Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thù Lao Tôi Muốn Là Cô

Tiểu thuyết gốc · 1937 chữ

Người đệ tử tên Nguyễn Minh Kiệt hai mươi tuổi. Hiện đang theo ông lão tóc bạc học y thuật và phụ giúp công việc bán dược liệu, trị bệnh được hơn hai năm rồi.

Ông lão tóc bạc tên là Đào Thanh Hiển là một thầy thuốc y học cổ truyền giàu kinh nghiệm của Việt Nam. Sau khi đọc xong hết tất cả dược liệu mà Không viết, ông ta quay sang nhìn nó nói:

-Những loại dược liệu bên trong tờ giấy này là do cậu viết à? Tên những dược liệu bên trong này là cách gọi trước đây của chúng, có một số loại tôi cũng chưa từng nghe qua. Không biết là cậu mua những dược liệu này để làm gì vậy?

-Tôi mua dùm cho người khác thôi chứ cũng không biết được tác dụng của chúng nó.

Với người xa lạ, Không không muốn mình phải bại lộ ra quá nhiều. Ông Hiển có chút thất vọng đưa lại tờ giấy cho đệ tử của mình nói:

-Trừ Dã nhân sâm ra. Những thứ khác mang ra bán cho cậu ta đi.

-Nhưng mà … những thứ này là tích luỹ rất lâu của chúng ta…

Kiệt chưa nói xong đã bị ông Hiển cắt ngang nói:

-Con không cần nói nữa, cứ làm theo lời ta là được.

Mặc dù có chút không hài lòng nhưng cuối cùng Kiệt cũng mang tất cả những dược liệu của nơi này có trong danh sách mang ra. Sau khi liệt kê danh sách dược liệu và giá tiền cho Không nghe, Kiệt mới chốt lại:

-Tổng số tiền phải thanh toán cho số dược liệu lần này là hai tỷ bảy trăm ba mươi sáu triệu đồng. Anh thanh toán bằng tiền mặt hay chuyển khoản?

-Tôi chuyển khoản.

Sau khi nhờ bên ngân hàng can thiệp thì số tiền hai tỷ bảy trăm ba mươi sáu triệu đồng cũng đã được chuyển vào tài khoản của Phúc An Đường.

Lúc này, từ phía ngoài có tiếng chuông vang lên, ông Hiển gọi Kiệt ra mở cửa. Còn ông ta thì tranh thủ đóng gói dược liệu cho Không mang đi.

Một lúc sau, Kiệt và ba người khác bước vào. Anh đi trước dẫn đầu, phía sau một cô gái trẻ đẹp chừng hai mươi tuổi đang dìu một người đàn ông trung niên béo ụ đi vào. Cuối cùng mà một người mặc quần áo bảo vệ dáng người to khoẻ.

Kiệt đi đến bên người sư phụ mình rồi chỉ tay vào người đàn ông trung niên nói:

-Sư phụ. Là vị khách này đế chữa bệnh.

-Xin chào thần y. Xin ông cứu lấy cha tôi.

Cô gái vừa đỡ cha mình vừa cấu xin ông Hiển ra tay cứu chữa. Ông ta vừa quét mắt nhìn hai người rồi tập trung vào việc đóng gói dược liệu rồi nói:

-Dẫn ông ta lên giường nằm nghỉ đi. Chờ bán hàng xong rồi tôi sẽ qua bắt mạch sau.

-Dạ sư phụ. Ba vị, mời đi bên này.

Lúc mọi người nói chuyện Không cũng chăm chú quan sát người trung niên. Nó vô cùng kinh ngạc phát hiện, trên người của người này có một loại lực lượng nguyền rủa vô cùng mạnh. Nếu như không cẩn thận, những người tiếp xúc trực tiếp với ông ta cũng có thể bị vạ lây. Mà cái thứ năng lượng nguyền rủa kia vậy mà cũng pháp hiện ra nó, hoá thành một khuôn mặt quỷ quái màu đen ngòm, miệng mọc đầy răng nanh đe doạ nó. Sắc mặt nó trở nên nghiêm nghị hẳn ra. Ông Hiển pháp hiện được tâm tình của nó chuyển biến liền dừng tay, nhìn nó hỏi:

-Cậu nhìn ra được vấn đề gì rồi à?

