Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối cùng cũng đến rồi!

Phiên bản Dịch · 1401 chữ

“Thị nữ của Diệp Chân Tiên nhìn thì xinh xắn, không ngờ kiếm pháp lại bá đạo như vậy!”

Rất nhiều người phải nhìn với con mắt khác.

Các cao thủ già dặn như Thiên Huệ lão tổ, Ma La, tuy có thực lực không kém Aokawa Sakura, thậm chí còn hơn cô ấy, nhưng lúc còn ở cảnh giới Xuất Khiếu thì tuyệt đối không có được thực lực khủng khiếp càn quét mấy Nguyên Anh như vậy.

“Ranh con, đây là cô tự tìm đường chết, cắt đứt đường sống cuối cùng của sư phụ cô và cả phái Sương Diệp. Khi đại quân biển sao đến, cả Địa Cầu sẽ biến thành biển máu, tất cả các người đều phải chết…”

Lưu Thiên Quân bay ngược ra, mặt đầy máu, lăn bảy tám vòng trên quảng trường trước đại điện, lão bò dậy, đúng lúc đang lớn tiếng mắng chửi.

“Soạt!”

Hư không rách toạc, một bàn tay khổng lồ đen thui được tạo thành từ vỏ cây khô bỗng thò ra, tóm lấy Lưu Thiên Quân như tóm một con thú nhỏ, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, một cái đầu nhỏ thò ra, nuốt cả người lẫn tiếng của Lưu Thiên Quân vào sâu trong cổ họng.

“Ừng ực!”

Trùng Lâu nhai mấy cái, trên khuôn mặt đen thui khô héo còn mang theo vẻ khinh bỉ, chê Lưu Thiên Quân này tu vi quá yếu. Từ sau khi đi theo Diệp Thành, lượng ăn của Trùng Lâu tăng vọt, bình thường không phải Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ thì không lọt được vào miệng nó.

“Không, các người không thể giết tôi!”

Đám Tống Dương Thành sợ hãi, cưỡi độn quang định chạy trốn. Nhưng tất cả đều bị Trùng Lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu tóm được, nhét vào miệng, nhai rào rạo mấy cái thành mảnh vụn, ngay cả nguyên anh cũng bị Lục Nhĩ Mi Hầu nuốt chửng.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Thường lão tổ, mấy ma tu vây quanh lão không chút thiện ý, nhe răng giương vuốt. Những ma tu kia chảy cả nước miếng, dường như sẽ nuốt chửng lão vào bụng bất cứ lúc nào.

Đúng lúc mọi người trong điện khoanh tay đứng nhìn, bước lên để chúc mừng Diệp Thành đăng cơ Chân Tiên…

Bỗng một thanh thần mâu giáng từ trên trời xuống, cắm phập trước mặt mấy người Trùng Lâu.

Sau đó, một giọng nói vô cùng hùng vĩ uy nghiêm, truyền từ thiên ngoại xuống, vang vọng khắp cả Địa Cầu:

“Diệp Thành, các vị điện hạ đã đến, mau đến đây quỳ xuống thỉnh tội đi! Nếu không, cả Địa Cầu sẽ hóa thành tro tàn, hàng tỷ sinh linh sẽ rơi vào biển máu chỉ vì tội lỗi của một người!”

Khoảnh khắc đó, mấy tỷ người trên Địa Cầu đều ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy vô số tu sĩ Kim Đan mặc chiến giáp, giống như thiên binh thiên tướng, che rợp cả bầu trời sao, khiến mặt trời cũng tối đi.

Nam Tuyệt vừa bước ra khỏi sân, trong mắt lộ vẻ khoái trá.

“Cuối cùng cũng đến rồi!”

Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu, cô ta vô cùng kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sợ hãi.

Trong ngày diễn ra đại lễ phong tiên, liên quân của bốn đại giáo Chân Tiên ở biển sao đã đến Địa Cầu!

“Đến thật rồi…”

Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu, khuôn mặt sững sờ.

Cô ta vốn tưởng rằng sư phụ chỉ nói quá lời, để giục cô ta nhanh chóng rời khỏi Địa Cầu, không ngờ quân đội của các đại giáo biển sao đã đến Địa Cầu thật. Đây không còn là trận đánh chơi như với Thần Tử Tô Ma hay tám đại dị tộc nữa.

Liên quân của các đại giáo biển sao rải rác trên khắp bầu trời, che trời rợp đất, lấp cả ánh sáng mặt trời. Số lượng của bọn họ đếm không xuể, mỗi tu sĩ mặc chiến giáp đều có tu vi Kim Đan, khí tức chấn động trăm dặm. Về phần các Nguyên Anh được gọi là lão tổ, xưng hùng một tinh cầu thì lại càng đông đảo.

