Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Lúc này, Không cùng với Tịnh Giao đang đi ở phía ngoài hành lang. Nó vô tình nghe được đoạn đối thoại của ba người. Mặc dù không biết hàng mà họ nói là gì nhưng cũng đoán được không phải công việc làm ăn lương thiện. Nó chú ý hơn là Đào Tiến Dũng gọi người kia là “thầy Hoàng”.

Sau khi ra đến khu vườn sau nhà, nó mới hỏi Tịnh Giao:

-Em biết trong Quốc Tử Giám có người nào tên Hoàng không?

Bởi vì lúc vào học viện, nó không quan tâm lắm đến mọi người xung quanh nên không biết. Thầy Hoàng trong lời Đào Tiến Dũng nói là một trong bốn đệ tử của hiệu trưởng, hiện nay ông ta đang là phó hiệu trưởng thứ hai của Quốc Tử Giám. Có trong tay một nhánh đội ngũ là những học viên khoá trước của trường, tu vi những người đó đều là Kim Đan Sơ Kỳ trở lên. Còn ông ta đã là Nguyên Anh Hậu Kỳ.

-Có một người tên Hoàng là hiệu phó của trường. Anh nói anh là học viên của trường mà tại sao vấn đề này cũng không biết?

Không cười khổ nói:

-Bình thường đều là đọc sách, tu luyện nên không có để ý lắm.

Tịnh Giao bó tay với nó rồi, cô thở dài nói:

-Anh còn chưa nói với tôi anh là học viên của lớp nào đấy? Mà tôi cũng chưa gặp anh lần nào cả. Anh có phải đang lừa tôi không?

Nó lắc đầu giải thích:

-Anh là học viên lớp Tinh Anh đội Quy.

-Thì ra là người của đội Quy. Tôi nghe nói lúc trước có hai người mới gia nhập đội đó, có phải là anh không?

-Đúng.

-Tên của anh là gì?

-Lạc Thừa Không.

-Nhưng mà trong hai người gia nhập không có tên này. Người nam hình như tên Nguyễn Không mà. Nguyễn Không… Lạc Thừa Không… Anh… Anh lại nói dối tôi.

-Tên thật của anh đúng là Nguyễn Không. Nhưng sau này anh đổi thành Lạc Thừa Không rồi. Em gọi anh là Nguyễn Không hay Lạc Thừa Không đều được.

-Vậy tôi gọi anh là Không Không. Mà lúc nãy anh hỏi thầy Hoàng có chuyện gì vậy?

Tịnh Giao hình như cũng đoán được chút gì, anh mắt có chút kì lạ nhìn Không. Nó không có giấu mà nhỏ giọng nói:

-Ông ta vừa nói chuyện trực tuyến với đám người nhà họ Đào. Để anh cho em nhìn xem có phải là người này không nha.

Không đưa tay ra, dùng linh khí phát hoạ ra hình ảnh một người đàn ông trung niên trước mặt Tịnh Giao. Càng nhìn nàng càng cảm thấy giống với thầy Hoàng.

-Đúng là người này rồi.

Tịnh Giao đột nhiên im lặng không nói thêm gì nữa. Bây giờ nàng mới biết vì sao trước khi tham gia chiến dịch này ông ta và chị của nàng luôn khuyên nàng không nên đi. Lúc này Không mới nắm tay nàng đi đến một cái ghế đá, kéo nàng ngồi xuống hỏi:

-Em biết ông ta?

Do dự một chút, Tịnh Giao mới nói:

-Thầy Hoàng là anh rể của tôi. Ông ta và chị tôi đám cưới được năm năm rồi.

-Vậy bây giờ em tính sao?

Tịnh Giao có chút khổ sở nói:

-Nếu ông ta đã cùng với người nhà họ Đào làm chuyện phạm pháp thì tôi sẽ không nhân nhượng. Nhưng mà bây giờ hiệu trưởng còn đang trị thương. Thầy Kha thì đã bị bọn chúng bắt, toàn bộ Quốc Tử Giám bây giờ đều nằm trong tay hắn. Chúng ta không còn cách nào tiêu diệt được hắn đâu.

