Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Danh Hào Không Dùng Được

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Thấy Không đột nhiên hét to lên như vậy làm cho mọi người ở đây đều giật mình. Tuyết vội vàng đưa tay kéo tay hai người ra. Không giả vờ đáng thương nói:

-Bắt tay thôi mà, anh có cần bóp mạnh như vậy không? Gãy tay tôi thì sao?

Tuyết trừng mắt nhìn anh ta nói:

-Không ổng đã ốm yếu rồi. Anh còn ăn hiếp ổng nữa. Mau xin lỗi ổng nhanh lên.

Tên Trọng còn chưa định thần được là chuyện gì sảy ra, mặc dù là hắn đã dồn sức bóp nhưng mà như bóp vào tảng đá vậy sao mà tên trước mặt này lại la như bị heo chọc tiết như vậy. Hắn đen mặt lại giải thích:

-Anh đâu có dùng sức đâu. Chả lẽ bạn của em yếu vậy sao?

Không giả vờ xoa tay của mình rồi nhìn Tuyết nói:

-Thôi bỏ đi bà. Chắc là anh ta không cố ý đâu, dù sao cũng chưa có bị gãy tay mà.

Nghe được nó nói, tên Trọng trợn trắng mắt “Cái thằng này quả thật là vô sỉ mà”. Còn Tuyết thì trừng mắt tên Trọng rồi mời mọi người ngồi xuống.

Xung quanh mọi người nhỏ giọng bàn luận, đa số đều là chế giễu bộ dáng ốm nhom, gầy gò của Không. Lúc này một thanh niên đeo kính, nước da ngâm, dáng người hơi lùn đưa ly bia của mình lên chào hỏi Không:

-Lâu rồi không gặp. Dạo này mày làm gì rồi Không?

Đây là thằng Nguyễn Đức Thoại nhà ở Tây Ninh, cũng là bạn học của nó. Tên này ngày trước cũng là học sinh giỏi trong lớp, từng vài lần chung nhóm học tập với Không. Mặc dù vậy, hai người cũng chỉ là bạn học. Không ngồi vào vị trí còn trống, rót cho mình một ly bia, sau đó đưa lên chào lại nói:

-Ngày trước đi bán hàng cho người ta. Mà tao mới nghỉ rồi, giờ đang làm nhà báo.

Lúc này một người khác lên tiếng mời chào nó.

-Nếu vậy mày về làm với tao đi Không. Nhà tao mới mở một công ty nhỏ phát hành game mobi nè. Tao trả cho bảy tám triệu một tháng.

-Là lớp trưởng Huy à? Cám ơn ông nha. Nhưng hiện tại tui khá bận nên còn chưa muốn tìm việc mới.

Tên Trọng nghe được lời này thì cười khẩy nói:

-Đã không có việc làm còn bày đặt làm kiêu.

-Đúng rồi. Lớp trưởng đã có ý tốt mời còn bày đặt giả vờ giả vịt. Có khi tối nay về lại nhắn tin xin vô làm cũng không chừng.

Vốn là không vui với thái độ của Không, nhưng khi nghe giọng một cô gái khác châm chọc nó thì Huy và Trọng đều cảm thấy hài lòng. Còn Tuyết thì cực kì khó chịu liếc mắt cô gái kia và tên Trọng. Cô mở miệng xoay chuyển chủ đề nói:

-Mọi người đã tới đông đủ thì chúng ta nhập tiệc đi.

Tên Trọng đứng dậy châm nến bánh kem, mọi người cùng nhau đứng dậy hát chúc mừng sinh nhật theo thủ tục bình thường của mỗi bữa tiệc sinh nhật khác. Sau khi Tuyết thổi nến thì buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Không ngồi cạnh Huy và một cô gái, cô tên Huỳnh Giao Linh cũng là bạn học của Không và Tuyết. Bởi vì bộ dáng lạnh lùng và tính cách hướng nội mà Linh cũng không có nhiều bạn bè. Bởi vậy từ trước đến giờ hai người cũng chưa từng tiếp xúc với nhau.

-Xin chào. Hình như bạn cũng học chung lớp với mình đúng không?

Bởi vì lớp có đến gần một trăm năm mươi người mà Không lúc nào cũng ngồi ở bàn đầu cho nên nó chỉ có ấn tượng mơ hồ về cô mà thôi.

Linh có chút giật mình gật đầu đáp lại.

