Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Dạy

Tiểu thuyết gốc · 1972 chữ

Sáng ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Không còn đang chìm vào tu luyện bên trong Hoàng Kim Long Tháp thì bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Nhìn lại cơ thể mình thì nó đã có bốn mươi tia Long lực bên trong cơ thể. Xem ra đan dược tăng tốc độ tu luyện rất có hiệu quả. Nhưng mà giá cả cũng quá đắt đỏ rồi, tốn rất nhiều tiền bạc mà bây giờ chỉ còn lại có hai viên.

Nó thở dài một hơi nghĩ “Xem ra cần phải đi tìm thêm dược liệu rồi”. Sau đó nó mới nhìn qua màn hình camera thì thấy có một cô gái đang ở trước cửa nhà của mình. Người tới làm cho Không khá bất ngờ đó là Trần Thị Thuý Vy. “Làm sao cô ấy biết nhà của mình, lẽ nào là tên Liêm Tàn bán mình hay sao?”

Nó lấy ra điều khiển ấn mở nút mở cửa để cho Vy đi vào. Sau đó đi ra mở cửa nhìn cô nói:

-Cô đến tìm tôi có việc gì à?

-Tôi đến là để cám ơn anh. Hôm trước đã hỗ trợ anh Lĩnh và mọi người.

Không nhìn qua bên cạnh thì thấy hôm nay người bảo vệ đi theo cô không có những người hôm trước, kể cả anh Lĩnh.

-Anh Lĩnh và những người hôm trước không sao chứ?

-Anh Lĩnh và mọi người tuy bị thương nhưng vẫn an toàn. Mà anh không định mời tôi vào nhà à?

Không cười khổ nói:

-Tôi quên mất. Mời vào.

Vy cùng một người bảo vệ thân cận cùng đi vào, hai người khác thì đứng canh ở bên ngoài cửa. Sau khi mọi người ngồi vào ghế sofa thì Không nói:

-Cô cứ tự nhiên, tôi đi súc miệng cái đã.

Nghe vậy Vy nở một nụ cười duyên dáng trêu chọc:

-Anh đúng là heo lười. Đã gần trưa rồi mới chịu dậy.

Mấy tên bảo vệ của cô ngây người, không những vì vẻ đẹp của cô mà còn là vì lần đầu tiên họ thấy cô cười với một người con trai như vậy.

Không không trả lời cô mà đi vào nhà vệ sinh.

Ở bên ngoài phòng khác, tên bản vệ tên Kiên của cô hỏi:

-Cô chủ, người thanh niên đó là người chặn đám người Lang Nha Bang đêm hôm đó à?

Anh ta cũng là người quen của Vy nên cô xem là bạn chứ không phải chỉ là thuộc hạ nên anh ta mới dám hỏi như vậy.

-Tôi cũng không rõ lắm. Nghe anh Lĩnh nói có hai người, một là anh ta và một người khác hình như là người của Liêm Tàn. Anh cảm thấy anh ta thế nào?

Kiên trầm tư đáp lại:

-Tôi thấy trên người anh ta không có chút nội lực dao động nào. Chẳng lẽ là cao thủ ngoại gia? Nhưng lại càng không đúng, ngoại gia cao thủ người nào cũng cơ bắp cuồn cuộn nào có ai ốm nhom như anh ta. Nếu đúng như những lời anh Lĩnh bọn họ nói, người này bắt được đám người Lang Nha Bang trong đó có cả Tông Sư sơ kì thì người này thật sự rất nguy hiểm. Nhưng cũng có thể anh ta chỉ là phụ, còn người mạnh là người của nhà họ Trần kia.

-Ồ. Nghe anh nói thì tôi cũng mới phát hiện. Quả thật trên người anh ta không có nội lực dao động. Có thể là người đánh tại tên Tông Sư kia là người nhà họ Trần. Nhưng mà cũng không thể xem thường người này. À, anh có nhớ cái dây chuyền tôi mang về cho ông nội không? Cũng là do anh ta bán cho tôi đó?