Đứng đầu quân đội là mười mấy Thần Tử và thần tướng.

Cả người bọn họ ngập trong ánh sáng thần, có người mắt chói lòa như mặt trời trên không trung, có người giống như bao trùm trong tinh hà, có người sau lưng mọc lên một thế giới khổng lồ, có người giống như mặt trời ma lơ lửng trên chín tầng trời. Mỗi Thần Tử, thần tướng đều mạnh đến khó tin, cho dù cách mặt đất mấy chục kilomet thì bọn họ cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ chấn động lòng người, trên cả cửu thiên.

Lần này không chỉ là thần quân nghiêm nghị vô cùng vô tận, chiến thuyền biển sao che trời rợp đất, hay là các trưởng lão Nguyên Anh.

Riêng mấy con yêu thú kéo xe của các Thần Tử dẫn đầu, con nào cũng có tu vi Nguyên Anh, hơn nữa còn là Nguyên Anh đỉnh phong, còn mạnh hơn cả Thiên Huệ Thiên Quân, chúng nhe nanh giương vuốt, cắn nuốt ráng mây.

Đáng sợ hơn cả là huyết mạch trên người những con yêu thú kéo xe kia.

"Là huyết mạch thần thú, bất kể là Song Sí Thiên Long, Xích Diệm Ma Hổ, hay là Thúy Ngọc Tê Ngưu đều là những hậu duệ huyết mạch thần thú vô cùng hiếm gặp. Bình thường nuôi một con ở sâu trong các đại giáo Chân Tiên, ngay cả trưởng lão, phó giáo chủ bình thường mà xuất hành cũng chưa chắc được phép dẫn theo bọn chúng. Không ngờ hôm nay lại để chúng kéo xe đến Địa Cầu, xem ra mấy đại giáo Chân Tiên này đã nổi giận thật rồi".

Nam Tuyệt cười gằn.

Thần thú là sự tồn tại siêu mạnh tung hoành vũ trụ, hơn xa yêu thú. Bất cứ sinh vật nào mà liên quan đến hai chữ "thần thú" thì lập tức giá trị tăng gấp trăm lần, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Không chỉ bởi vì huyết mạch hay hậu duệ thần thú có pháp lực thân xác hùng hậu hơn nhiều so với yêu thú cùng cảnh giới, mà còn vì mỗi hậu duệ thần thú đều trời sinh đã kế thừa một phép thần thông nào đó của thần thú trong huyết mạch.

Mà phép thần thông của thần thú lại hơn xa pháp thuật bình thường, ví dụ như Chu Tước Thần Hỏa, Thần Lôi Khai Thiên Đao, cái nào cũng là đại thần thông kinh thiên động địa.

Có thể nói, bàn về sức chiến đấu, bảy con thần thú kéo xe kia không thua kém gì bảy Thần Tử.

Bọn chúng vừa đến, ánh mắt lười nhác, nhưng đã khiến vô số sinh linh hung thú trên bốn châu năm biển của Địa Cầu run rẩy phủ phục dưới đất, không dám nhúc nhích chút nào, đủ để biết huyết mạch thần thú đáng sợ đến mức nào.

Bạch Tiểu Huyên nghe thấy thế, sắc mặt càng trắng bệch hơn...

Trong chính điện Sương Diệp, rất nhiều tu sĩ ngoại vực biến sắc, Ma La run như cầy sấy.

"Kim Ô Môn, Vô Cực Tông, Vạn Yêu Môn, và... Trường Sinh Giáo!"

Mỗi cái tên anh ta thốt ra, lại khiến sắc mặt của các tu sĩ Nguyên Anh trở nên khó coi hơn. Cuối cùng, sắc mặt của đám người Bạch Phượng Thiên Quân đã tái mét.

Tuy biển sao vô cùng rộng lớn, nhiều tinh vực tồn tại độc lập, mỗi tinh vực đều rộng lớn hơn tinh vực bị lãng quên rất nhiều, có hàng trăm ngôi sao và tông môn.

Nhưng các đạo thống Chân Tiên đứng trên đỉnh của tinh vực trước giờ vô cùng ít ỏi, tông môn nào cũng không thể xem thường. Uy danh của Trường Sinh Giáo, Vô Cực Tông còn lan đến tinh vực bị lãng quên.

Có thể nói, rất nhiều tông môn của tinh vực bị lãng quên đều có muôn vàn liên quan đến các đại giáo trong biển sao.

Bạn đang đọc Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch) của Lam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.