Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu tôi không nghe theo thì sao?

Phiên bản Dịch · 1177 chữ

“Tên Diệp Thành này chỉ là một Xuất Khiếu nhỏ bé, còn mấy vị Thần Tử đã là Nguyên Anh từ lâu, sao Xuất Khiếu có thể giết được Nguyên Anh chứ? Tôi nghĩ chắc chắn cậu ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó”, Tống Dương Thành lắc đầu phì cười.

“Đúng rồi, đúng rồi, Diệp Thành có từng nghĩ, giết các Thần Tử, thì mấy đại giáo biển sao sẽ nổi cơn thịnh nộ, Địa Cầu và cả tinh vực bị lãng quên phải làm sao? Với thực lực yếu ớt như chúng ta, làm sao có thể chịu được cơn giận của bọn họ, chẳng khác gì châu chấu đá xe, chắc chắn sẽ bị nghiền nát!”

Thường lão tổ tức giận, cuối cùng còn trợn mắt to đến mức khóe mắt như muốn nứt ra. Nếu mọi người không biết, còn tưởng lão là sứ giả chính nghĩa thật sự.

Bất kể là Aokawa Sakura, Minh Sương, hay Tần Sương, đều tức đến tái mặt.

Tiết Mộng Ngưng mặc áo đen, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, keng một tiếng rút kiếm ra, kiếm khí dày đặc đại điện, chỉ muốn chém chết tại chỗ mấy kẻ ăn nói lung tung này.

Diệp Thành chậm rãi mở mắt nói: “Vậy theo ý các người, bản tọa nên làm gì đây?”

“Rất đơn giản, dừng cái gọi là “đại lễ phong tiên” này lại, giải tán phái Sương Diệp, trói hai tay ra sau lưng quỳ xuống trước mộ các Thần Tử đã chết, thỉnh tội với bọn họ. Cộng thêm mấy lời nói đỡ của bọn lão hủ, nói không chừng các vị đại nhân của đại giáo biển sao có thể tha cho một đường sống”.

Tay áo của Thường lão tổ bay bay, lão khẽ vuốt chòm râu dài, cười nói.

“Nếu tôi không nghe theo thì sao?”, Diệp Thành nói tiếp.

“Vậy thì đến lúc đó, đại quân mà đến, cả Sương Diệp và Địa Cầu sẽ đều biến thành bột mịn, lão hủ muốn nói hộ cậu thì các vị đại nhân cũng sẽ không nghe”, Thường lão tổ lắc đầu.

“Hừ, nói đi cũng phải nói lại, các ông cũng chỉ là mấy con chó của cái được gọi là đại giáo biển sao, ra oai thay chủ của các ông ở đây thôi. Ngay cả Thần Tử Tô Ma nổi tiếng tài giỏi mà sư phụ tôi cũng giết như giết gà, sợ gì đại giáo biển sao gì đó chứ?”, Lâm Cửu Nhi cười khẩy.

“Tiểu bối ngu xuẩn, tiểu bối ngu xuẩn, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, cô làm sao biết được sự đáng sợ của các đại thần giáo và các Chân Tiên biển sao chứ? Nhóc con, cô nhất định sẽ phải hối hận suốt đời vì những lời nói ngày hôm nay”, Thường lão tổ đau lòng nói.

Những người khác cũng biến sắc, ai nấy tức giận mắng mỏ.

“Được rồi, cút ra ngoài đi, hôm nay là ngày chủ nhân phong tiên, không giết các ông, bẩn tay của Sương Diệp tôi”, Aokawa Sakura bình thản đáp.

Trong hơn nửa năm nay, Diệp Thành đã dùng một phần nhỏ Tuyết Liên Tạo Hóa mà Bồng Lai Tiên Sơn gửi tới, luyện chế lại một lò bán thần đan, để Aokawa Sakura tẩy luyện căn cơ, đúc lại ngưng đan. Lần này cô ấy đã độ kiếp thành kim đan thần phẩm, hơn nữa còn là thượng phẩm trong kim đan thần phẩm.