-Xem ra anh ta không phải là nhân vật tầm thường. Hơn nữa ở độ tuổi của anh ta thì mà đã có nhiều pháp khí trung phẩm như vậy thì người đứng sau anh ta cũng phải ngang tầm với những người kia rồi. Có khi là người trong đám bọn họ không chừng.

Nghe Kiên nói, Vy cũng âm thầm gật đầu đồng ý. “Xem ra mình quyết định lôi kéo quan hệ với anh ta là quyết định đúng đắn”.

Lúc này, Không cũng đã vệ sinh cá nhân xong và mặc một bộ đồ quen thuộc gồm áo trắng, quần tây đen đi ra.

-Chắc hôm nay cô đến đây không chỉ vì để cám ơn tôi thôi chứ?

Vy thấy Không ra đến thì nhìn Kiên một cái gật đầu ra hiệu. Anh ta lập tức hiểu ý móc trong người ra một cái hộp gỗ đặt lên bàn. Vy đưa đến bên cạnh nó nói:

-Đây là món quà tôi tặng anh để cám ơn anh đã giúp đỡ và còn cám ơn vì hôm trước đã bán dây chuyền pháp khí cho tôi.

Không không nhìn vào trong cái hộp cũng cảm nhật được linh khí lượn lở ở xung quanh, theo phán đoán của nó chắc là một loại nhân sâm là dược phẩm tương tự.

Nó đưa tay nhận lấy sau đó nói:

-Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô không cần khách sáo vậy đâu.

Tên Kiên trợn tròn mắt thầm nghĩ “Thằng này cũng quá vô sỉ chứ, miệng nói một đằng nhưng tay làm một nẻo à”. Vy cũng bó tay rồi, nhưng cũng không có tỏ thái độ gì. Cô cười nói:

-Đúng rồi, buổi đấu giá bắt đầu lúc hai giờ chiều nay. Anh có vật gì cần đấu giá có thể đến trước để kí gửi đó.

Vì biết trên người Không có thể còn có pháp khí khác cho nên Vy cố tình gợi ý đề dò xét. Quả nhiên nó hai mắt có chút toả sáng rồi lập tức trở lại bình thường nói:

- Bây giờ còn sớm, chúng ta đi ăn sáng trước đi. Tôi cần mua thêm vài thứ, buổi chiều rồi đi qua đó cũng chưa muộn.

-Được rồi. Vậy cùng đi đi.

Sau đó, mọi người đi đến quán ăn mà mấy ngày nay Không thường hay ghé qua. Vừa đến thì người chủ quán cười tươi chào hỏi:

-Hôm nay vẫn như cũng à Không? Ồ! Hai người này là bạn của cậu à?

-Dạ. Như cũ đi cô. Hai người này là bạn con mới quen.

-Vậy à! Chào cô gái, con và chàng trai bên kia ăn gì thì gọi đi cô mang lên cho.

Mặc dù là con nhà quyền quý nhưng mà Vy cũng rất thân thiện chào hỏi và gọi món ý như Không. Còn Kiên thì gọi một tô hủ tiếu. Riêng hai người bảo vệ kia thì đã ăn sáng rồi nên đã ở lại nhà Không canh chừng.

-Anh Không. Nghe anh Lĩnh nói, anh cùng với một người nhà họ trần đánh bại đám người Lang Nha Bang đúng không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Không mới nhớ ra đám người áo đen đêm hôm đó tự xưng là người của Lang Nha Bang nói mới không quan tâm đáp:

-Anh nói là cái tên tự xưng là Hoàng Razo đó à? Không sai, là tôi và anh Nam liên thủ đánh bại. Có việc gì sao? Đừng nói là anh điều tra để bắt tôi vì tội đánh nhau nha?

Kiên cười khổ lắc đầu nói:

-Có anh giúp đỡ, bọn tôi cám ơn còn không hết sao dám điều tra anh. Chỉ muốn hỏi một chút là anh là người của môn phái hay gia tộc nào mà thôi.

-Gia tộc? Môn phái? Ý anh là đang hỏi sư phụ tôi là ai đúng không?

Kiên gật đầu nói:

-Nếu như không tiện thì xem như tôi chưa từng hỏi.

