Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Đan, Chế Phù

Tiểu thuyết gốc · 1999 chữ

Về đến nhà, nó nhanh chóng bày ra dược liệu rồi đem rửa sạch sẽ. Gọi ra Tử Liên Nghiệp Hoả chuẩn bị cho lần đầu luyện dược. Bởi vì có kinh nghiệm của Kim Long truyền lại, và nó cũng đã nghiên cứu rất kỹ tài liệu chỉ dẫn luyện đan, dẫn lửa. Cho nên nó tự tin là mình có thể luyện thành công.

Lần đầu nó luyện một lô đan dược giải độc, loại này ngoài tác dụng giải độc ra còn có thể trị các chứng bệnh về gan.

Tử Liên Nghiệp Hoả vừa ra thì cắm rễ xuống mặt đất hình thành một hư ảo hoa sen màu tím, ở giữa có một ngọn lửa màu tím chập chờn. Nhìn có vẻ yếu ớt nhưng nhiệt lượng nó toả ra làm cho nhiệt độ căn phòng tăng lên rất nhiều.

Hai tay thi triển ấn pháp liên tục vẽ ra từng đạo phù văn nhập vào Tử Liên Hoa. Sau đó chậm rãi cho từng loại vật liệu vào để luyện hoá. Trước nhất là nguyên liệu chính Huyết Đằng, sau đó cho tiếp cỏ Thanh Ti, Nhân Trần, Sài Hổ,... và hơn mười loại dược liệu phụ trợ khác vào. Luyện hoá chung lại một chỗ với nhau. Sau mười phút luyện hoá liên tục, Không kết ấn càng lúc càng nhanh, cuối cùng một chưởng vỗ vào Tử Liên Hoa.

-Đan Thành. Hợp!

Sau khi bàn tay chạm vào thành Tử Liên Hoa, hai đạo ánh sáng màu lam nhạt hình thành. Hai viên đan dược màu xanh từ từ bay ra trôi nổi trước mặt Không.

Nó vui mừng hét to:

-Haha. Không ngoài dự liệu. Một lần đã thành công. Lại còn là hai viên một lúc.

Phải biết luyện đan sư bình thường luyện chế mỗi lần chỉ được một viên. Trừ khi nắm giữ phương pháp một cách thuần thục, cộng thêm năng lực khống chế hoả lực vừa đủ thì mới lưu lại được một trăm phần trăm dược hiệu. Kết hợp tất cả lại mới hình thành được hai viên đan dược trong một lần luyện chế.

Mặc dù luyện đan rất tiêu hao Long lực và tinh thần. Nhưng Không vô cùng hưng phấn mà tiếp tục luyện lò đan dược thứ hai.

Nhưng lần này, nó lại thất bại. “Xem ra tỉ lệ thành công không cao lắm nha”. Cũng may lần này chỉ làm một lô đan dược giải độc.

Tiếp theo, nó nghỉ ngơi bổ sung Long lực. Ba mươi phút sau tiến hành luyện chế luyện thể dược dịch. Lần này nó tập trung cao độ, cộng thêm dược dịch có tỉ lệ thành công cao hơn luyện đan cho nên dĩ nhiên là thành công. Hơn nữa chất lượng đạt đến chín phần hoàn mỹ.

Cứ như vậy, sau khi sử dụng hết toàn bộ dược liệu mua được, nó luyện chế ra được sáu viên giải độc đan sơ cấp, bốn viên trị thương đan sơ cấp, bốn viên đan dược tăng tốc độ tu luyện và một lọ dược dịch luyện thể.

Còn vài giờ nữa mới đến lúc đi dự tiệc. Cho nên nó muốn chuẩn bị món quà cho ông của Liêm Tàn. Dù sao cũng đã kết giao thì cũng không nên hẹp hòi.

Mặc dù thời gian tìm hiểu phù văn ít hơn thời gian tìm hiểu luyện đan, nhưng mà hiểu biết về phù văn của nó lại hơn xa luyện đan. Dù vậy cũng phải sau mười lần vẽ bùa thì mới có một lá được hoàn thành. Còn lại phù văn đều bị đứt gãy, hoặc không dẫn linh khí vào bên trong được. Mỗi tấm phù văn hoàn thành có thể chống lại lực công kích của một Đại Sư sơ kì. (có thể chặn được súng đạn, đao kiếm,...nhưng không chịu được lực sát thương của bom, tên lửa hoặc các vũ khí tối tân khác).

