Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền Khô Cháy Túi Có Ai Hiểu Không

Tiểu thuyết gốc · 1957 chữ

Suốt cả buổi chiều, các y tá thay phiên nhau lau đi mồ hôi và chất dịch trên người Không. Đến gần bảy giờ tối thì chất thải màu đen mới giảm bớt. Mấy cô y tá không khỏi toát mồ hôi hột. Nếu còn tiếp tục nữa chắc là họ không chịu nổi nữa.

Sau khi thu dọn xong xuôi thì mọi người đều rời khỏi căn phòng. Bên trong chỉ còn lại Không cùng với máy móc gắn trên người.

Đến khoảng mười giờ đêm, Không mới từ từ mở mắt ra, có ánh sáng màu vàng loé lên rồi chợt tắt. Đôi mắt của nó bây giờ trong sáng vô cùng, tựa như có thể nhìn xuyên qua hư không vũ trụ.

Đưa tay lên trước mặt nhìn, thì ở đó đang được cắm lấy kim tiêm truyền nước biển (truyền đạm) do bác sĩ sợ nó mất nước quá nhiều.

Không lòm khòm bỏ dậy, tháo kim tim ra. Sau đó dùng tay vỗ vỗ đầu mình để định thần lại.

Nhưng mà con bà nó không biết thế nào mà một vỗ lên trán làm cho đầu nó va chạm mạnh. Từ trên đè xuống làm cho cái giường bệnh nó nằm ầm ầm đổ sập.

Từ bên trong đám đổ lát ngồi dây, nó giật cả mình mình xung quanh. Rồi nhìn lại bàn tay của mình.

-Đây là bệnh viện mà. Sao ta lại ở đây? Còn có, vừa nãy là chuyện gì sảy ra. Tự dưng sao lại sập giường rồi.

Nó hơi choáng váng dùng tay vịn vào cái bàn bên cạnh để đứng lên. Nhưng mà, không kiểm soát được sức mạnh cho nên nó bóp nát cả chân bàn bằng sắt. Toàn bộ dụng cụ trên bàn đổ ầm lên người nó.

“Cái quái gì đang diễn ra vậy”.

Không dường như dần hiểu được vấn đề. Nó dùng tay cầm lấy một phần còn lại của chân bàn, sau đó thử dùng sức một cái. Phần chân bàn vậy mà dễ dàng bị nó bóp thành bụi sắt.

“Con bà nó. Đây là sắt đó, không phải rau câu. Chẳng lẽ ta lại có sức mạnh lớn như vậy sao?”

Ngồi trên đống đổ nát, Không dần nhớ lại những chuyện mà nó trải qua trong suốt ngày hôm nay. Từ lúc bước ra khỏi nhà cho đến tông vào con chó đen, rồi ngất xỉu. Mặc dù là ngất xỉu nhưng nó vẫn mơ hồ nghe thấy động tĩnh xung quanh.

“Có lẽ do mình té xe, va chạm trúng chỗ nào đó kích phát tiềm lực trong cơ thể hay sao?”

Lúc này, từ bên ngoài có bác sĩ và y tá trực đêm chạy vào. Nhìn thấy Không ngồi trên đống đổ nát bên trong căn phòng thì chạy đến định đỡ nó dậy.

Nhưng nó vội đưa tay ngăn cản, sau đó hết sức tập trung điều khiển cánh tay của mình, chậm rãi từng chút một chống xuống nền nhà rồi đứng dậy.

“Cũng may là kiểm soát cũng không quá khó khăn. Không biết nếu như toàn sức nhảy lên thì ta có thể nhảy được bao xa nhỉ. Haha”. Nó thầm nghĩ trong bụng như vậy.

Mà thấy được cảnh tượng này, bác sĩ còn tưởng nó không được khoẻ ở đâu nên vội vàng hỏi:

-Này! Cậu ổn chứ? Có bị đau chỗ nào không?

-Không có việc gì. Cám ơn bác sĩ. Đúng rồi. Tiền viện phí bao nhiêu vậy? Tôi muốn đóng tiền rồi xuất viện.

Vị bác sĩ trực đêm khó xử nói nhìn Không rồi nói:

-Việc này e là chưa thể xuất viện được. Trường hợp của cậu khá đặc biệt, chúng tôi cần quan sát một thời gian mới có thể cho cậu xuất viện được.

