Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trợ Giúp

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Khi vào trong căn phòng, vừa liếc nhìn một cái Không phát hiện người thanh niên Đào Đức Trung kia là một người tu luyện, mà nguồn năng lượng quái dị trên người hắn rõ ràng giống với con “ngải” trên người Lý Văn Chính. “Chuyện này có vẻ thú vị rồi đây!”

Không giả vờ bộc lộ khí tức cổ võ của mình ra bên ngoài đạt đến Tiên Thiên Sơ Kỳ cảnh giới để xem phản ứng của tên này.

-Xin chào! Anh là người có thể trị khỏi bệnh cho chú Chính mà Thuỷ nói đúng không?

Nhìn thấy Không, tên Trung đứng dậy đưa tay ra chào hỏi. Nhưng mà Không bỏ qua anh ta không bắt tay là nhếch miệng đầy thâm ý cười nói:

-Theo tôi thấy thì anh mới là người có thể chữa khỏi cho chú Chính mới đúng.

Sau đó cười lên vui vẻ, sắc mặt tên Trung đại biến, còn Thuỷ thì có chút mơ màng không hiểu hỏi:

-Anh có thể chữa khỏi cho cha em sao?

Đào Đức Trung vội vàng xua tay nói:

-Chắc anh ta nói giỡn đó em. Anh làm sao biết chữa bệnh cơ chứ, anh đâu phải bác sĩ đâu.

Sau đó quay sang nhìn Không cảnh cáo:

-Người anh em này, ăn nói cẩn thận một chút, con ếch nó chết vì cái miệng đó.

Không giả vờ không hiểu, đi đến bên cạnh giường bệnh nói:

-Lần tái phát gần nhất của cha cô là khi nào?

-Tối hôm qua vừa tái phát một lần.

Lúc này nó nhìn tên Trung nói:

-Anh bạn này phiền anh ra ngoài. Tôi có chuyện cần nói riêng với Thuỷ.

Tên Trung có chút tức giận nhưng không muốn làm cho Thuỷ nghi ngờ nên hắn đàng ngậm ngùi đi ra bên ngoài. Nhưng không có rời đi mà đứng ở bên ngoài cửa nghe ngóng tình hình.

Dĩ nhiên Không cũng biết hắn còn ở bên ngoài, nó lấy ra mấy viên đá, bày ra một trận pháp đơn giản che đi âm thanh và thân hình của hai người. Một màn ánh sáng màu xanh lục bao phủ cả căn phòng ở bên trong.

Thuỷ trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô có nghe qua trận pháp nhưng đây là lần đầu cô được chứng kiến. Ngày trước có qua nhà Không nhưng do không có nó ở nhà nên cô cũng không phát hiện trận pháp ở đó.

-Đây… đây là trận pháp đúng không?

-Cô cũng là người tu luyện cổ võ nên cô cũng biết người bạn trai kia của cô không phải người bình thường đúng không?

Thuỷ nhìn nó có chút nhận ra điều gì.

-Ý củ anh là?

-Tôi nói với cô cái này, cô có tin hay không là do cô. Bùa ngải mà cha cô mắc phải có lẽ là do người đàn ông vừa rồi yểm. Nếu không thì cũng có liên quan đến hắn ta.

Mặc dù bản thân cô cũng có chút nghi ngờ, bởi vì cha cô làm ăn nhưng lại rất hiền thường hay bị người khác chèn ép chứ chưa hãm hại ai bao giờ. Việc có người vì ghen ghét mà yểm bùa ngải là chuyện khó có thể sảy ra. Nhưng mà vì quá yêu người đàn ông này nên cô đem cái suy nghĩ đó gạt phăng ra khỏi đầu mình.

-Làm sao có khả năng. Anh Trung không có làm những việc như vậy đâu.

Không cười khổ, từ ánh mắt Thuỷ nhìn người đàn ông kia, nó biết cô đã quá si mê anh ta rồi. Người ta nói khi yêu nhau con người thường không dùng lí trí mà dùng con tim để làm việc. Chỉ có người không yêu nhau mới dùng lí trí để tính toán nhau. Mà khi yêu nhau người ta thậm chí có thể hi sinh tất cả vì người họ yêu, mà Thuỷ chính là một người như vậy.