Không xoa đầu an ủi nàng rồi nó mới nói:

-Bây giờ chỉ còn cách đi tìm hiệu trưởng thôi. Còn việc cứu thầy Kha và mọi người anh có thể làm được.

-Vậy chúng ta mau hành động đi.

-Đừng có gấp, bây giờ còn chưa được. Đợi khi nào liên hệ được với thầy hiệu trưởng rồi chúng ta mới hành động.

Bởi vì không biết là ai phản bội lại trường cho nên cô Huyền và mọi người đều không tự tiện hành động. Chỉ có thể dựa vào bản thân từng bước điều tra rồi thâm nhập vào học viện. Mà sau khi nhận được tin nhắn của Không nói người phản bội là thầy Hoàng thì càng làm cho cô Huyền lo sợ.

Bởi vì thầy Hoàng rất được lòng người nên không biết ông ta còn lôi kéo được thêm bao nhiêu người tham gia vụ việc này nữa. Sự việc càng ngày càng lớn, quá sức đối với một giáo viên như cô.

Mà lúc này, chỉ có hai cách có thể gặp được thầy hiệu trưởng. Một là đi tìm Chủ Tịch Quốc hội hoặc Chủ Tịch nước nhờ giúp đỡ, hai là đột nhập vào bên trong trường.

Không thể đi nhờ người khác được, bởi vì không biết được bên chính phủ có người của thầy Hoàng cài vào hay không, thêm nữa không có chứng cứ không cách nào có thể làm cho người khác tin mình.

Còn đột nhập vào học viện thfi quá nguy hiểm, hệ thống phòng ngự của Quốc Tử Giám thuộc hàng tối tân nhất thế giới hiện nay rồi. Ra đa do thám, máy cảm biến nhiệt, hệ thống camera giám sát, trận pháp phòng ngự… mọi thứ đều được trường kiểm soát chặt chẽ.

Cho nên cả hai cách đều là bất khả thi đối với mọi người hiện tại. Cuối cùng sau khi thảo luận, bọn họ quyết định chia làm hai nhóm. Một nhóm đánh lạc hướng, nhóm còn lại sẽ lẻn vào báo cáo với thầy hiệu trưởng. Đồng thời phối hợp với Không cứu trợ những người bị giam trong biệt phủ nhà họ Đào ra ngoài.

Cô Huyền liên lạc với Không để nó chuẩn bị đêm nay đúng một giờ đêm sẽ bắt đầu hành động.

Nhóm thứ nhất gồm năm thành viên của đội Kim Tinh và cô Huyền đi thẳng đến học viện đòi gặp thầy hiệu trưởng. Nhóm thứ hai gồm có hai thành viên còn lại của nhóm Kim Tinh cùng với Vy, Minh Tuệ và Trọng nhân lẻn vào phòng bế quan của thầy hiệu trưởng.

Để đi xuống tầng dưới cùng của Quốc Tử Giám cần có lệnh bài thân phận đặc thù. Cũng may cô Huyền là một trong bốn đồ đệ của thầy hiệu trưởng nên cô có tư cách này. Biết là mình sẽ bị ngăn cản lại nên lệnh bài được giao cho KT-05 (Khi vào lớp Siêu Cấp thì danh tính đều được bảo mật, chỉ có thể gọi tên theo số hiệu trong đội của họ).

Đúng giờ, mọi người bắt đầu chia ra hành động. Cô Huyền và mọi người trở về trước cổng trường đi thẳng đến chổ thầy hiệu trưởng nhưng đã bị một số giáo viên cản lại. Một người giáo viên dẫn đầu nói:

-Mau bắt cô Huyền và mọi người lại.

Từ lúc cô tiến vào cổng toà nhà thì đã bị phát hiện, cho nên bọn họ đã dẫn người ra ngênh đón. Vừa gặp liền động thủ bắt giữ.

-Các người muốn làm cái gì. Tôi là giáo viên của trường, không có mệnh lệnh của thầy hiệu trưởng các người không được phép bắt tôi.

-Tôi nghi ngờ cô câu kết với nhà họ Đào làm cho chiến dịch vây bắt thất bại. Bây giờ mời cô phối hợp điều tra.