Dù vậy tay nghề của nó ngày càng thành thục, tỷ lệ thành công cũng ngày càng cao. Sau khi hoàn thành mười lá bùa thì nó chuyển sang luyện chế mặt dây chuyền.

Do mặt dây chuyền là chất liệu ngọc thạch cao cấp tiêu tốn của nó gần ba mươi triệu đồng mỗi cái. Cho nên nó rất cẩn trọng trong việc luyện chế. Đưa Long lực vào bên trong vẽ ra phù văn của một tụ linh trận cỡ nhỏ và một phòng ngự trận cỡ nhỏ nằm song song với nhau.

Sau đó trợ giúp cho mặt dây chuyền hấp thụ đầy đủ năng lượng. Mỗi khi hấp thụ đầy đủ năng lượng thì trận pháp phòng ngự bên trong có thể chống lại một đòn công kích của Đại Sư hậu kỳ. Ngoài ra, tụ linh trận cỡ nhỏ còn giúp cho người sở hữu tăng tốc độ hấp thu linh khí và hội tụ năng lượng bổ sung cho trận pháp phòng ngự.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này. Nó đem những lá bùa bỏ vào những phong bì giấy. Còn dây chuyền thì để vào một cái hộp thuỷ tinh. Sau đó thu tất cả vào nhẫn không gian.

Lúc này cũng đã là buổi tối, còn hơn một tiếng nữa là buổi tiệc mừng thọ bắt đầu. Không đi tắm rửa sạch sẽ rồi mặc bộ đồ tây và áo ves màu đen sang trọng mà Liêm Tàn đã chuẩn bị cho nó lúc buổi sáng. Nhưng mà ngặt một nỗi, nó không biết đeo caravat. Thế là anh chàng ném luôn cả áo ves và caravat vào bên trong nhẫn không gian. Chỉ còn lại áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày đen. Nó cảm thấy thích phong cách này vì vừa đơn giản lại vừa thoải mái nhất.

Mang thêm một cái áo khoát đen bên ngoài, Không bắt một chiếc taxi đi đến địa điểm đã hẹn.

Lúc này khách đến cũng chưa nhiều, chỉ có vài người quen của nhà họ Trần. Liêm Tàn tên thật là Trần Văn Liêm, là một trong năm Thái Tử Gia của đất Sài Thành.

Ông nội hắn, chủ nhân nhà họ Trần và cũng là người tổ chúc mừng đại thọ bảy mươi ngày hôm nay tên là Trần Phú Thành. Tuy đã lui về ở ẩn, nhưng sức ảnh hưởng trong giới hắc đạo và kinh doanh là không thể coi thường.

Taxi vừa đến thì đã thấy Liêm Tàn đi ra đón Không đi vào. Nhiều người hiếu kì nhân vật nào mà có thể để Thái Tử nhà họ Trần đích thân ra đón tiếp như vậy.

Liên tục nhìn về hướng này, nhưng không một ai biết được người đến là ai.

-Anh Không. Mời vào, để em giới thiệu anh với ông nội của em.

-Được rồi. Cậu dẫn đường đi.

Bên cạnh của Liêm Tàn ngoài một tên bảo vệ ra còn có một thanh niên đi theo bên cạnh. Người này trạc tuổi Liêm Tàn, trên mặt đeo kính cận, thân cao mét tám, gương mặt trắng trẻo đẹp trai. Anh ta tên là Lý Quang Huy vừa mới du học ở bên U về. Là bạn của Liêm Tàn.

Quang Huy thấy bộ dáng nịnh nọt của Liêm Tấn thì ngạc nhiên, sau đó lễ độ đưa tay chào hỏi:

-Xin chào, tôi là Lý Quang Huy, là anh em của Liêm. Đây là người mà ông nói rất lợi hại à Liêm Tàn?

Nhìn qua người trước mắt, Không cũng có chút ganh tị vì độ đẹp trai của anh ta. Nếu như đem cái bộ mặt này trưng ra thì có biết bao cô chết mê chết mệt. Nó thở dài trong lòng rồi cũng bắt tay đối phương nói.