Vy cũng lên tiếng nói:

-Anh đừng để ý đến anh ta.

-Cũng không có gì phải giấu. Sư phụ của tôi tên là Lạc Thần Long. Còn thuộc về môn phái nào thì sư phụ không có nói. Người chỉ nói rằng trên thế giới này không có mấy người là đối thủ của ông.

Nghe xong lời Không nói, hai người chấn động trong lòng như là sấm sét nổ vang. “Con bà nó thằng này cũng biết nổ quá đi chứ”. Kiên giật giật khoé môi còn Vy thì đưa tay xoa trán, họ bó tay với con hàng này rồi.

-Nếu sư phụ của anh lợi hại như vậy thì anh cũng phải rất mạnh đúng không? Hay là sau khi ăn xong chúng ta có thể luận bàn một chút không?

Nghe Kiên nói, Không lắc lắc đầu đáp lại:

-Luận bàn thì không cần. Anh không phải đối thủ của tôi. Nhưng nếu anh cần chỉ dạy thì có thể. Mỗi lần năm mươi triệu.

Lúc này, Kiên thật sự muốn đập bàn chửi lớn một trận, thằng này đúng là không biết ngượng mồm mà. Nhưng cũng cố nhịn xuống nói:

-Vậy thì ăn xong chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để xin anh Không đây “chỉ dạy” một phen.

Hai chữ “chỉ dạy” được anh ta gằng từng chữ nói ra. Không hiểu được ý tứ anh ta, nó cười cười rồi tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Vy ở một bên cười thầm trong bụng, vì bình thường gặp việc gì Kiên cũng bình tĩnh đi làm, cô hiếm khi thấy được gương mặt tức giận của anh.

-Gần đây có võ quán Huỳnh Tâm là của một người quen của tôi. Hay là mình chọn nơi đó đi.

Sau khi nghe Vy đề nghị thì Không cũng đồng. Bởi vì nó cũng không muốn quá hiển lộ bản thân mình trước đám đông nên tìm một nơi yên tĩnh như võ quán là thích hợp nhất rồi.

-Tuỳ cô thôi. Tôi thì ở đâu cũng được.

Hai mươi phút sau, mọi người có mặt tại võ quán Taekwondo Huỳnh Tâm. Do có liên lạc trước nên mọi người được một người đàn ông trung niên chào đón vào trong. Sau khi chào hỏi nhau, người đàn ông hỏi Vy:

-Sao hôm nay có nhã hứng tới võ quán của chú vậy con?

Cô thuận miệng trả lời mang theo chút hứng thú:

-Là anh Kiên và người bạn mới quen này của con luận bàn một trận nên mới nhờ chú chuẩn bị phòng trống cho tụi con đó.

Ông chú này tên Lý Huỳnh Thiên là người Hàn gốc Việt, là chủ của võ quán cũng là cao thủ Taekwondo đai đen thất đẳng. Nếu so với cổ võ thì đã sánh ngang Tông Sư trung kì.

Do đã biết Kiên từ trước cho nên ông Thiên quay về phía sau nhìn Không rồi hỏi lại Vy lần nữa:

-Con có chắc là hai người đó luận bàn không Vy? Chú thấy tên nhóc ốm nhom kia không có tí nội lực nào trong người thì làm sao đánh lại thằng nhóc Kiên được?

-Chú Thiên an tâm đi. Anh ta từng đánh bại người của Lang Nha Bang nên chắc cũng có chút bản lĩnh. Lần này tụi con là muốn thử xem anh ta mạnh cỡ nào mà thôi.

-Vậy thì chú cũng muốn nhìn xem một người không có nội lực thì làm sao đánh nhau với thằng nhóc Kiên đây.

Sau đó, mọi người được đưa đến môt phòng tập trống trải, dụng cụ tập luyện đã được dọn dẹp vào một góc. Do là buổi sáng cho nên võ quán cũng không có học viên ở đây. Chỉ có người nhà của ông Thiên và mấy huấn luyện viên khác đang ở trên lầu nghỉ ngơi mà thôi.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.