Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như Ánh Trăng Sáng

Tiểu thuyết gốc · 1943 chữ

Khói bụi tán đi, cự phủ và Long Nhãn đều đã bị Không đoạt lại. Đoạn xương màu đỏ tinh khiết cũng bị nó sử dụng Tử Liên Nghiệp Hoả bao bọc lại.

Khi nó chuẩn bị phóng đi tìm một nơi yên tĩnh để luyện hoá khối xương này thì bị một bàn tay nhỏ bé giữ lại. Một âm thanh non nớt êm dịu vang lên bên tai của nó:

-Đi theo ta.

Vừa quay đầu nhìn lại thì nó liền vô cùng ngạc nhiên.

-Sao lại là ngươi. Ngươi ra khỏi bí cảnh lúc nào thế?

-Đến nơi an toàn lại nói.

Người kia kéo nó lặn sâu vào lòng đại dương, khí tức và thân thể hai người hoà vào dòng chảy như là hư vô tiêu thất. Mọi rađa dò quét hay là tâm thần cảm nhận đều không phát hiện được tung tích của hai người.

-Chuyện gì sảy ra. Con gái vật đâu rồi? Đoạn xương màu đỏ cũng không thấy đâu?

-Mau phái tàu ngầm lặn xuống tìm cái rìu và khối xương cho ta.

Mệnh lệnh được bộ chỉ huy các nước liên tục truyền ra, đa phần là xuống biển dò tìm cự phủ và khối xương. Nào có ai quan tâm đến sống chết của Không đâu. Chỉ có mỗi Vy là đứng trên boong tàu nhìn về nơi xa. Lần này nàng không có đòi sống đòi chết đi tìm Không nữa.

Bởi vì nàng tin tưởng người đàn ông nàng yêu không dễ dàng chết đi như vậy.

Phía bên dưới đại dương, từng dòng nước chảy mạnh mẽ thổi bay những đàn cá lớn ở đó. Do dư chấn quá mạnh mẽ, những rạn san hô cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Người kia kéo tay của Không lướt đi như chạy trên đất bằng hoàn toàn không chịu lực cản của dòng nước.

Người này chính là cô bé do bạch tuột khổng lồ hoá thân. Trên người đang mặc quần áo cổ trang Nhật Bình cách tân màu đỏ, gương mặt đáng yêu vô cùng. Xung quanh hai người được một màn ngăn cách với nước biển ở bên ngoài.

-Ngươi vì sao kéo ta xuống đây?

-Nhóc con. Bổn cô nương là muốn cứu ngươi thôi.

-Vì sao lại muốn cứu ta?

-Việc này người không cần quan tâm, chỉ cần biết ta không có ác ý với ngươi là được. Ngươi mau chuyên tâm luyện hoá khối xương kia đi, để tên kia hồi phục thì không dễ nuốt đâu.

Nghe vậy Không cũng bắt đầu chuyên tâm luyện hoá khối xương. Một lúc sau, cô bé bạch tuột mang đến giữa rạn san hô khổng lồ. Sau khi niệm chú ngữ, rạn san hô vậy mà tách ra một con đường, cuối đường là cửa vào của một cái hang động. Sau khi tiến vào trong hang thì lối đi vào cũng được bịt kín lại như cũ.

Bên trong hang động là một không gian rộng lớn chia làm ba gian phòng. Cô bé Bạch tuột đặt nó ở phòng tu luyện của cô để nó luyện hoá cho xong khối xương màu đỏ kia.

Còn mình thì ngồi ở bên cạnh tu luyện, có một điều mà Không nhận thấy đó là linh khí ở bên dưới đáy biển vậy mà có phần cao hơn so với ở bên trên đất liền.

Mất chín ngày mới có thể luyện hoá hoàn toàn khối xương của Thiên Cương Quỷ thành một thanh kiếm trong suốt màu đỏ như Hồng Ngọc.

Kiếm dài bảy tấc từ mũi kiếm đến chui kiếm đều tỏ ra một vầng hào quang nhàn nhạt. Kiếm vừa luyện thành kinh động thiên địa bốn phương, thiên sinh dị tượng. Cả bầu trời và mặt biển đều bị nhuộm thành một màu đỏ. Một đạo sấm sét giữa trời quang đánh thẳng xuống mặt biển xuyên qua mấy nghìn mét đánh thẳng vào bên trong hang động.

