Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai là Nguyễn Không?

Tiểu thuyết gốc · 2017 chữ

Một hồi sau, tiếng bàn tán cũng dần lắng xuống. Khách đến cũng gần như đông đủ. Lúc này một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi, trên tay chống một cây gậy gỗ bước đến chính giữa đại sảnh.

Người này chính là Trần Phú Thành. Đi sau lưng ông là ba nam, một nữ. Một người là ông Tám, quản gia nhà họ Trần. Hai người nam là hai người con của Trần Phú Thành. Một người là Trần Thanh Duy cha của Liêm Tàn, người còn lại là anh cả Trần Thanh Nhất. Người phụ nữ là Trần Thị Mỹ Trinh, cũng là con gái út của Trần Phú Thành.

-Xin chào mọi người. Trần Phú Thành tôi cám ơn mọi người đã giành chút thời gian đến mừng tiệc mừng thọ của lão già này. Hôm nay, tôi kính mọi người một ly.

Nói xong ông đưa rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch. Mọi người rối rít đáp trả rồi rồi cũng dứt khoát nâng li uống cạn. Dĩ nhiên Không cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều li của nó nâng là một ly nước ngọt. Lý Quang Huy nhìn thấy thì khoé môi có hơi giật giật.

-Được rồi. Mời mọi người bắt đầu dùng tiệc.

Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi. Mọi người mới bắt đầu dâng lễ vật của mình lên. Tuy vậy, chỉ có những vật quý giá, hoặc do đại nhân vật tặng mới được đưa tận tay ông Thành và có người phục vụ dùng micro thông báo.

Tất cả đều là đồ cổ hoặc là trang sức, vật phẩm quý hiếm. Có người còn dân lên cả một hòn đá phát ra ánh sáng màu lam nhạt. Vừa nhìn thấy vật này Không liền hai mắt mở thật to thèm thuồng. Đây là một viên Trữ Linh Thạch, bên trong chứa đựng linh khí thuần tuý. Hấp thu thứ này sẽ giúp giảm thời gian tu luyện đi không ít. Mặc dù viên đá trước mặt chỉ bằng quả trứng gà ta. Nhưng chất lượng đạt đến trung phẩm, tuyệt đối là bảo vật vật quý hiếm.

Dẫu vậy, nó cũng không thể cướp đoạt từ tay nhà họ Trần.

-Gia chủ nhà họ Nguyễn tặng ba viên đá Lam Tinh.

“Thì ra bây giờ người ta gọi Trữ Linh Thạch là đá Lam Tinh”. Không thầm ghi nhớ cái tên này, sau này nghe thấy ở đâu có bán thứ này nhất định phải đi mua về. Nếu không mua được cũng phải tìm cách đoạt tới tay.

Sau một hồi cũng đến phiên bàn của Không lên tặng quà mừng thọ. Quang Huy tặng cho ông Thành một cái túi có thêu phù hiệu có hoa văn màu tím kì lạ, Không nhìn vào liền nhận ra là chữ “Không Gian”. Người đọc danh sách quà tặng lúc này có chút run rẩy. Bởi vì hắn cũng là người tu luyện cổ võ, hắn càng biết được giá trị của cái túi này. Nhiều người cũng nhận ra liền tặc lưỡi cảm thán:

-Nhà họ Lý quả thật là chịu bỏ tiền vốn mà. Túi không gian a…

Nhiều hơn cả sự thèm thuồng là ái mắt tham lam cực nóng nhìn cái túi vải có phần cổ lão và đơn giản kia.

Nhìn thấy chữ trên cái túi thì Không đã nghi ngờ, nhưng không ngờ thật sự là túi không gian nha.

Nó bất chợt đưa tên lên sờ soạn mặt dây chuyền của mình cười cười. “Không biết so với mặt dây chuyền Xích Diễm Lưu Ly thì túi không gian này có lớn hơn không nhỉ?”

-Nhà họ Lý, Lý Quang Huy dâng tặng một túi Không Gian chúc gia chủ Vạn Thọ Vô Cương.

-Là Quang Huy à. Mới trở về nước mà đã chạy đến mừng thọ ông rồi à? Cho ông gửi lời cám ơn tới ông nội của cháu nha.

