Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ

Phiên bản Dịch · 1635 chữ

Nam chủ nhân của Hoắc phủ này mười phần phúc hậu, còn nữ chủ nhân nhà này thì mười phần xinh đẹp.

Quân Lạc không chút lưu tình lướt qua nữ chủ nhân, kinh ngạc phát hiện, nữ chủ nhân này vậy mà chỉ mới có hai mươi xuân xanh.

Nàng không nhịn được mà liếc nhìn nam chủ nhân, tuổi tác cũng đã..............

Điển hình của chồng già vợ trẻ.

Nam chủ nhân tính tình nhiệt tình, có thể thấy Quân Lạc cùng Nguyệt Ảnh rất được hoan nghênh khi đến, nhưng nữ chủ nhân lại không hẳn như thế.

Kỳ thực nữ chủ nhân lúc nào cũng cười, chỉ là nụ cười không chạm được vào đáy mắt, trong đáy mắt thậm chí còn lộ ra mấy phần sợ hãi khó giải thích. Đúng vậy, vị nữ chủ nhân xinh đẹp này đang kiêng dè cô và Nguyệt Ảnh.

Quân Lạc nhìn ra vấn đề, Nguyệt Ảnh tự nhiên cũng nhìn ra rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau thầm hiểu, rồi lặng lẽ tách nhau ra không chút dấu vết, như thể mọi chuyện chỉ là một động tác vô tình.

Quân Lạc đương nhiên cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng với tư cách là nữ chủ nhân thái độ này quả thực là rất kỳ lạ..........

Nàng theo bản năng cảm thấy rằng những vấn đề cần giải quyết lần này có thể có mối quan hệ mật thiết với bà chủ nhà này.

Đương nhiên, bất luận là thái độ của nữ chủ nhân ra sao, vị nam chủ nhân này vẫn tương đối tốt.

Hắn không lập tức đưa ra bất kỳ điều kiện gì, mà nhiệt tình đưa bọn họ đến đại sảnh, cũng vì bọn họ mà pha loại trà tốt nhất, còn bưng tới cho bọn họ đồ ăn tráng miệng đắt tiền..........

Ngay lúc Hoắc lão gia còn đang tiếp tục bận rộn với thứ gì đó, Nguyệt Ảnh đột nhiên ngăn cản ông ta.

"Hoắc viên ngoại, chúng tôi đã cảm nhận được tấm chân tình của ông, và chúng tôi không muốn làm phiền ông nữa. Bây giờ ông có thể nói về những vấn đề cụ thể được không? Không dối gạt ngài, chúng tôi còn có việc quan trọng cần giải quyết, chuyện bên này xử lý xong, chúng tôi cần nhanh chóng quay về môn phái phục mệnh."

Quân Lạc cũng không phản đối, vị Hoắc viên ngoại này, ý tứ lấy lòng thực sự quá mãnh liệt, ngay cả nàng cũng cảm thấy rất khó chịu...........

Hoắc viên ngoại lau mồ hôi đang rịn ra vì bận rộn, sau đó cười khổ nói: "Thực xin lỗi, tôi vốn muốn đối đãi thật tốt với hai vị đạo sĩ, lại không biết mình đã gây phiền phức cho hai vị."

Quân Lạc lắc đầu, ra hiệu với ông ta, ý bảo ông ta có chuyện gì có thể trực tiếp nói.

Thế là Hoắc viên ngoại từ từ trở nên trầm mặc, trên mặt cũng toát lên vẻ cay đắng.

"Sau khi con trai của ta rơi xuống nước vào ba tháng trước, liền trở nên không bình thường........"

Con trai của Hoắc viên ngoại này tên gọi là Hoắc Lương, là con trai duy nhất của Hoắc gia.

Lại nói đến Hoắc Lương, cũng coi như là vận mệnh thăng trầm. Lần thứ nhất hắn gặp chuyện là vào ba năm trước, lúc ấy hắn đã phải trải qua một trận hỏa hoạn, làm cho hắn suýt chút nữa là mất mạng trong trận hỏa hoạn đó.

Đương nhiên sau đó chắc chắn được cứu ra, chỉ có điều dù là được người khác cứu mạng, nhưng người cũng bị tàn phế, cả đời không thể rời khỏi xe lăn, cả đời không có cách nào khôi phục lại thị lực.