Do không có chuẩn bị từ trước nên cả Không và cô bé bạch tuột đều không kịp phản ứng. Trên nóc hang động bị đánh ra một cái lỗ to, trận pháp cách thuỷ cũng bị đánh vỡ. Hai người thì bị sấm sét đánh cháy đen, bốc mùi khét lẹt.

Cũng may thanh kiếm đã chống chọi lại được với lôi kiếp nên không có bị hư hao gì. Thật ra đây là lôi kiếp của nó, Không và cô bé bạch tuột chỉ là bị dính oan mà thôi.

-Ngươi làm cái quỷ gì vậy?

-Trời ơi, sao ta lại quên cái này chứ. Ta luyện ra linh khí nên kéo theo lôi kiếp.

-Con bà nó, thằng nhóc này luyện xong thì cũng báo ta một tiếng chứ. Ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm, làm hư hết cả động phủ của ta rồi. Ngươi mau đền cho ta.

-Ta phải lên trên đây, ta không chịu nổi áp lực nước ở dưới này lâu đâu.

Nói xong, Không một mạnh chạy lên trên mặt nước nhưng bị cô bé kéo lại. Nàng thi triển phép thuật xây dựng lại trận pháp cách thuỷ, đẩy nước biển ra bên ngoài rồi mới khó chịu nói:

-Muốn chạy? Ta còn chưa nói chuyện xong đâu.

-Ngươi muốn cái gì?

-Ta muốn thanh kiếm đó.

Cô bé chỉ về hướng thanh kiếm trên tay Không. Không nhíu mày chưa trả lời thì cô bé lại nói tiếp.

-An tâm ta không lấy không của ngươi. Ta dùng những thứ này để đổi. Thế nào?

Nói xong nó không biết từ đâu lấy ra một đống bảo thạch, khoáng thạch và đồ vật li kì cổ quái. Mặc dù những thứ này đều là vật quý hiếm nhưng vũ khí làm từ xương bản mệnh của Thiên Cương Quỷ còn quý hơn. Cho nên Không lắc đầu nói:

-Không được.

Cô bé bạch tuột lập tức khóc lớn:

-Dù sao ta cũng cứu ngươi hai lần. Vậy mà một cái vũ khí nhỏ cũng không chịu đổi cho ta. Nếu có vũ khí tốt lần trước ta đã không thua cái tên quỷ kia rồi. huhu.

Không bó tay rồi. Vốn dĩ muốn mang thanh kiếm về tặng cho Vy nhưng mà đúng như bé bạch tuột nói, nó thật sự được cô bé cứu hai lần rồi.

-Thôi được rồi. Coi như ta tặng cho cô đi. Mấy món đồ kia tôi cũng không cần. Nhưng mà đợi một chút tôi làm cho xong thanh kiếm đã.

Nghe vậy bé bạch tuột hào hứng hoan hô. Đôi mắt lung linh chớp chớp nhìn nó nói:

-Vậy ngươi mau làm cho xong đi.

-Ừa.

Sau đó, Không sử dụng một loại khoáng thạch Hắc Tinh Cương nhặt được trong Lạc Thần Chi Địa để luyện thành vỏ kiếm cùng với áo ngoài của chuôi kiếm để che đi hào quang của nó. Đây là thanh Linh khí đầu tiên nó luyện ra, chỉ cần người sử dụng nhận chủ luyện hoá, ôn dưỡng lâu dài có thể sinh ra kiếm linh.

Cuối cùng đưa thanh kiếm cho bé bạch tuột rồi nói:

-Xong rồi đây. Cô cầm đi?

Bé bạch tuột nhận lấy thanh kiếm, liên tục thử kiếm mấy lần. Mặc dù vô cùng sắc bén và cứng rắn nhưng mà có vẻ không hợp với cô. Bởi vì thanh kiếm quá nhẹ mà sức cô quá trâu cho nên có cảm giác người khổng lồ cầm tăm xỉa răng đi đánh nhau.

-Cái này. Sao nó lại nhẹ như vậy chứ làm sao ta cầm đi đánh nhau bây giờ.

“Ặc. Thì ra muốn có vũ khí để đi đánh nhau với người ta. Con bé này cũng hổ báo quá rồi”. Nghĩ như vậy nhưng Không cũng không nói mở miệng nói sang chuyện khác:

-Đúng rồi. Còn chưa biết ngươi tên gì?