-Không được. Tôi muốn gặp thầy hiệu trưởng, sư phụ của tôi. Các người không được ngăn cản.

Biết là Quốc Tử Giám đang bị thâu tóm, nhưng mà cô cũng phải câu kéo để cho những người khác lẻn vào. Hai bên mặc dù không có ra tay đánh nhau nhưng cũng đang giằng co.

Mà lúc này, một nhóm người đang đột nhập vào bên trong căn cứ Quốc Tử Giám. Bởi vì KT-05 biết được bố trí camera cũng như cảm biến laser và bố trí lính canh cho nên bọn họ dễ dàng đột nhập vào bên trong. Để tránh bị phát hiện, họ dùng thang bộ để đi xuống tầng dưới cùng.

Nhưng mà khi đến tầng thứ năm thì họ bị chặn lại bởi một nhóm người đeo mặt nạ. Đây là nhóm người học viên lớp Siêu Cấp khoá trên do thầy Hoàng làm chủ nhiệm. Vừa thấy nhau cả hai bên liền động thủ, nhưng mà phía Minh Tuệ hoàn toàn không có sức phản kháng. Họ nhanh chóng bị bắt giữ mang đi.

Nhưng mà lúc này có một người đã đứng yên bất động ở đó cho đến khi mọi người bị đưa đi. Người này toàn thân trong suốt, ở bên ngoài nhìn vào căn bản không thể nhận ra được. Chẳng những thân hình mà khí tức, thân nhiệt đều đã bị ẩn tàn cứ như là không khí vậy.

Hắn tiếp tục đi xuống theo lối thang bộ, sau khi vượt qua được hàng rào phòng ngự ở nơi đây hắn tiến vào tầng cuối cùng của Quốc Tử Giám. Nơi đó chính là nơi thầy hiệu trưởng bế quan trị thương.

Vừa tiến vào bên trong thì hắn phát hiện nơi đây rất khác so với những tầng khác, bên trong là một không gian vô cùng rộng lớn. Phía trên lại có cả bầu trời, mặt trăng và những vì sao lấp lánh vô cùng chân thật.

Mà trước mắt hắn là một khu rừng cây khổng lồ. Sau khi quét mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện gần đó có một toà nhà bằng tre nho nhỏ, xung quanh là một khu vườn nhỏ với hoa cỏ và ao sen vô cùng thanh bình và giản dị. Linh khí ở đây cũng nồng đậm gấp hai lần so với bình thường.

Thoạt nhìn đơn giản là thế, thế nhưng hắn lại nhìn ra được, toàn bộ hoa cỏ đất đá ở đây tạo thành một trận pháp mê huyễn to lớn. Nếu không cẩn thận mà xông vào sẽ không thể tiến vào bên trong được.

-Có ai ở đây không? Thầy hiệu trưởng có ở bên trong không ạ?

Sau khi gọi mấy lần không có ai trả lời, hắn mới xem xét tìm cách phá trận. Do đã có kinh nghiệm học trận pháp hơn tháng nên trận pháp đơn giản này dễ dàng bị cô phá.

Ngũ hành trận pháp, dựa vào sự tương sinh tương khắc của chúng làm cho người ta đi theo một vòng lặp không hồi kết. Thế nhưng chỉ cần phá vỡ quy tắc này bằng cách mang theo một nguyên tố hệ mộc là có thể tiến vào chính giữa trận, cũng chính là căn nhà nhỏ kia.

Sau khi phá trận, hắn đứng trước ao sen nhìn ngó xung quanh thì một giọng nói già nua từ bên trong căn nhà truyền ra.

-Xin mời vào!

Hắn đi đến phía trước thì thấy trên sàn nhà bằng tre có để sẵn một bàn trà, một ông lão từ bên trong nhà từ từ đi ra.

Gương mặt ông lão hiền từ, râu tóc bạc phơ như một ông Bụt bước ra từ chuyện cổ tích. Mặc dù khí tức trầm ổn nhưng lại để cho người ta có cảm giác thân thể ông đang bị tổn thương.

-Xin chào! Ngài là thầy hiệu trưởng phải không ạ?

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.