Nghe được như vậy nó không hiểu hỏi lại:

-Vì sao? Tôi cảm thấy mình đã khoẻ rồi. Có thể là do tôi bị suy dinh dưỡng, cộng thêm gần đây kinh tế eo hẹp cho nên bị ngất đi thôi. Không sao đâu.

Vị bác sĩ, suy nghĩ một chút rồi nói.

-Vậy để sáng mai tôi kiểm tra lại một lần, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ làm thủ tục cho cậu xuất viện. Đúng rồi, còn chưa biết tên cậu là gì?

-Tôi tên Nguyễn Không.

-Tên lạ vậy. Tôi chưa nghe ai có tên Không bao giờ luôn đó.

Không cười vui vẻ đáp:

-Chẳng phải ai cũng biết có một người tên Không khác là Tôn Ngộ Không hay sao.

-A. Đúng vậy nha.

Sau đó mọi người cười vui vẻ. Nhưng mà lúc này vị bác sĩ mới để ý tới cảnh tượng bừa bộn xung quanh liền hốt hoảng chạy đến kiểm tra máy móc, vừa hỏi:

-Đây là có chuyện gì sảy ra. Làm sao ngã đổ hết vậy?

Không gãi đầu vô tội nói.

-Hình như vừa nãy có một con mèo chạy ngang đây vướng vào dây điện nên làm sập đó bác sĩ.

Vị bác sĩ lườm hắn một cái rồi chăm chú kiểm tra lại máy móc. Một lúc sau, anh ta mới lau mồ hôi một cái quay đầu nói:

-May cho cậu là chỉ bị tắt nguồn và nứt màn hình một chút. Nếu không thì cậu tiêu rồi. Được rồi. Chị Hà đưa cậu ta sang phòng thường đi chị. Chỗ này để sáng rồi tính.

Sau khi đáp ứng một tiếng, y tá Hà đưa Không đến một căn phòng khác rồi căn dặn.

-Cậu nằm ở đây đi. Một lát tôi mang chăn mền đến cho cậu. Nếu thấy không khoẻ chỗ nào thì ra phòng 301 gọi tôi.

-Dạ, cám ơn chị Hà.

-Không có gì. Tôi đi đây.

Sáng hôm sau, vị bác sĩ tối qua đi đến. Sau khi kiểm tra một lượt thấy không có gì đáng ngại thì liền cho Không điền đầy đủ thông tin rồi cho cậu ta xuất viện.

Tổng tiền viện phí và bồi thường là mười lăm triệu đồng. Vừa nhìn thấy con số trên đó thì nó tá hoả. Nó làm gì có số tiền nhiều như vậy. Trong túi của nó chỉ còn có hơn năm triệu đồng.

Đáng lí ra, hôm trước nó mới lĩnh lương được bảy triệu rưỡi, nhưng bồi thường cho ông Tư hơn một triệu rồi.

-Bác sĩ. Tiền viện phí có thể nợ được không vậy?

-Cậu đang nói đùa tôi phải không?

Nhưng mà lúc này, điện thoại của Không đổ chuông. Nó vội vàng cầm ra nghe.

-Alo?

Đầu dây bên kia truyền ra âm thanh của một thanh niên với giọng điệu không mấy quan tâm.

-Đang ở đâu?

Không nghe vậy có chút buồn bực nói:

-Đang trong bệnh viện X. Mày hỏi làm gì?

Sáng sớm nhìn xung quanh nên Không cũng biết mình đang ở đâu.

-Nghe mẹ nói chú bị ngất xỉu. Mẹ kêu qua coi chú chết chưa?

Nghe vậy Không tức giận quát:

-Tao chưa chết sớm vậy đâu.

-Nếu không có việc gì vậy thôi à. Cúp máy đây.

Nghe vậy Không vội vàng nói:

-Khoang.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh không kiên nhẫn nói.

-Chuyện gì?

Mặc dù rất không vui nhưng Không vẫn cười nói:

-Có tiền không? Cho tao mượn một ít đóng tiền viện phí.

-Bao nhiêu?

-Mười triệu.

-Cái gì? Bộ đi ăn cướp à, ngất xỉu một cái mà mười triệu tiền viện phí.

Không cười khổ nói:

-Thật ra là mười lăm triệu, tao có năm triệu rồi nên mượn thêm mười triệu mới đủ.

-Không có. Tối đa cho mượn bốn triệu thôi.