-Đúng rồi. Mình hay ngồi ở bàn cuối nên chắc bạn không thấy mình đâu.

-Ừa. Tại mình chỉ ngồi bàn nhất thôi. Bạn bây giờ đi làm ở đâu rồi?

-Mình làm cho một công ty lập trình ở quận 9. Còn bạn, sao lại không đi làm nữa vậy?

Không gãi gãi đầu không biết nói sao. Chẳng lẽ nói mình cũng có kha khá tiền rồi nên nghỉ ở nhà để tu luyện võ công. Không bị người ta cười chết mới là lạ đó. Suy nghĩ một chốc nó ngượng ngùng trả lời:

-Mình chuẩn bị mở một tiệm net cho nên nghỉ ở nhà để chuẩn bị.

Mà nghe được câu này, cô gái ngồi bên cạnh Huy, cũng là cô gái ban nãy châm chọc nó nói:

-Ây dô. Thì ra là định mở quán net cho nên chê công việc anh Huy giới thiệu là đúng rồi. Bạn Không nay làm ăn cũng khá giả quá há.

Cô này tên là Lý Thị Mỹ Loan, người quê Biên Hoà, hiện đang là người yêu của lớp trưởng Huy, ngày trước cũng học cùng lớp với mọi người.

Nghe được cô ta nói, mọi người quay sang nhìn Không sau đó bật cười.

Ai mà chả biết nhà Không nghèo khó, cha mẹ dưới quê làm ruộng và đi kéo lưới cá để kiếm sống. Làm sao có được nhiều tiền, hơn nữa Không đã nghỉ ngang đại học thì làm sao có khả năng mở được một tiệm net ở cái ddất Sài Gòn này.

Những người khác cũng đều vừa cười vừa phụ hoạ. Tên Trọng càng thêm hả hê bồi thêm vào:

-Nghe nói mở tiệm net ở Sài Gòn cũng phải bỏ vốn cả tỷ đồng là ít nhỉ? Thật không ngờ bạn của em giàu vậy luôn đó Tuyết.

Những người khác được dịp càng cười to không kiêng nể gì. Chỉ có Không, Tuyết, Linh và Huy là không cười mà thôi.

Không không giải thích là gì cho mệt, chỉ nhìn lướt qua một đám người mắt chó coi thường người khác rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Khoác áo khoác lên vai rồi đi đến bên cạnh Tuyết nói:

-Thôi tui no rồi. Tui về trước, bà ở lại chơi với mọi người. Lần nữa chúc bà sinh nhật vui vẻ. Khi nào khai trương tiệm tui mời bà sau.

Nói rồi nó cất bước rời đi trong tiếng cười và chế nhạo của những người khác. Lúc này Tuyết tức giận quát lên:

-Đều là bạn bè với nhau cả. Mấy người làm vậy mà coi được à?

Cả đám nín thinh không nói một lời, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt. Lúc này, Linh cũng đứng dậy chào Tuyết rồi ra về. Để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, tên Trọng mới chủ động xin lỗi Tuyết rồi bàn về chuyện đi hát karaoke của mọi người sau đó.

Về phần Không, khi vừa ra đến bãi giữ xe thì Linh cũng lon ton chạy đến. Cô cười hì hì nói:

-Thôi bạn đừng quan tâm tới bọn nó. Mình tin bạn, khi nào khai trương nhớ mời mình với nha.

Không cũng không quá quan tâm tới bọn ruồi nhặn kia, nó chỉ quan tâm tới những người xem nó là bạn như Tuyết thôi. Nên nó thản nhiên cười nói:

-Tui không có để ý đâu. Mà lúc nãy tui cũng chỉ nói đùa cho vui chứ tui cũng chả có thời gian để mở tiệm net đâu. Thời gian sắp tới có lẽ tui sẽ lên núi một thời gian.

Nghe vậy Linh cũng liền cười to nói:

-Bạn lên núi làm gì? Đừng nói với tui là đi quy y cửa Phật nha!

-Nào có. Tui còn chưa dứt trần duyên thì làm sao mà đi tu được chứ.

Sau đó hai người tranh thủ dắt xe ra về. Bởi vì vừa vào chưa được bao lâu, mới chỉ ăn được có vài miếng đồ ăn cho nên bụng nó vẫn còn đói meo. Nó quay sang nhìn Linh vừa chạy xe ra đến hỏi:

-Đi ăn chung không? Tui mời.