-Tôi là Nguyễn Không. Bạn mới quen của Liêm.

Liêm Tàn cười ha hả nói:

-Huy là anh em của em. Anh Không cũng là anh em của em. Sau này mọi người đều là anh em của nhau. Không cần câu nệ quen trước quen sau làm gì.

Bên trong sân vườn bày rất nhiều bàn tiệc, chỉ có khách quý mới được xếp đặt ở bên trong phòng khách rộng lớn.

Tất cả thức ăn đều được bày trí theo kiểu nàm xoay. Có nhân viên của nhà họ Trần bưng rượu và thức ăn lên liên tục để phục vụ mọi người.

Trên bàn toàn là sơn hào hải vị, nói không ngoa tất cả những món này Không chưa từng được nếm thử qua lần nào. Nào là bào ngư, vi cá, hải sâm, thịt cá sấu, tôm hùm, cua hoàng đế, cá ngừ đại dương…

Do thời gian buổi tiệc bắt đầu còn hơn hai mươi phút nữa cho nên Liêm Tàn phải đi vào trong phụ giúp mọi người chuẩn bị. Trên bày chỉ còn lại Không và Huy.

Từ xa nhìn vào là thấy được phong cách của hai người cực kì trái ngược như hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau. Giữ một bên thì đẹp trai sang trọng còn một bên thì bình thường và bình thường.

-Anh Không đang đi học hay là kinh doanh rồi?

Quang Huy thăm dò hỏi. Không đang buồn chán nên cũng tán gẫu với anh ta.

-Tôi nào có kinh doanh cái gì. Vừa xin nghỉ việc rồi mấy ngày rồi. Giờ đang làm nhà báo. Haha! Còn anh thì sao?

-Ồ. Tôi vừa du học từ bên U về. Đang chuẩn bị mở một chuỗi nhà hàng để lập nghiệp. Anh Không làm sao quen được với Liêm Tàn vậy?

-Đánh nhau rồi quen biết thôi.

“Một người đánh nhau với Liêm Tàn. Vừa không có bối cảnh mà vẫn còn yên yên ổn ổn được mời đến tham dự tiệc mừng thọ của ông Thành thì thực lực không thể xem thường, rất có thể là Đại Sư Trung kì”. Quang Huy nở một nụ cười nói:

- Anh Không có luyện qua cổ võ à? Chẳng hay là thuộc gia tộc hay tông phái nào vậy?

-Không môn không phái. Tự mình luyện tập thôi.

-Ồ. Mạo muội hỏi một câu. Anh Không đã là cảnh giới gì rồi? Nếu thấy không tiện thì anh xem như tôi chưa nói gì nha?

-Không sao. Vấn đề này tôi cũng không biết nữa, đại khái có thể đánh ngang tay Đại Sư hậu kỳ đi.

Tuy là hai người trò chuyện rất nhỏ nhưng cũng lọt vào tai của vài người ở xung quanh. Một người trung niên béo mập hừ lạnh, khinh bỉ châm chọc:

-Một thằng nhóc chưa đầy hai mươi tuổi mà ảo tưởng đạt đến Đại Sư hậu kì. Đúng là biết cách chọc cười mà.

Lời này vừa ra làm cho mọi người xung quanh cười lớn. Rất nhiều người ăn theo trêu chọc, chỉ có Quang Huy là vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh. Hắn không có đi phản đối những người kia, bởi vì hắn cũng không tin là người trước mắt đạt đến Đại Sư hậu kì. Đại Sư trung kì đã là mức cao nhất hắn có thể chấp nhận được mà thôi.

Dù sao cái bộ dáng ốm nhom của Không, cùng với khuôn mặt có chút non nớt của nó dễ khiến người ta hiểu lầm là nó vẫn còn đang đi học cấp ba mà.

Ở cái độ tuổi mười sáu, mười bảy thì chuyện đạt đến Đại Sư sơ kì đã là thiên tài trong thiên tài. Cả nước Việt Nam cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không cũng không có đôi co với bọn họ, dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của người ta nếu ra tay đánh người thì có chút khó coi. Thêm nữa vừa nhận được biệt thự nhà họ Trần tặng, nó không muốn làm bọn họ mất mặt.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.