-Bốn thì bốn.

Không nói vị trí của mình cho thanh niên ở đầu dây bên kia. Mười phút sau, một thanh niên mười chín tuổi, cao một mét sáu lăm có nước da ngâm đi vào phòng.

Bởi vì sợ Không lừa mình nên thanh niên xem hoá đơn xong mới đưa năm triệu cho nó mượn. Sau đó cũng không hỏi thăm gì mà trực tiếp rời đi.

“Mới có mười triệu. Còn năm triệu nữa làm sao bây giờ...”. Không vắt óc suy nghĩ người để mượn. Nhưng mà nó không có bạn bè, không có người yêu. Cha mẹ thì nghèo, lúc nó đi học, mỗi tháng xin có hai triệu hai mà cũng khó khăn vô cùng. Bây giờ năm triệu thì cho qua luôn đi.

Nhìn cái dáng vẻ túng quẩn này của nó. Vị bác sĩ trẻ tuổi mới nói:

-Coi như tôi xui xẻo. Tôi cho cậu mượn năm triệu còn lại để đóng cho bệnh viện. Khi nào cậu có tiền thì trả lại cho tôi nghe chưa?

Nghe vậy, Không vui mừng hết lớn.

-Cám ơn bác sĩ. Đúng rồi anh tên gì? Đợi có đủ tiền em sẽ trả lại cho anh ngay.

-Tôi tên Tuấn. Cậu đưa chứng minh nhân dân của cậu cho tôi.

Không lấy từ trong túi quần của mình ra mười triệu cùng với chứng minh nhân dân của mình cho bác sĩ Tuấn.

-Ở đây chờ tôi một lát.

Một lúc lâu sau, bác sĩ Tuấn mang chứng minh nhân dân và giấy tờ, hoá đơn đưa cho Không.

-Được rồi. Đây là số tài khoản ngân hàng của tôi. Khi nào kiếm đủ tiền thì gửi vào đó. Cậu có thể xuất viện được rồi.

-Cám ơn bác sĩ.

Không mang lên ba lô của mình rời đi. Từ bệnh viện X, nó chạy bộ một mạch đến tiệm sửa xe hôm nọ mà không có chút mệt mỏi nào.

Cũng may lúc sáng nó đã ra ngoài từ sớm tập chạy bộ để kiểm soát lực khống chế của mình. Mặc dù không kiểm soát được hoàn toàn nhưng mà có thể kiểm soát được lực lượng như người bình thường hoặc nhiều hơn một ít.

Buổi sáng nó đã báo lại cho công ty xin nghỉ một ngày nên hôm nay không phải đi làm. Đem một triệu hai đưa cho chủ tiệm sửa xe Hoàng rồi chạy xe trở về nhà.

Trong túi của nó bây giờ chỉ còn hơn một trăm nghìn. Làm sao sống sót qua một tháng này là chuyện hoàn toàn bất khả thi.

Trên đường ghé mua một ổ bánh mì. Nó chạy ngang khu nhà giàu Phú Mỹ Hưng thì lòng thổn thức “Không biết bao giờ mình mới giàu có để mua một căn nhà ở khu này đây? Ai...zzz”.

Cuối cùng nó không chạy về nhà mà chạy ra cầu Ánh Sao. Một mình dựng xe ngồi ở đó nhìn trời đất, tìm cách để sống sót qua tháng này.

Trong lúc nó suy nghĩ lung tung thì một âm thanh cắt ngang suy nghĩ của nó.

“Vé số đây... Anh ơi mua dùm em một tờ vé số đi anh”.

Vừa tính đuổi thằng nhóc bán vé số đi, nhưng không hiểu sao Không lại cầm lấy mớ vé số của thằng bé lên nhìn.

“Hai... Liều một lần xem, có khi chiều trúng thì qua được chuyến này. Còn không thì nghĩ cách khác vậy”.

Trong mớ vé số thằng bé đưa ra, có vé số truyền thống, vé số vietlot và cả vé số sổ liền. Nhìn mấy tờ vé số xổ liền, Không thầm nghĩ “Nếu như nhìn xuyên qua được thì tốt biết mấy”.

Nhưng khi mà nhìn xuống mớ vé số thì nó lại mừng lớn. Bởi vì vừa nãy khi nó tập trung cao độ, vậy mà có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong.

-Hết Chương -

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 363

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.