Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Đại Khi Đó

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Không vừa đi ra khỏi khu rừng thì một âm thanh quen thuộc gọi nó.

-Sau bạn lại ở đây?

Thì ra là Linh, cô bạn cùng lớp đại học của nó. Nó ngạc nhiên đi đến gần cô hỏi:

-Mình đi thăm nhà người quen ở gần đây sẵn tiện ra ngắm biển một lát. Sao Linh cũng ở đây?

-Mình đi chơi với mọi người cùng công ty. Không đến đây lâu chưa?

-Mình cũng vừa đến hôm qua thôi.

Lúc này từ xa có một nhóm người đi đến đây. Dẫn đầu là một nam thanh niên mặt trắng, dáng người bảnh bao, trên người mặc một cái quần sọt, đeo kính mát. Bộ dáng khá là ngông cuồng tự đại.

-Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, em vào cùng với mọi người đi Linh. Còn ở đây làm gì nữa?

Nghe hắn nói, Linh không vui nói:

-Tôi nói chuyện với bạn tôi một chút. Mấy anh đi vào trước đi không cần chờ tôi đâu.

-Vậy thì tranh thủ lên nha, mọi người đều đang đợi một mình em thôi đó.

Tên thanh niên đi lướt qua hai người sau đó kề sát tai Không nhỏ giọng nói:

-Khôn hồn thì tránh xa Linh ra thằng nhóc.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy Linh cũng liền biết được là hắn muốn làm gì, cô cười nói với Không:

-Anh ta là phó giám đốc công ty mình làm. Bạn cứ mặc kệ anh ta đi không cần quan tâm đâu.

-Mình biết rồi. Nếu Linh bận thì đi làm việc của bạn đi. Mình cũng trở về Sài Gòn rồi.

-Vậy thì hẹn gặp lại nha.

-Ừa. Tạm biệt.

Sau đó, Không đi bộ ra một quảng đường khá xa rồi chuẩn bị bắt xe taxi đi trở về nhà. Trong lúc chờ taxi đến đón nó đã liên lạc với Vy, Liên và Liêm Tàn nói là nó đã an toàn, sắp trở về Phú Mỹ Hưng.

Một lúc sau, trên đường trở về Sài Gòn, trong lúc đang mơ mơ màng màng tu luyện, nó phát hiện ra một quần thể núi đá kỳ lạ ở gần đường cái. Nhìn thoáng qua một cái là nó liên vui mừng tột độ, thứ này không gì khác chính là Long Thạch bia đá.

-Bác tài mau dừng xe!

-Được.

-Tiền đây anh không cần thối. Em có việc gấp đi trước đây.

Trên đồng hồ tính tiền chỉ mới nhảy đến một trăm nghìn, nó đưa cho bác tài hai trăm nghìn rồi lập tức rời đi. Vừa vào trong rừng cây thì lập tức phóng nhanh đi đến khu núi đá.

Trên vách đá cheo leo có một tảng đá hình bia đá dài gần một mét, rõ ràng chính là Long Thạch. Sau khi dùng Long Nhãn dò xét thì phát hiện bên trong núi đá còn có hai mươi ba tấm bia đá nữa. Long Nhãn đã được hợp nhất với mắt của Thiên Cương Quỷ sau khi nó đoạt về được hôm trước. Nó liên tục cười to hưng phấn.

-Đúng là trời giúp ta mà.

Để cho an toàn Không dùng một bộ ẩn hình trận pháp Quỷ Kim Dương Trận gồm năm viên đá có ký hiệu khác nhau được bày bố vừa đủ để bao phủ xung quanh cả ngọn núi. Đây là một trong những bộ trận pháp bên trong Lam Hải mà nó nhận được từ Lạc Thừa Khúc. Sau đó, nó dùng Tinh Vân Kiếm liên tục phá đi đất đá để đào ra từng tấm bia đá Long Thạch.

Phải mất hơn tám tiếng đồng hồ Không mới đào xong xuôi hết hết hai mươi bốn tảng đá ra bên ngoài. Toàn bộ đều đã nằm gọn bên trong đan điền của nó. Bây giờ Long lực của nó cũng đã đạt đến một trăm sáu mươi sợi rồi. Quá trình đột phá cũng coi như không quá chậm đi.