Không không nói mà nuốt một ngụm nước bọt, gật nhẹ đầu. Ông Hiển hơi kinh ngạc một chút hỏi:

-Vậy cậu biết hắn ta bị gì không?

-Tôi không biết cụ thể là thứ gì. Nhưng nhìn ra được nó là một loại nguyền rủa cực kì độc ác. Nếu như trên người ông ta không có cái vòng tay pháp khí kia có lẽ con gái ông ta cũng đã bị vạ lây rồi.

Ông Hiển thở dài nói:

-Không ngờ cậu còn biết pháp khí. Cậu nói không sai. Khi nãy quan sát ta đã biết hắn bị trúng “ngãi” của người khác rồi. Thứ này thật sự khó đối phó, ta cũng chỉ có thể hạn chế khả năng hoạt động của nó. Còn việc xoá bỏ là không thể trừ khi người gieo ngãi tựu động thu về.

Hai người Vy và Kiên đứng một bên nghe được thì cũng vô cùng sợ hãi. Bởi vì trong giới cổ võ hiện tại, khó nhây vô nhất chính là đám người ma tu thích chơi ngãi này. Bọn họ được gọi là Vu Ngãi Sư. Mặc dù khả năng đối chiến vô cùng rác rưởi nhưng nếu cho bọn họ đủ thời gian thì vô cùng khó đối phó.

Bọn họ thường ẩn mình bên trong người thường, cách gieo ngãi vô cùng quỷ dị. Một khi kết thù thì sớm muộn cũng chết trong đau khổ. Cho nên không ai dại mà đi chọc bọn họ cả.

Chưa kể họ còn có một Vu Ngãi Tổ, người này vô cùng khủng bố. Ngoại trừ cảnh giới cao thâm ra, thì hắn còn có một loại ngãi có thể thao túng trí óc con người, điều khiển người đó như con rối của mình.

Lúc này, Kiên kéo tay Vy và Không nói:

-Nhanh thu lại thảo dược rồi rời khỏi nơi này. Những tên Vu Ngãi Sư tính cách rất biến thái, chúng ta nên trách xa con mồi của chúng càng xa càng tốt.

Không còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra. Bởi vì nó cũng từng nghe qua người ta nói qua “ngãi” nhưng còn Vu Ngãi Sư là sao thì nó không biết được. Còn Vy thì dĩ nhiên đã nghe qua rồi nên cũng không do dự mà chuẩn bị rời đi.

Ông Hiển cũng hiểu được mối nguy hiểm khi đối chọi với Vu Ngãi Sư cho nên ông cũng không trách đám người trước mặt.

Nhưng mà Không lúc này đứng đó không nhúc nhít hỏi:

-Có chuyện gì? Sao hai người nghe tới người kia trúng ngãi là muốn chạy thụt mạng vậy? Còn Vu Ngãi Sư là sao?

Ba người trợn tròn mắt cùng đồng thanh la lên hỏi:

-Vậy mà cậu(anh) không biết Vu Ngãi Sư?

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lại đây làm cho nó có chút bối rối cười nói.

-Có gì ngạc nhiên à? Bộ bọn họ nổi tiếng lắm sao?

Ba người thật sự bó tay với tên này rồi. Ông Hiển xua xua tay nói:

-Thấy cậu nhìn một cái liền nhận ra người đó trúng ngãi. Tôi còn tưởng cậu có thể giúp đỡ tôi một chút. Không ngờ lại là một tên gà mờ. Các cô cậu đi lẹ đi kẻo vướng hoạ vào người.

-Gấp cái gì chứ. Mặc dù tôi không biết Vu Ngãi Sư là gì, nhưng mà cái thứ năng lượng nguyền rủa trên người ông ta tôi có thể tiêu diện được.

Mỗi lời nó nói ra từ nãy đến giờ đều làm cho mọi người ở đây nghẹn họng. Mà cô gái ở bên kia cũng đã nghe ra được là Không có cách cứu cha mình. Cô vội vàng chạy đến cầm lấy tay nó nói:

-Anh thật sự có thể cứu cha của tôi sao?

