Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu Khích

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

“Thì ra là cô ta còn tưởng lời mình nói lúc nãy là thật. Nhìn kỹ lại thì cô giáo này đúng là tuyệt thế mỹ nữ mà”. Nó liên tục quét mắt nhìn khắp người cô, mặc dù mặc áo nhưng cũng không che giấu được xuân quang vô hạn làm cho dục hoả công tâm. Mặc dù rất muốn nhào lên ăn sạch cô ta nhưng mà trong lòng nó bây giờ đã có Vy rồi. Nó không muốn làm chuyện có lỗi với nàng làm cho nàng buồn. Nghĩ đến đó, thẳng nhỏ của nó vậy mà ngoan ngoãn cụp đuôi.

-Cô hiểu lầm rồi. Thật sự tôi là vì cứu ba người nên mới đưa ba người vào đây chứ không có yêu cầu ba người làm gì cho tôi cả.

Nghe nó nói nghiêm túc như vậy làm cho ba cô gái sửng sờ. Thanh Ngọc nhỏ giọng hỏi:

-Anh này! Anh nói thật không?

Nó nhìn cô bé đáng yêu cười nói:

-Tôi lừa cô làm gì. Nếu muốn ăn sạch ba người thì tôi chỉ cần nhào đến, ba người có thể cản được tôi sao?

Suy nghĩ kỹ lại thì đúng như nó nói. Tu vi ba người đã bị phong ấn mà sức lực cũng đã bị động tay động chân làm cho bọn họ còn yếu hơn cả người bình thường. Muốn chống lại người đàn ông trước mặt căn bản là điều không thể. Lúc này bên ngoài truyền ra tiếng gõ cửa sau đó giọng của một cô gái vang lên.

-Khải thiếu gia. Gia chủ gọi cậu xuống nhà dùng cơm.

Vì không muốn lộ diện quá nhiều, nó mới nói:

-Nói với ông nội tôi còn đang trị thương nên không tiện ra ngoài. Cô mang đồ ăn cho bốn người vào phòng cho tôi đi.

-Dạ được thiếu gia. Để tôi đi báo lại cho gia chủ.

Sau khi người giúp việc rời khỏi, Tịnh Giao mới nói:

-Tại sao cậu lại cứu ba người bọn tôi.

-Việc này cô không cần quan tâm.

-Anh có thể cứu những người khác không?

Không có chút buồn nói:

-Tôi không cứu được bọn họ. Có lẽ bây giờ họ đã bị đám người kia lôi ra hành sự rồi.

Bởi vì lúc bên trong nhà tắm, nó đã dùng Long Nhãn quan sát thì thấy mười người còn lại đã bị bọn chúng chia nhau ra hành sự ở dưới lầu rồi. Bây giờ muốn cứu cũng không có cánh, nó bất lực ngồi ở đó. Nước lạnh dội lên đầu có thể làm vơi dục vọng nhưng lại không vơi đi ý nghĩ bất lực trong đầu nó. Nếu như nó mạnh hơn thì nó có thể cứu những cô gái đó thoát khỏi cục diện hôm nay rồi.

Không khí trong phòng có chút trầm xuống, không ai nói lời gì mãi cho đến khi người giúp việc lúc nãy đẩy xe đồ ăn lên tới.

Trên xe có rất nhiều món thơm ngon, đặc biệt là món ăn hải sản. Mặc dù vậy ngoại trừ nó ra không ai có tâm trạng để ăn uống.

-Mau ăn đi, nếu không tôi lôi mấy cô ra xử cùng một lúc bây giờ.

Ba cô gái nghe vậy liền rùng mình một cái, Tịnh Giao dẫn đầu hai cô gái còn lại đi theo đến ăn cơm cùng với nó. Không nhìn thấy liền hài lòng, nó mở miệng trêu chọc nói:

-Nếu không phải có người yêu rồi, có thể tôi sẽ động lòng với cô thật đấy Tịnh Giao.

Một lời nói bâng quơ vậy mà làm cho tâm hồn thiếu nữ xao động. Tịnh Giao đỏ mặt không nói, hai cô gái cũng nhìn nó rồi nhìn Tịnh Giao không nói gì.