-Được rồi. Chuyện của cô tôi cũng không tiện xem vào. Tôi khuyên cô một câu, “Tin tưởng người mình yêu tuyệt đối là chuyện tốt nếu người đó cũng yêu mình. Nhưng nếu họ không yêu mình thì đó là bi kịch”.

Thuỷ không nói gì, chỉ lặng im suy nghĩ câu nói của Không trầm ngâm ở đó.

Còn Không thì đã bắt đầu kiểm tra thân thể ông Chính. Có lẽ do mới tái phát gần đây nên “ngải” vẫn còn ẩn bên trong cơ thể không có lộ diện ra hù doạ nó.

Này trước với tu vi yếu kém của mình nó không nắm chắt có thể triệt tiêu được “ngải” này. Nhưng bây giờ nó đã có vô số cách loại bỏ thứ này. Mà cách đơn giản nhất đó chính là để Tử Liên thanh tẩy.

Tâm linh tương Trung, Không chỉ cần vừa động ý nghĩ thì Tử Liên đã từ bên trong ấn ký bay ra. Không mở ra Long Nhãn dò tìm vị trí nguồn gốc của “ngải” này. Khi vừa nhìn thấy nó Tử Liên đã búng tay bắn một tia lửa nhỏ tiến vào người ông Chính.

Ngọn lửa nhỏ lại hoá thành một đoá hoa sen bao lấy thứ năng lượng nguyền rủa kia lôi nó ra ngoài. Năng lượng lôi hoả giam cầm làm cho nó không thể nào thoát ra ngoài chỉ có thể liên tục thét chói tai.

Thuỷ đang suy nghĩ câu nói của Không thì bị tiếng thét làm cho hoàn hồn trở lại. Mà khi nhìn thấy bộ dáng của nó bên trong đoá Tử Lôi Liên thì giật nảy mình núp sau lưng của Không.

-Đây là “ngải” mà các người nói. Thứ quái vật này cũng thật đáng sợ.

Thuỷ đưa đầu ra nhìn một chút nói:

-Tiêu diệt thứ này thì cha tôi có thể trở lại bình thường rồi đúng không?

-Bây giờ cha cô đã bình thường trở lại rồi. Chỉ là cơ thể yếu ớt cần bồi dưỡng một thời gian mới khoẻ mạnh như người bình thường được.

Không lấy ra một cái bình ngọc, ném nó vào bên trong rồi phong ấn lại. Thuỷ nhìn thấy động tác của nó thì không hiểu hỏi:

-Sao anh không giết nó đi?

-Giết nó rồi thì người yểm “ngải” sẽ phát hiện. Tôi giúp cô chữa khỏi cho cha mình. Nhưng mà nếu người kia quay trở lại trả thù thì sẽ rất phiền phức.

-Vậy bây giờ phải làm như thế nào?

Nhìn bộ dáng lo lắng của cô, nó trầm tư suy nghĩ rồi nói:

-Tôi chắc chắn với cô chuyện này có liên quan với người yêu của cô. Cô nên tìm cách để giải quyết chuyện này đi. Tôi chỉ hứa giúp cô cứu cha cô mà thôi.

Lúc đầu Thuỷ hoàn toàn tin tưởng Đào Đức Trung, nhưng sau khi chứng kiến bản lĩnh của Không thì tư tưởng này cũng có chút thay đổi.

Sau khi thay đổi tư duy cô cũng phát hiện ra những bất thường của tên Trung mà trước đây cô thấy rất bình thường.

Gia đình cô tuy có tiền, có tu luyện cổ võ nhưng chỉ là sức yếu thế cô. Nếu như mà kẻ thù lại có thể dùng “ngải” yểm lên cô và cha cô lần nữa thì hoàn toàn không thể phản kháng.

Lúc này cô chỉ muốn vơ lấy cọng cỏ cứu mạng là người thanh niên gầy gò trước mặt này.

-Anh có thể giúp tôi không? Tôi sẽ tặng cho anh hai cái nhà hàng.

-Tôi rất lười, không có thời gian quản lý những thứ đó?

Chần chừ hồi lâu, Thuỷ âm thầm quyết định nói:

-Tôi có thể giúp anh quản lý miễn phí.

Không cười nhạt nói:

-Cùng được. Tôi sẽ giúp cô.

Lúc này ông Chính cũng từ từ mở mắt ra, ánh mắt có phần mệt mỏi thâm quần nhưng khí sắc có phần tốt hơn.