-Được. Tui cũng đang đói đây nè. Hì hì.

Nghe Linh đáp ứng nó mới đề máy xe rồi hỏi tiếp:

-Bạn biết quán ăn hay nhà hàng nào ngon không? Tui ít qua đây nên không rành lắm.

Suy nghĩ một lát, Linh mới giới thiệu một quán ăn ở gần đây. Hai người nhanh chóng đi đến, gọi ra hai dĩa cơm gà ra. Vừa ăn vừa trò chuyện trao đổi thông tin với nhau. Một lúc sau thì thấy Tuyết và những người kia chạy ngang, chắc là đi tăng hai rồi.

-Nhà Linh ở đâu, để tôi đưa về. Dù sao con gái đi một mình bên đêm cũng khá nguy hiểm đó.

-Ừa, vậy cám ơn Không nha.

Hai người chạy thẳng về nhà Linh bên quận 9. Đến đoạn đường vắng thì đột nhiên có ba chiếc xe máy khác lạng lách đánh võng chặn đầu hai người lại.

Bọn chúng cầm theo dao, mã tấu, đao tự chế,… đến uy hiếp hai người:

-Hai đứa bây có tiền bạc, vòng vàng gì mang ra hết cho tao.

Linh sợ hãi nhưng không dám hét lên mà chỉ đứng yên một chỗ rung rẩy. Không thấy vậy vội vàng vỗ vai trấn an cô rồi nhìn bọn cướp nói:

-Tụi mày biết tao là ai không mà dám chặn đường cướp của tao?

Tên đầu trọc tên Phúc giật mình hỏi lại:

-Mày là thằng nào?

-Tao là ai mày không cần biết. Mày chắc nghe qua Liêm Tàn chứ?

Tên Phúc trọc nghi ngờ hỏi lại một lần nữa.

-Mày là người của Liêm Tàn?

Không bĩnh tĩnh gật gật đầu nói.

-Nếu biết còn không mau tránh đường cho tao.

Nhưng mà lúc này, sáu tên ăn cướp đột nhiên đùng đùng nổi giận như chó điên lao đến. Tên Phúc trọc hung hãn hét to.

-Tụi mày chém chết mẹ hai đứa nó cho tao. Trả thù cho anh Toàn.

Đám kia cầm dao, mã tấu… cũng hét lên:

-Giết.

Không vốn tưởng rằng báo ra tên Liêm Tàn sẽ bớt được phần nào phiền phức nhưng không ngờ là bị phản tác dụng. Mà lúc này cả đám nhào đến làm cho nó cũng sửng sờ. Còn Linh thì sợ hãi kéo tay Không bỏ chạy nhưng không kéo nó đi được. Lúc này Không đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng kéo tay cô ra rồi hung hăng vọt tới.

Mấy tên côn đồ cắt ké làm sao chống lại được nó, từng tên một bị Cuồng Huyết lướt qua cắt đứt gân tay cầm vũ khí của bọn chúng. Sau đó đánh chúng hôn mê bất tỉnh. Sáu tên cướp ngoại trừ tên Phúc trọc có luyện võ qua, những tên khác đều là rác rưởi không đáng nhắc đến.

Sau khi trói chúng chung lại một chỗ với nhau, Không mới tịch thu toàn bộ tài sản của bọn chúng. Mấy chiếc xe exciter chuyên dụng của bọn chúng thì bị Không câm lửa đốt cháy.

Linh ở một bên nhìn, ánh mắt toả sáng. “Thật không ngờ cậu ấy lợi hại như vậy. Một mình mà có thể đánh ăn cả sáu tên cướp”. Cuối cùng cô đi đến bên cạnh nó nói:

-Không ngờ Không đánh nhau giỏi như vậy. Nếu không có bạn chắc hôm nay mình tiêu rồi. Cám ơn bạn!

Nó quay sang nhìn Linh nói nhỏ:

-Không có việc gì. Linh đừng khách sáo. Bạn gọi điện báo cảnh sát rồi tụi mình đi về đi.

-Ừa.

Nói xong, cô móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát rồi cùng Không chạy về nhà mình. Còn về đám cướp này thì để mặc cho cảnh sát xử trí. Dù sao bọn chúng cũng đã nhận được trừng phạt rồi.

Sau khi đưa Linh về tận nhà thì Không mới chạy xe thẳng về quận 7.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.