Sau khi ăn cơm xong, cả bốn cùng lên giường nằm ngủ. Lúc nửa đêm, nó cảm giác như có vật gì đè lên người nó. Vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy thân hình mềm mại của Tịnh Giao áp sát trên người nó.

Toàn bộ thân thể trần trụi chà sát vô cùng kích thích, nó mở miệng nói:

-Tịnh Giao. Em có biết em đang đùa với lửa hay không hả?

Tịnh Giao không nói mà tiếp tục khiêu khích nó, cánh tay nhỏ bé mò xuống thằng cu em nhỏ bé của Không liên tục xoa nắn. Phía trên thì đôi môi đỏ mộng ướt át áp sát vào môi nó. Nó lập tức đẩy cô ra nói.

-Em mà còn không dừng lại là anh không kiềm chế được nữa đâu.

Nhưng Tịnh Giao bất chấp, cô nghĩ “Đã lọt vào tay đám người này, nếu không có người đàn ông này che chở thì khó bảo toàn hai học sinh của mình. Cho nên cô phải làm mọi cách chiếm giữ người này”. Đôi môi lại tiếp xúc thân mật lên cổ nó rồi bò lên miệng nó, cạy mở răng nó quấn lấy đầu lưỡi nó.

Đến lúc này đây thì Không không còn nghĩ nhiều nữa, nó như một con mãnh thú đè Tịnh Giao ở bên dưới. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, càng về sau lại càng thêm mãnh liệt. Bàn tay nó mò đến vùng đất ẩm ướt, hai ngón tay liên tục khuấy đảo nơi đây làm cho nàng thất điên bát đảo. Cho dù cố gắng kiềm nén để không phát ra âm thanh nhưng kích thích tuyệt với làm cho cô rên khẽ.

Sau khi đạn đã lên nòng, nó mang pháo đến vị trí phục kích. Vừa lắp vào khe, một âm thanh như tiếng trời đánh vào trong tai nó làm cho dục vọng sôi sùng sục như núi lửa sắp phun trào.

Nó không ngừng nả pháo. Trọng pháo càng lúc càng dồn dập khiến cho Tịnh Giao vừa đau đớn lại vừa sung sướng. Nàng cắn lấy tay của nó để không phải phát ra âm thanh làm thức giấc hai cô bé ở bên cạnh. Nhưng mà nàng đâu có phát hiện hai cô bé đã thức giấc rồi nhưng vẫn vờ như không biết nằm im ở đó. Động tĩnh lớn như vậy nếu như không thức giấc thì mới là chuyện lạ.

Sau khi liên tục nả pháo hơn mười phút, nó xoay người Tịnh Giao lại đổi sang tư thế khác. Cứ như vậy dày vò nàng suốt hơn ba mươi phút mới chịu dừng tay.

Tịnh Giao nằm trong lòng nó không còn chút sức lực, mà tu vi của nó thì lại tinh tiến thêm một phần do hút được Âm Nguyên của nàng. Bởi vì biết tu vi của nàng đang bị phong ấn cho nên không thể chịu đựng thêm nếu không có lẽ còn thêm vài hiệp nữa.

Lúc này điện thoại của nó có tin nhắn. Người gửi tin tới là cô Huyền. “Cô và mọi người đã về tới thành phố Hồ Chí Minh. Cô đã sắp xếp cho mọi người ở khách sạn. Sáng mai cô sẽ liên hệ với thầy hiệu trưởng”.

Mà lúc này Tịnh Giao cũng tình cờ đọc được dòng tin nhắn. Sắc mặt nàng tái mét ngẩn đầu nhìn nó nói:

-Ngươi thật ra là ai?

Nó xoa đầu nàng nhẹ nhàng nói:

-Lần tấn công này, chúng ta đã bị người ta bán đứng, cũng may nhóm của tụi anh thoát được cho nên đến đây làm nội ứng. Chủ nhân của thân phận này đã bị giết rồi, anh là người của Quốc Tử Giám giả dạng.

Lúc nãy bị nó ăn hiếp Tịnh Giao không khóc nhưng không biết làm sao bây giờ nước mắt của nàng vậy mà lại rơi. Lúc nãy nàng nghe nó nói nó đã có người yêu. Vậy mà nàng vẫn cứ lao đầu đi khiêu khích nó, thật không biết bây giờ nàng nên khóc hay nên cười nữa.