-Dạ vâng ạ. Cháu nhất định sẽ chuyển lời cho ông nội cháu. Cháu xin phép trở về bàn của mình nha ông.

-Được rồi. Cháu cứ đi chơi với đám trẻ đi.

Ông Thành hài lòng gật gật đầu sau đó chờ người tiếp theo.

Sau khi cả bàn đã dâng lễ vật của mình xong thì cuối cùng là Không. Nó mang ra một cái dây chuyền mà nó làm lúc chiều đến chỗ tặng lễ.

Người nhận lễ vật không quen biết Không cho nên cũng hơi vội vàng. Xem xét sợ dây chuyền mặt ngọc thạch này cũng chỉ vài chục triệu đồng không đáng nhắc đến thì cũng cho qua. Không cũng không có ý kiến gì mà trở về chỗ ngồi của mình.

Mọi người chung bàn nhìn thấy thì cũng không quá để tâm. Mọi người tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nhau. Còn Không thì liên tục phá mồi, bởi ở cái thế giới thượng lưu này nó như kẻ ngoại đạo. Mà Liêm Tàn thì bận đi tiếp khách phụ nhà của mình cho nên vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng mà lúc này, có vài người chung bàn của ông Thành đã có dấu hiệu sững người. Thậm chí có người đã không tự chủ đứng lên nhìn về hướng cái mặt dây chuyền trong hộp thuỷ tinh mà Không tặng.

Mặc dù đã bỏ vào mặt thuỷ tinh nhưng cũng không che giấu được tụ linh trận cỡ nhỏ đang hoạt động và cả năng lượng toả ra từ trận pháp phòng ngự.

Những người trong đạo môn hoặc tu vi đạt đến Đại Sư hậu kì trở lên đều dễ dàng nhìn ra được sự bất thường ở đó.

Thấy được biểu hiện bất thường của mọi người ông Thành mới chú ý nhìn về hướng cái hộp. Không chần chừ chút nào, một trảo kéo ra vậy mà cái hộp thuỷ tinh từ bàn tiếp nhận bay vào trong tay ông ta.

-Cách không lấy đồ. Chả lẽ gia chủ nhà họ Trần cũng đã đạn đến Tông Sư cảnh rồi sao.

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, mà càng khiến người ngạc nhiên hơn là ông Thành lấy mặt dây chuyền ra lập tức đeo vào cổ mình. Hít vào một hơi cảm nhận lợi ích mà dây chuyền mang lại, ông Thành mới nhỏ giọng hỏi người tiếp nhận quà.

-Đây là do nhà nào đưa tặng.

Người tiếp nhận quà cũng có chút không bình tĩnh rồi. Cô ta lắp ba lắp bắp nói:

-Ông chủ chờ thuộc hạ kiểm tra lại đã.

Trong lúc chờ đợi thì một ông lão ngồi ở bên cạnh ông Thành hỏi:

-Là pháp khí à ông Thành.

Trần Phú Thành không che giấu nói:

-Là pháp khí. Nhưng không phải là pháp khí tàn khuyết hay là pháp khí sơ cấp. Theo ta đoán không lầm thì sợi dây chuyền này cũng phải là Pháp Khí trung cấp tinh phẩm trở lên.

Cả bàn, nguyên một đám lão già vậy mà ai cũng mặt mũi chấn kinh rồi. Pháp khí trung cấp đã có giá vài chục tỷ, lại còn là tinh phẩm thì chẳng phải vài trăm tỷ đồng rồi. Mặc dù đám này ai cũng phú khả địch quốc, nhưng con số vài trăm tỷ cũng không phải là con số nhỏ. Có mấy ai sẽ vì một lần quà mừng thọ mà bỏ ra số tiền lớn như vậy.

-Lão Thành. Chúc mừng ông nhận được bảo vật nha.

Mọi người cũng nâng li chúc mừng. Lúc này, người nhận quà tặng cũng tra ra, người tặng dây chuyền tên là Nguyễn Không. Cho nên đi đến chỗ ông Thành cung kính nói:

-Ông chủ. Dây chuyền vừa rồi là một người tên là Nguyễn Không tặng. Không rõ là nhà họ Nguyễn nào?

Ông Thành gật đầu cho cô ta trở về bàn thu quà tặng của mình. Còn ông ta thì đứng lên cầm micro nói:

-Xin hỏi ở đây có vị bằng hữu nào tên là Nguyễn Không không vậy?