Thấy cô gái có vẻ kích động, Vy vội vàng kéo Không ra nói:

-Thật là xin lỗi. Anh ta nói bậy nói bạ thôi chứ chúng tôi không biết chữa bệnh cho cha cô đâu.

Ông Hiển cũng không thể nào tin được một người thanh niên mười mấy tuổi lại không có nội lực có thể giải được loại ngải này (do bên ngoài ốm nhom và gương mặt có phần non nớt nên ai cũng nghĩ Không chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi). Ông nhẹ nhàng an ủi cô gái nói:

-Mặc dù không trị được, nhưng cô an tâm đi. Ta có thể giảm bớt đau đớn và hạn chế hoạt động của nó.

Cô gái có phần thất vọng, nhưng cũng không biết làm sao. Từ ngày cha cô bị bệnh, cứ mỗi ba ngày ông ta sẽ bị phát tán một lần. Mỗi lần như thế, cơ thể ông như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến cắn vào người làm cho ông ngứa ngáy không chịu nổi. Trên cơ thể đã có nhiều vết cào do ông để lại. Về sau nhờ có người nhà bắt trói lại nên ông không còn tự gây ra thương tích cho mình nữa.

Nhưng mà đau đớn thống khổ khiến cho ông kêu gào suốt mấy tiếng cho đến khi khàn cả giọng và ngất đi mới hết. Đặc biệt hơn là dùng thuốc ngủ, hay thuốc mê gì cũng đều không có tác dụng với ông.

Cha bệnh, mẹ phải lo cho công ty. Một mình cô mang cha mình đi khắp nơi để chữa trị. Nhưng không một nơi nào có thể chữa trị được cả. Rất may có một người quen giới thiệu đến đây, dù vị thần y này nói không thể chữa khỏi nhưng giảm bớt đau khổ cũng là rất tốt rồi.

-Vậy thì cám ơn thần y.

Nhưng mà vào lúc này âm thanh lần nữa vang lên bên tai cô:

-Tôi có thể chữa khỏi cho ông ta thật mà.

Nghe được lời này, ông Hiển quát lên:

-Cậu có im miệng đi không? Còn nói thêm một lần nữa tin hay không tôi không bán thảo dược cho cậu nữa?

Ông ta vô cùng tức giận vì thằng nhóc này cứ liên tục nói bậy nói bạ trước mặt ông. Mặc dù là nó đã trả tiền rồi, nhưng mà bây giờ ông ta không giao dược liệu thì nó cũng đâu làm gì được ông ta. Dựa vào một tên Tông Sư sơ kì và một con bé Đại Sư trung kì sao? Buồn cười.

Vốn tưởng rằng Không sẽ an phận lại ai ngờ nó lại đi đến bên cô gái kia nói:

-Nếu cô tin tôi thì để tôi chữa trị cho cha cô. Nhưng thù lao tôi muốn là cô.

Nghe được lời đó, ông Hiển cười to, Vy và Kiên thì vỗ trán lắc đầu. Cô gái thì tức giận muốn tát cho nó một cái. Thằng này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Thấy thái độ của mọi người nó mới thấy mình nói sai liền sửa giọng nghiêm chỉnh nói:

-Nói nhầm. Không phải tôi muốn cô mà là tôi muốn cô đưa cái vòng tay của cô cho tôi.

Nghe lời nó nói, Ông Hiển thầm nghĩ “Tại sao tên nhóc này lại nhắm đến cái vòng tay này? Cái vòng tay pháp khí của tên béo không phải tốt hơn nhiều hay sao? Chẳng lẽ còn có huyền cơ gì khác, hay là tên này căn bản là bị ngốc”.

Cô gái mặc dù không tin tưởng nhưng vẫn tháo vòng tay đưa cho nó nói:

-Vòng tay này cũng không đáng bao nhiêu tiền. Nếu anh không chữa được cho cha tôi thì coi như tôi tặng cho anh luôn đó.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.