Cuối cùng chỉ biết thở dài rơi vào giấc ngủ. Hai cô gái kia cũng nghe được bọn họ đối thoại, trong lòng đều hết sức buồn bực. Ly Ly thì càng căm ghét Không hơn.

Sáng hôm sau, nó kêu người chuẩn bị cho ba người ba chiếc váy cực kì đẹp. Rồi cùng với Tịnh Giao nắm tay đi dạo ở bên ngoài. Chủ yếu là để dò xét tình hình hiện tại.

Hôm qua, tên Musk đã cho người đi điều tra khu vực cảng Thiên Môn nhưng không phát hiện được gì nên đành phải tức giận cho qua. Mà người chịu khổ dĩ nhiên là mọi người của Quốc Tử Giám. Bọn họ đều là mục tiêu cho đám người phát tiết.

Lúc này ở bên trong một căn phòng họp kín đáo trong tầng trệt của biệt phủ. Đào Tiến Dũng, Musk cùng với một người đàn ông trung niên bên trên màn hình trực tuyến nói chuyện.

-Lần này cám ơn thầy Hoàng đã thông báo trước cho tôi. Nếu không có lẽ tất cả mọi người nhà họ Đào đã bị người của Quốc Tử Giám bắt rồi.

Người đàn ông tên Hoàng cười đáp:

-Hợp tác với nhau nhiều năm như vậy rồi. Nếu không có chú Dũng thì con cũng không có ngày hôm nay nên chú không cần khách khí. Không biết lần này mọi người có bắt được một cô gái tên Lê Tịnh Giao không?

Đào Tiến Dũng suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Hôm qua có một cô gái tên Lê Tịnh Giao nhưng bị cháu của ta mang về phòng rồi. Thầy Hoàng cần tìm cô ta à?

“Con bà nó. Cô gái xinh đẹp như vậy lại mang cho thằng cháu phế vật của ông chà đạp. Đúng là lãng phí của trời mà. Nhưng mà nếu đã bị chà đạp rồi thì bố đây cũng không cần nữa rồi”. Tên Hoàng cười cười nói:

-Nếu như cậu Khải đã có hứng thú với cô ta như vậy thì coi như con chưa nói gì đi. Lần này con đến là muốn hỏi chú một việc là khi nào lô hàng kế tiếp về?

Đào Tiến Dũng không trả lời mà Musk mới là người nói:

-Lô hàng lần này sẽ cập bến vào mười ngày tới. Nhưng mà cảng Thiên Môn đã bị phá huỷ cần có thời gian một tháng để sửa chữa cho nên một tháng sau hàng sẽ về đến tay.

Phía trên màn hình, tên Hoàng gõ tay lên bàn làm việc của mình vài cái rồi nói.

-Lần này hàng về nên trực tiếp chuyển đi, không nên tập trung ở biệt phủ quá lâu. Chính phủ bắt đầu dòm ngó đến chúng ta rồi. Nếu được thì chúng ta nên đổi địa điểm hoạt động thì hơn.

Tên Musk cười lên ha hả chế giễu:

-Mới có nhiêu đó mà đã sợ rồi sao? Bây giờ chỉ có mỗi lão già kia là có thể chống lại chúng ta. Mà lão đó chả phải đã bế quan hơn bốn chục năm rồi sao, nếu không có chuyện gì kinh thiên động địa thì lão chả xuất thế đâu. Không có gì phải lo cả, huống hồ còn có Vu Ngải Sư đứng sau lưng chúng ta.

Đào Tiến Dũng cũng gật đầu đồng ý. So với hiệu trưởng thì Vu Ngải Sư cũng không yếu hơn bao nhiêu. Huống hồ lần trước đại chiến TC, hiệu trưởng đã bị thương nặng rồi.

-Musk đại sư nói đúng. Thầy Hoàng không cần lo, với nội thương lần chiến tranh với TC trước, hiệu trưởng của các cậu ít nhất năm mươi năm mới chữa khỏi được.

Tên Hoàng cũng biết được việc như vậy, nhưng không hiểu sao hắn luôn cảm thấy một nguy cơ đang rình rập. Bất cứ lúc nào cũng sẽ vạch trần hắn, làm cho hắn chết không có chỗ chôn.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.