-Thuỷ ơi. Lấy cho cha miếng nước.

Thuỷ vội vàng rót nước mang đến cho ông ta uống. Không cũng trợ giúp cô tháo dây trói ra. Bên trên có rất nhiều vết hằn làm cho Thuỷ không khỏi đau sót. Cô rươm rướm nước mắt hỏi:

-Cha cảm thấy như thế nào rồi?

Ông Chính lúc này mới cười nói:

-Cha cũng đỡ nhiều rồi. Không còn cả giác áp lực đau đớn nữa. Cha biết mình dính “ngãi” nhưng mà không ai chịu giúp cha con mình. Cha làm khổ con gái rồi.

Ông Chính xoa đầu cô vô cùng thương tiếc. Thuỷ cảm nhận được tình thương của cha thì khóc oà lên. Không thấy hai người như vậy nó mới lên tiếng an ủi.

-Bây giờ “ngải” của ông đã khỏi rồi. Nên sau này bù đắp cho con bé là được rồi. Không cần khổ sở nữa đâu.

Ông Chính còn chưa biết bệnh tình của mình đã được Không chữa, ông ngạc nhiên nhìn thanh niên gầy gò trước mặt.

-Cậu này là ai? Cậu nói “ngải” của tôi đã được giải.

Thuỷ lúc này ngẩn đầu nhìn cha mình nói:

-Anh ấy là người hôm trước con nói với cha đó. Anh vừa mới tiêu diệt “ngải” rồi. Sau này cha không phải chịu đau đớn nữa đâu.

Ông Chính vui mừng nói:

-Con nói là thật sao?

-Con nói thật đó. Cha đã khỏi bệnh rồi.

-Hèn gì cha cảm thấy cơ thể bây giờ thoải mái hơn trước quá nhiều.

Hai cha con ôm nhau mà khóc, một lúc sau ông Chính mở miệng nói:

-Cám ơn ân nhân rất nhiều. Không biết cậu đã có người yêu chưa?

Không có chút ngẩn người không rõ ông ta là có ý gì. Thuỷ thì đỏ mặt nói:

-Cha…

Ông Chính cười cười xoa đầu cô, Không lúc này mới đáp lại:

-Tôi đã có người yêu rồi. Có việc gì không chú?

-Vậy thì tiếc quá. Tối nay cậu ở lại dùng cơm với gia đình tôi nha?

Không vội vàng từ chối nói:

-Tối nay tôi có việc bận rồi nên không tiện ở lại. Chuyện tôi chữa khỏi bệnh của chú, hai người tạm thời đừng tiết lộ ra bên ngoài. Thêm nữa chú Chính cũng đừng rời khỏi phòng này. Ở đây đã được tôi bày bố trận pháp ngăn cách với bên ngoài, không ai có thể tự tiện đi vào. Chỉ có cầm ngọc phù do tôi luyện chế mới có thể ra vào. Đây là hai tấm ngọc phù giao cho cô bảo quản. Trong thời gian tới Thuỷ chịu khó tự mình chăm sóc cho chú Chính nha. Đợi tôi điều tra rõ ràng chuyện này sẽ nói với hai người sau.

Hai người là người Trung minh nên ngay lập tức hiểu được dụng ý của nó. Ông Chính thậm chí còn mơ hồ nhận ra được điều gì nên lúc nãy mới hỏi ra những câu hỏi như vậy. Ông đã nhận ra trận pháp xung quanh phòng từ lúc vừa tỉnh dậy. Biết Không là người bố trí, ông càng tin chắc người thanh niên này bất phàm.

Sau đó, Không cùng với Thuỷ đi ra căn phòng. Ông Chính thì giả vờ nhắm mắt nằm ở trên giường.

-Cha em sao rồi Thuỷ?

-Cha em tạm thời được giảm bớt đau đớn nhưng do bệnh nặng quá nên vẫn chưa khỏi hẳn. Chờ anh Không trị liệu thêm vài lần nữa mới hết được.

Nghe thấy Thuỷ nói, hắn có chút chột dạ nhưng lại giả vờ vui vẻ nói:

-Vậy thì tốt quá rồi.

-Ừa. Tạm thời cha em cần nghỉ ngơi. Tụi mình xuống dưới nhà nói chuyện đi.

-Được, chúng ta đi thôi.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.