dụng Thần Long Chi Nhãn để nhìn xuyên qua tường để tìm kiếm mà.

Con người ta khi đã quen với cái gì đó bình thường thì khó có thể thích nghi ngay được (chỉ trừ khi bạn là người ôm bom thì mới thích nghi hoàn toàn).

Lúc này nhớ ra thì Không lập tức dò xét dược phẩm cất giấu ở bên trong cửa hiệu này. Đúng là trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng tìm được hai loại dược liệu dùng để luyện đan dược trị thương nhung hươu tươi, sâm Dương Việt và một dược liệu phụ trợ luyện giải độc đan là rễ cây Xà Đàm.

-Ông chủ, lấy cho ta loại thuốc trong cái rương này, nhung hươu tươi trong hộp này và cây nhân sâm ông để trong hộp gỗ buộc dây màu đỏ ở bên trong phòng kia.

Sau khi nghe hết lời của Không, cả ông chủ lẫn người phụ bán hàng đều ngẩn người. Nhất là ông chủ kia, bởi vì cây nhân sâm này là ông ta tự tay mua về từ trên Tây Nguyên. Nhân viên trong cửa tiệm còn không biết thì sao người thanh niên trước mặt này có thể biết.

-Cái này... Làm sao cậu biết tôi có nhân sâm bên trong phòng kia. Rõ ràng cậu chỉ mới nhìn xung quanh bên ngoài này thôi mà?

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Không làm cho nó cũng sững sờ. “Đúng vậy nha. Làm sao giải thích bây giờ?”.

Nhìn thấy Không cũng ngẩn ra, ông chủ là con cáo già biết được có lẽ người ta không tiện nói cho nên nhanh chóng đổi chủ đề nói:

-Trầm, con vô lấy hộp nhân sâm trong ngăn kéo 2A ra đi.

Cô gái giúp việc nghe lời ông chủ vội chạy vào bên trong mang hộp nhân sâm ra. Mà bên ngoài, ông chủ cũng tự mình lấy hai loại dược liệu còn lại.

-Nhung hươu giá hai triệu, cỏ Thanh Ti giá năm trăm nghìn một cân.Còn riêng cây huyết nhân sâm này do tôi đích thân lên Đắc Nông để mua lại của người ta. Bây giờ bán lại cho cậu một trăm triệu. Cậu thấy thế nào?

-Được. Đóng gói hết lại cho tôi.

Nghe được Không sản khoái như vậy đáp ứng mua. Ông chủ cười vui vẻ hỏi:

-Quý khách quẹt thẻ hay trả tiền mặt vậy?

-Quẹt thẻ đi.

Nói xong, Không móc trong túi quần ra cái thẻ ngân hàng của mình giao cho ông chủ. Rất nhanh thủ tục hoàn thành, nó mới mang cái túi chứa ba thứ dược liệu mình cần rồi quay sang hỏi ông chủ:

-Ở đây còn có tiệm dược liệu nào lớn hơn tiệm của ông không ông chủ? Tôi muốn mua thêm một ít dược liệu quý khác.

-Ngoài tiệm của tôi ra thì chỉ còn có quầy thuốc nhà Bách Dược của chú Thàn là lớn nhất ở đây thôi. Anh đi từ đây qua hướng đó khoảng ba trăm mét là đến rồi.

-Cám ơn ông chủ.

Không nhanh chóng đi đến cửa hàng dược liệu Bách Dược. Nhưng trên đường vẫn không quên quét mắt các cửa hàng khác trên đường. Ấy vậy mà cũng thu thêm được vài loại dược liệu cần thiết. Bây giờ chỉ còn thiếu một vài loại dược liệu hiếm nữa là đủ để luyện chế đan dược rồi.

Cửa hàng dược liệu Bách Thảo đúng là rất lớn, lại nằm ngay ở góc đường cho nên sinh ý tốt hơn cửa hàng ban nãy nhiều. Dĩ nhiên dược liệu ở đây cũng nhiều hơn. Từ khi bước vào cửa hiệu, Không đã dò xét khắp gian nhà, tìm thấy đủ các dược liệu mình cần. Nhưng nó kinh hỷ phát hiện còn có niềm vui ngoài ý muốn. Một gốc Huyết Linh Chi hơn ba trăm năm tuổi, một bụi Hà Thủ Ô một trăm năm tuổi và một giỏ nấm Huyết Hải Đường, ba gốc Tam Diệp Kim Tuyến hai mươi năm. Đầy đủ dược liệu phối chế dược dịch luyện thể dùng trong ba tháng. Ngoài ra còn có hai gốc nhân sâm Ngọc Linh gần hai trăm năm.

Loại dược dịch này có màu đen sánh, sềnh sệt, mỗi lần sử dụng chỉ cần cho một lượng nhỏ bằng nửa muỗng cà phê. Nếu cho nhiều quá chẳng những không có lợi mà còn dễ làm tổn thương gân cốt.

Không vừa bước vào trong thì có một nhân viên nữ dáng đẹp, eo thon, gương mặt thu hút người nhìn ra tiếp đón. Cô này mặc một bộ sườn sám bó sát người, gợi lên đường cong gợi cảm làm cho người khác không thể rời mắt.

-Xin hỏi. Anh cần mua dược liệu gì ạ?

-Tôi muốn mua những thứ này năm trăm gram... thứ này toàn bộ ở đây...này ba gốc... còn có thứ này.....