Cả gian phòng yên tĩnh sau một lúc lại nhộn nhịn hẳn lên. Ai cũng dò hỏi người xung quanh xem Nguyễn Không là ai mà lại được ông Thành đích thân gọi tên như vậy.

Mà người được gọi tên đang ngồi ở bàn của mình, vừa ăn vừa suy nghĩ cách để nâng cao cảnh giới cho nên không có để ý đến. Nhưng mà Liêm Tàn đang phụ việc tiếp đón khách khứa xung quanh thì lại giật mình. “Hình như anh Không tên thật là Nguyễn Không? Ông nội tìm anh ta làm gì vậy nhỉ?”

Đi đến gần bàn của ông nội minh, Liêm Tàn cười lấy lòng hỏi:

-Ông nội. Ông tìm anh Không có việc gì vậy? Anh ấy ngồi ở bàn kia kìa?

Nói rồi, Liêm Tàn chỉ tay về phía Không đang chống cằm rơi vào trầm tư suy nghĩ. Ông Thành nhìn Không rồi quay sang hỏi cháu mình:

-Con quen biết người này sao? Là công tử của nhà nào vậy?

-Ông nội. Là người một mình đánh bại Bá Đô mà con nhắc với ông hôm qua trước đó.

-Ồ! Thì ra là cậu ta.

Nghe thấy hai ông cháu nói chuyện, những ông lão ngồi cũng bàn cũng chú ý đến Không. Nhìn qua chỉ như là một học sinh bình thường, quần áo có chút đắt tiền nhưng gương mặt vô cùng xa lạ. Vừa nhìn thấy như vậy, đa số bọn họ đều cho rằng bảo vật kia hẳn là tên nhóc này vô tình mua được ở đâu đó mà không biết được giá trị thật sự của nó. Nếu không sẽ không đem thứ quý giá đó ra làm quà tặng một người không quen biết.

Dĩ nhiên ông Thành cũng cho là như vậy. Mặc dù vậy cũng dẫn đầu đám người đi đến trước bàn của Không.

-Ồ. Ông Thành đang đi di chuyển. Có đại nhân vật nào xuất hiện sao? Từ đầu bữa tiệc đến giờ còn chưa thấy ông ta đi sang bàn khác đó.

Rất nhiều người nhìn về hướng này bàn tán xôn xao.

-Xin chào. Tôi là ông nội của thằng Liêm. Cậu tên là Nguyễn Không à?

Lúc này Không mới từ những suy nghĩ của mình tỉnh lại. Nó nhìn ông lão trước mắt, tuy là người luyện cổ võ đến Tông Sư cảnh, nhưng dường như có cái gì đó đang áp chế ông ta. Làm cho sinh cơ của ông ta đang rất suy yếu, mặc dù nội lực vẫn rất hùng hồn. Nó vội vàng đứng lên chấp tay chào.

-Chào ông. Tôi đúng là Nguyễn Không. Ông tìm tôi có việc gì à?

-Tôi tới để cám ơn về món quà cậu mới tặng cho tôi. Không biết thứ này cậu từ đâu mà có được vậy?

Thăm hỏi chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là để hỏi ra lại lịch của sợi dây chuyền mà thôi. Những người đi theo cũng không ngoài mục đích này, trừ Liêm Tàn ra. Bởi vì cậu ta còn không biết được Không tặng cho ông nội mình thứ gì. Không cũng nhận ra điều này trên gương mặt của mọi người nên cười nhạt đáp.

-Thứ này à. Tôi vừa mua được trong một cửa hàng ở An Đông. Vật này có gì đặc biệt sao?

Lúc này, trong lòng mọi người “Ồ” ra một tiếng. Thì ra suy đoán của họ là chính xác rồi. Thằng nhóc này căn bản là chó ngáp phải ruồi vớ được món hời mà thôi. Lại đem món hời này dâng cho kẻ khác, thật không biết nói cậu ta may mắn hay là nói cậu ta ngu ngốc đây.

Ông Thành cười cười nói:

-Cám ơn cậu lần nữa vì món quà. Sau này có việc cần nhờ thì cứ tìm thằng Liêm nhà tôi đừng ngại.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.