Lúc này, quanh người Aokawa Sakura tỏa ánh vàng rực rỡ, đằng sau có một mặt trời lớn vút lên trời, tuy là cảnh giới Xuất Khiếu, nhưng uy nghiêm chẳng kém gì Nguyên Anh! Khí thế này còn vượt cả mấy người Thường lão tổ, Tống Dương Thành.

Các lão tổ đến dự lễ thấy đám Minh Sương, Aokawa Sakura, Lâm Cửu Nhi, Phong Linh tuy chỉ là Kim Đan Xuất Khiếu, nhưng ai nấy có khí độ uyên thâm. Người thì bao trùm trong hỗn độn, người thì Chu Tước thét dài quanh người, người thì như mặt trời quét ngang trời. Ai cũng đều ngưng thành kim đan thần phẩm.

“Phái Sương Diệp này mới thành lập được hơn mười năm mà đã có bốn Thần Nữ tương lai, không kém gì các đại giáo ở sâu trong biển sao, thật không thể tin được, rốt cuộc Diệp Thành đã dạy dỗ thế nào vậy?”

Mọi người thầm kinh ngạc.

Tuy Trường Sinh Giáo, Vô Cực Tông có mấy đời Thần Tử, nhưng đó là tích lũy của mấy vạn năm, nếu dùng mấy nghìn năm để tính thì Vô Cực Tông to lớn cũng chỉ có mấy người Tô Ma tu thành kim đan thần phẩm, chưa chắc có thể vượt được mặt phái Sương Diệp.

“Sau lưng chúng tôi là các vị đại nhân, đến vì an nguy của phái Sương Diệp và cả Địa Cầu. Con ranh này không biết người ta có lòng tốt, còn dám đuổi chúng tôi ra ngoài? Đúng là hỗn xược…”, Thường lão tổ trợn to hai mắt, nổi giận đùng đùng.

Aokawa Sakura không thèm đáp, rút ngay bảo kiếm ở thắt lưng ra.

Thanh phi kiếm này do phân thân của Diệp Thành tự tay chế tạo cho cô ấy, tên Hồng Anh, là thiên bảo đỉnh phong, không kém bao nhiêu so với tiên bảo.

Trong chớp mắt, bảo kiếm tuốt vỏ, màu đỏ máu rực rỡ tỏa ra bốn phía, các Nguyên Anh chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, giống như thanh kiếm này đang kề trên cổ bọn họ.

Đó là Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết mà Diệp Thành thân truyền.

“Soạt!”

Thanh bảo kiếm này vừa xuất hiện, ánh sáng màu đỏ máu vô tận đã bao trùm quanh người Aokawa Sakura, cô ấy tắm trong ánh đỏ, giống như Tu La hạ phàm, chém một nhát ra.

Khí huyết màu đỏ máu tràn ngập trời đất, khiến chu vi mười dặm phải chấn động.

Trong kiếm chiêu kia mang theo ánh đỏ sắc bén bất khả chiến bại, càn quét mọi thứ, cứng rắn vô cùng, giống như thần tiên trên chín tầng trời đang thi triển kiếm pháp tiên giới ở nhân gian, khiến mỗi người nhìn thấy kiếm này đều phải biến sắc.

Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết là pháp môn tiên tông, Diệp Thành lại truyền thụ những chi tiết tâm đắc của anh cho Aokawa Sakura, Nguyên Anh bình thường không phải là đối thủ.

“Soạt!”

Mấy người Thường lão tổ, Tống Dương Thành mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, lại còn là Ngụy Nguyên Anh, sao có thể đỡ được nhát kiếm khí huyết ngút trời của Aokawa Sakura chứ? Những người dẫn đầu lập tức bị chém bay ngược ra khỏi chính điện Sương Diệp, sau đó mấy chục đệ tử đi cùng bọn họ liền bị khí huyết đáng sợ nghiền nát thành mảnh vụn.

Bạn đang đọc Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch) của Lam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.