Tấm bia đá cuối cùng được lấy ra thì cũng là lúc ngọn núi nhỏ hoàn toàn sụp đổ. Không liên tục di chuyển đạp lên từng tảng đá đang rơi xuống đi đi lên phía trên. Sau khi toàn bộ đã trở thành bãi phế liệu thì nó thi triển pháp quyết thu lại Quỷ Kim Dương Trận cho vào bên trong Lam Hải không gian.

Nhưng mà làm nó ngạc nhiên hơn hết là sau khi đất đá hoàn toàn đổ xuống thì lại để lộ ra một cái cửa hang. Thoạt nhìn qua thì có vẻ là do con người làm ra chứ không phải là tự nhiên hình thành. Càng làm cho nó khó tin là ban nãy nó dùng Long Nhãn dò tìm lại không phát hiện hang động này ở đây.

Đi sâu vào bên trong hang động, không khí ẩm thấp xộc vào mũi làm nó vô cùng khó chịu. Từng đoạn xương gãy nằm vương vãi khắp nơi trong hang động. Lối vào càng ngày càng đi xuống sâu phía dưới lòng đất.

Cuối con đường là một không gian rộng mấy trăm mét vuông. Ở giữa là một tế đàn hình tròn bằng đồng thao, phía trên được chạm khắc một loại phù văn nào đó được cấu thành từ hàng nghìn ký hiệu khác nhau. Xung quanh tế đàn là một hồ nước nhỏ vừa đủ bao phủ cả tế đàn.

Chính giữ tế đàn là một trụ sắt như cây cột đình, phía trên đó có treo một ông lão. Người này có gương mặt trắng bệch, râu tóc bạc trắng phủ xuống che đi gương mặt của ông ta. Móng tay sắc nhọn dài cả gang tay thòng xuống. Trên người ông ta mặc một bộ chiến giáp thời cổ đại, phía trên còn đang toả ra năng lượng âm u lạnh lẽo. Ông ta bị một sợi xích sắt trói dính vào trụ đồng, ngoài ra còn có một thanh trường thương cắm xuyên qua bụng ông ta dính lên đó.

Không tiến vào trong căn phòng cuối đường hầm này, nó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì giật nảy mình. Thêm nữa nó không có phát hiện khí tức nào phát ra từ ông lão đó nên cũng an tâm phần nào.

Từ bên trong Lam Hải lấy ra Tinh Vân Kiếm cầm ở trên tay, nó từ từ tiến vào thì phát hiện có trận pháp kết giới bao quanh tế đàn. Nó hoàn toàn không biết đây là trận pháp gì nhưng mà nó biết được đây là một trận pháp rất mạnh, với tu vi và kiến thức của nó bây giờ hoàn toàn không có cách nào phá giải.

Trong lúc nó đi tới đi lui nghiên cứu trận pháp thì lão già tóc bạc mở miệng ra nói chuyện làm cho nó nhảy dựng lên:

-Thằng nhóc con. Bằng ngươi mà cũng muốn phá giải Thần Nông Toả Hồn Trận. Thật không biết sống chết mà.

Sau vài giây nó mới bình tĩnh lại. Nó phát hiện mặc dù lão già này còn sống thì cũng không có cách thoát ra khỏi trận pháp này cho nên không cần phải sợ. Chỉ cần không loạn động kẻo chó ngáp phải ruồi phá vỡ trận pháp là được.

-Vị tiền bối này. Ngài vẫn còn sống à?

-Bổn toạ dĩ nhiên còn sống. Bằng cái trận pháp rác rưởi này thì một triệu năm nữa còn chưa giết được bổn toạ đâu. Ngươi nói cho ta biết bây giờ ở bên ngoài mạnh nhất là kẻ nào? Tu vi đạt đến trình độ nào rồi?

-Tại sao ta phải nói những thứ này cho ngài?

Nhìn thấy ông lão có phần khó chịu Không cười giải hoà nói:

-Như vầy đi, ngài hỏi ta một câu, ta hỏi lại ngài một câu. Công bằng giao dịch, ngài thấy thế nào?