-Ta không có tên, bọn họ gọi ta là Bạch Tuột khổng lồ nhưng ta không thích.

-Vậy để ta đặt tên cho ngươi nha.

Cô bé chớp chớp mắt gật đầu. Suy nghĩ hồi lâu Không mở miệng nói:

-Minh Nguyệt ánh sáng êm dịu của mặt Trăng. Ngươi cảm thấy cái tên này thế nào?

-Ta cũng rất thích mặt Trăng, vậy từ hôm nay trở đi ta tên là Minh Nguyệt đi. Cám ơn ngươi. Còn ngươi tên gì?

-Không cần khách khí. Ta tên … Lạc Thừa Không.

Vốn định nói là Nguyễn Không, nhưng mà nó muốn cái danh Lạc Thần Tộc che đi thân phận truyền nhân của Long Tộc nên quyết định sử dụng tên này.

-Minh Nguyệt, Thừa Không. Mặc dù ta không hiểu nhưng đọc nghe rất vui tai.

-Đúng rồi Minh Nguyệt. Nếu ngươi sử dụng thanh kiếm cảm thấy quá nhẹ thì ta có thứ này nặng hơn, ngươi có muốn thử không?

-Thứ gì vậy? Không Không mang ra cho ta xem đi.

“Ặc! Không Không là cái quỷ gì nha?”. Không lấy từ trữ vật không gian ra một thanh Cự Phủ. Chính là món vũ khí của Thiên Cương Quỷ mới đoạt hôm trước.

Minh Nguyệt lập tức chộp lấy liên tục quơ múa vô cùng thích thú.

-Không Không. Ta thích thứ này. Ngươi cho ta đổi lại nha.

-Ừa. Ngươi thích là được.

Minh Nguyệt đưa trả thanh kiếm cho Không rồi mới bắt đầu dùng màu và tâm thần đi luyện hoá để thanh Cự Phủ nhận chủ.

-Minh Nguyệt, ngươi có thể trước mở cửa động cho ta trở về rồi hẵn luyện hoá vũ khí không?

-À được nha. Minh Nguyệt quên mất. Không Không đi theo ta.

Hai người rời phòng luyện tập đi đến ngoài cửa động, Minh Nguyệt thi triển pháp thuật mở ra rạn san hô sau đó mang ra một viên ngọc đưa cho Không nói:

-Đây là ngọc Tị Thuỷ. Ngươi cầm thứ này có thể tự do đi lại dưới nước rất thuận tiện. Hôm nào rãnh thì nhớ xuống tìm Minh Nguyệt nha, Minh Nguyệt sẽ dẫn ngươi đi đánh nhau. Vui lắm đó.

-Ừa. Khi nào làm xong việc ta sẽ tìm Minh Nguyệt. Ở đây có vài viên đan dược hỗ trợ tu luyện và đan dược trị thương, ta tặng cho ngươi.

-Cám ơn Không Không. Tạm biệt.

-Tạm biệt Minh Nguyệt. Hẹn ngày gặp lại.

Không mang hết số đan dược hiện có tặng hết cho Minh Nguyệt, rồi cầm Tị Thuỷ châu lao lên mặt nước.

Một lúc lâu sau, phía trên mặt biển yên tĩnh hiện ra một bóng người, người thanh niên đạp trên phi kiếm đi tìm một hòn đảo để dừng chân.

Nó cũng không quan tâm đến Lạc Thần Chi Địa nữa, vì nó biết thứ đó mình không thể đụng đến nữa rồi. Không lâu sau nó đi đến một hòn đảo chìm, ở đó có vài người bộ đội trông coi.

Sau khi nhờ cắm sạc pin điện thoại, khởi động nguồn xong thì Không gọi ngay về cho Vy để báo bình an. Vy muốn gửi người ra chở nó về nhưng nó nói nó tự về được.

Dù sao bây giờ tu vi kép của nó hoàn toàn đủ khả năng bay trở vào bờ.

Tạm biệt mấy anh bộ đội xong, nó lại đạp lên phi kiếm rời đi với tốc độ cực nhanh.

Tại một bờ biển thuộc Bà Rịa – Vũng Tàu, một bóng người từ xa lao thẳng đến. Sau đó, Không từ trong rừng cây đi ra ngoài.

Hết Chương

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.