Không vừa nói vừa chỉ vào những loại dược liệu được bày bán ở bên ngoài. Cuối cùng chỉ vào bên trong kho dược liệu nói:

-Tôi còn muốn một gốc Huyết Linh Chi, Một gốc Hà Thủ Ô, ba gốc Kim Tuyến và hai gốc dã Nhân Sâm. Tất cả lấy loại tốt nhất trong cửa hiệu các cô.

Bởi vì nấm Huyết Hải Đường giống với một loại nấm linh chi bình thường cho nên đã được đặt ở bên ngoài chung với những loại dược liệu phổ thông nên Không không cần phải nói riêng.

Cô gái nghe hết số dược liệu nó cần thì có chút không tin tưởng hỏi

:

-Anh xác định muốn mua loại tốt nhất. Huyết Linh Chi loại tốt nhất của Bách Dược đường có giá hơn một tỷ đồng. Hai gốc nhân sâm Ngọc Linh cũng có giá lần lượt là chín trăm và sáu trăm triệu đồng. Anh xác định mình vẫn cần mua đúng không?

Không cười nhạt gật gật đầu đáp lại. Cô gái có chút khinh thường nhưng do tác phong chuyên nghiệp nên không quá biểu hiện ra ngoài. Sau đó, cô đi lại nói nhỏ với ông chủ của cửa hàng cái gì đó.

Sau khi nghe xong, ông ta bảo cô đem những thứ Không cần ra. Còn mình thì đi đến chỗ nó chào hỏi:

-Xin chào! Tôi là Tư Thàn là ông chủ ở đây. Không biết anh bạn trẻ tên gọi là gì? Dường như rất lạ mặt. Chẳng lẽ cậu là người nơi khác mới đến sao?

Người chủ tiệm là Đoàn Văn Thàn, hay còn gọi là chú Tư. Ông là chủ của hiệu thuốc Bách Thảo, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi. Ngoài ra ông còn là một thầy thuốc người hoa nổi tiếng của đất Sài Gòn. Ít có người nào ở đây không biết đến, mà những ai biết đến dánh tiếng của ông thì cũng kính nể và kiêng kị ông.

Nghe được đối phương, Không cũng quay đầu cúi chào đáp lễ:

-Xin chào ông Tư. Con tên... Lạc Thừa Không, con quả thật là người nơi khác đến. Nhưng cũng ở đất Sài Gòn được năm năm rồi. Chỉ là vô danh tiểu tốt làm sao người như chú Tư chú ý đến.

Vốn định nói tên thật của mình, nhưng nghĩ lại bây giờ mình chọc đến nhiều người. Bắt đầu từ bây giờ lấy tên giả đi gặp người để giảm bớt phiền phức không đáng có.

-Ồ. Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, cậu mua những dược liệu kia để làm gì không? Nếu không tiện thì cậu không cần trả lời.

-Cũng không có việc gì chú Tư. Chủ yếu con mua là để bồi bổ cơ thể, một phần là để làm quà tặng cho người khác.

Nhìn lại bộ dáng ốm nhom của nó nên chú Tư cũng không có gì nghi ngờ. Chỉ khuyên một vài câu đại loại là đừng dùng quá liều kẻo có hại chứ không được lợi ích gì.

Lúc này, cô gái kia cũng đã mang dược liệu ra đến.

Trong ánh mắt mong chờ dò xét của cô ta và những người khác. Không đem tấm thẻ ngân hàng của mình thanh toán toàn bộ dược liệu cần mua. Tổng cộng tiêu tốn gần hai tỷ đồng, số tiền còn lại bên trong tài khoản còn hơn mười tám tỷ đồng.

Doạ cho cả đám kinh ngạc không thôi, chỉ có chú Tư là vẫn bình chân như vại. Ánh mắt sắc bén lão luyện của ông ta nhìn ra được sự tự tin bên trong ánh mắt của Không. Mặc dù không cảm nhận được tu vi của nó, nhưng khí chất bất phàm cũng làm cho ông coi trọng không ít.

Sau đó, nó đi đến khu An Đông mua một số giấy vàng, chu sa, bút lông và một số dây chuyền mặt ngọc thạch rồi đón taxi trở về nhà.

Lúc đang ngồi trên xe thì điện thoại của nó vang lên. Mở ra thì thấy Liên gọi đến.

-Alo. Em tìm anh à?

Phía bên kia truyền đến giọng hờn giỗi của Liên:

-Đã mấy ngày rồi mà anh còn không thèm trả lời tin nhắn của em. Anh bỏ mặc em rồi phải không?

Không cười khổ giải thích:

-Anh có chút việc bận nên đâu có xem tới điện thoại đâu.

-Không chịu đâu. Tối nay anh có rãnh không? Em dẫn anh đi chơi.

-Tối nay anh có việc bận rồi. Để hôm khác đi nha.

-Nếu vậy thì ngày mai có được không?

-Ừa. Vậy sáng mai anh qua đón em.

Sau đó, thăm hỏi nhau vài câu thì Không cúp máy. Nó mở ra ứng dụng thì phát hiện có vài tin nhắn của Liên và một số lạ.

Mở ra xem thì ra là cô bạn học chung thời đại học của nó. Kể ra thì nó bỏ học cũng được hai năm rồi nhỉ. “Tui là Tuyết CK3 nè. Ngày 15/5 là sinh nhật tui, ông đến chơi cùng tui và mọi người được không?”

Không soạn một tin nhắn trả lời rồi gửi đi. “Được chứ. Bà gửi địa chỉ qua cho tui đi”. Sau đó để lại điện thoại vào túi. Từ hồi bắt đầu tu luyện tới giờ nó cũng ít khi sài tới điện thoại cho nên cũng bỏ qua luôn thói quen lướt facebook ngày trước.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.