-Được. Vậy ngươi trả lời câu hỏi của bổn toạ trước đi.

-Cụ thể thì ta không biết ai là người mạnh nhất, nhưng mà người mạnh nhất mà tôi biết hiện giờ có tu vi ngang với Nguyên Anh Kỳ.

“Cái gì, mạnh nhất mới Nguyên Anh, vậy bọn quái vật kia đã đi đâu rồi? Chả lẽ đều đã phi thăng hết rồi hay sao?”. Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi:

-Ngươi có biết Kim Long hay Lạc Hoàng không?

Kim Long dĩ nhiên nó biết là sư phụ của mình nhưng không thể nói ra. “Không ngờ lão quái vật này vậy mà biết Kim Long, lẽ nào lão ta cũng đến từ thời đại ấy hay sao? Còn Lạc Hoàng thì mình căn bản không biết là ai cả”. Nó cố gắng trấn tĩnh nói:

-Tiền bối, ta không biết hai người mà ngài nói. Ngài cũng đã hỏi ta hai vấn đề rồi bây giờ đến lượt ta hỏi ngài rồi chứ.

-Ngươi hỏi đi.

-Ngài là ai? Tu vi là gì?

-Bổn toạ là Cơ Hoành Vũ. Tu vi hiện tại đại khái là Độ Kiếp kỳ đi…

“Đúng là lão quái vật mà, nếu mà lão già này thoát ra ngoài chắc sẽ trở thành bá chủ mất”. Không suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này mặc kệ lão, dù sao nó cũng không muốn dính líu gì tới một kẻ nguy hiểm như Cơ Hoành Vũ. Nhưng nó đâu thể nào ngờ lão già Cơ Hoành Vũ này thật ra đã chết, ở đây chỉ còn lại linh hồn của hắn được trận pháp níu giữ lại. Nếu không phải có khối Dưỡng Hồn Mộc khổng lồ được nguỵ trang thành cây trụ đồng thì linh hồn lão cũng đã đi luân hồi rồi. Mà sở dĩ lão bị phong ấn ở đây là do lão nhờ người khác phong ấn. Lý do chính là chờ một người có duyên, có thể giúp lão phi thăng tiên giới thuận lợi.

Cách đây không biết bao nhiêu năm tháng, Cơ Hoành Vũ còn là một thiếu niên, hắn gặp qua vạn sự thông Kim Quy. Lúc đó được Kim Quy bói cho một quẻ nói rằng cơ duyên của hắn không phải thời đại này, nếu như độ thiên kiếp phi thăng thì nhất định sẽ bị hồn phi phách tán. Nếu như phong ấn bản thân, sau này được người hữu duyên cứu ra thì sẽ có thành tựu bất khả hạn lượng.

Không biết đã ngủ qua bao nhiêu năm dài bên trong phong ấn. Hắn cũng từng gặp qua không ít người nhưng đều là rác rưởi. Không một ai có thể nói chuyện được với hắn cho nên đầu óc hắn cũng mụ mị đi phần nào, không còn thông tuệ như trước. Nếu không hắn hẳn là đã phải phản ứng ra, tên nhóc trước mắt vậy mà biết Long Ngữ để nói chuyện với hắn.

Mãi cho đến lúc nói ra tu vi của mình hắn mới bất chợt nhớ đến vì sao thằng nhóc hiểu được mình nói chuyện. “Chẳng lẽ nó là cơ duyên mà lão Kim Quy nói. Nhưng lão Kim Quy nói người có duyên là truyền nhân của Long Tộc, mà tên nhóc này hoàn toàn không phải tộc nhân của Long Tộc mà”. Hắn cẩn trọng dò hỏi:

-Ngươi vậy mà hiểu Long Ngữ. Vậy ngươi có phải là tộc nhân của Long Tộc hay không?

Vừa nghe Cơ Hoành Vũ nói, Không hoảng hồn, tim đập thình thịch. Điều này dĩ nhiên không giấu được quan sát của Cơ Hoành Vũ, hắn lập tức phán đoán ra trên người thằng nhóc này có bí mật. Nhất định nó là có liên quan đến Long Tộc, vậy nó chính là cơ duyên mà lão Kim Quy nói rồi.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.