Sau đó, Hoắc Lương vì một cơn bệnh nặng, thân thể vẫn luôn không tốt, thuốc thang liên tục không ngừng.

Hoắc viên ngoại cơ hồ ưu sầu mà tóc đã bạc gần hết, bởi lẽ nhà ông ta cho dù có tiền cũng không mua được thần dược của thần tiên, cho nên chỉ có thể dùng thuốc tác dụng chậm để tư từ phục hồi.

Trải qua ba năm, tuy rằng thân thể hắn chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng tình trạng tổng quát cũng coi như dần dần ổn định, không có lúc nào là nằm liệt giường, càng không có chuyện nửa đêm tỉnh dậy ho ra máu.

Thậm chí một mình hắn cũng có thể điều khiển xe lăn đi vòng quanh sân nhà.

Vốn tưởng rằng, phần đời còn lại của Hoắc Lương sẽ cứ như vậy mà chìm trong bóng tối, không có bất kỳ xáo trộn nào nữa.

Ai ngờ được rằng vào ba tháng trước, trong một lần do người hầu chăm sóc không tốt, làm cho xe lăn của Hoắc Lương trực tiếp trượt thẳng xuống hồ nước.

Ba tháng trước, là vào cuối màu đông, nhiệt độ của nước trong hồ có thể nói là......

Thân thể của Hoắc Lương vốn yếu ớt, không bỏ mạng trong hồ nước, quả thực cũng có thể gọi là mạng lớn rồi.

Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, ban đầu Hoắc Lương dường như sắp chết, nhưng vào ngày thứ 4 sau khi bị rơi xuống hồ hắn ta lại hồi phục một cách thần kỳ.....

"Giống như có một thế lực kỳ dị ở trong bóng tối bảo vệ con trai ta." Khi nói ra lời này, trong mắt Hoắc viên ngoại rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Quân Lạc cầm trái cây bên trong đĩa tráng miệng trước mặt, cắn một miếng, trực tiếp phá hủy sự yên lặng đang bao trùm.

"Nhưng từ đó về sau, trong nhà các người liền bắt đầu phát sinh liên tiếp những việc kỳ quái?" Quân Lạc mơ hồ nói.

"Đạo trưởng sáng suốt!"

Khóe môi Quân Lạc giật giật, "không cần. Dù sao chúng ta cũng nhận nhiệm vụ chính là từ ba tháng trước, trong nhà các người thường xuyên xảy ra những chuyện kỳ quái, để hai người chúng tôi đi điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì."

"Nói đi, nhà các người còn xảy ra những chuyện kỳ lạ gì nữa?"

“Đầu tiên chính là một người hầu nói rằng buổi tối hắn nhìn thấy ma trong sân viện của con trai ta. Nói đến đây, lúc ấy ta cũng không tin khi người hầu nói những lời này, nhưng mấy ngày sau lại có một người hầu nói nhìn thấy . . . . . . . . . . . .

Quân Lạc nhìn Hoắc viên ngoại một chút: "Người tự mình đi xác nhận qua sao?"

Hoắc viên ngoại gật đầu "ta chỉ có một nhi tử này, sao có thể chịu đựng để cho đám gia nhân nói bậy bạ khắp nơi, sau đó một ngày, ta một mình ngồi chờ cả đêm, lúc đó ta còn nghĩ, nếu như ta phát hiện những gia nhân này nói lung tung, ta nhất định sẽ đem toàn bộ đuổi đi.....

Lúc nói đến đây, vẻ mặt của Hoắc viên ngoại đột nhiên trở nên sợ hãi "sau đó, ngươi biết không? Đạo sĩ, ta thực sự đã nhìn thấy ma quỷ!"

“Sau này nghe người ta nói, sở dĩ trong sân của Hoắc Lương có ma quỷ là bởi vì lúc rơi xuống nước nó đã mang đến.

Con trai ta sở dĩ không chết, cũng là bởi vì ma quỷ dưới nước bám vào người nó! Nhưng trên thực tế..."

Khóe miệng Hoắc viên ngoại giật giật vài cái, cuối cùng nửa câu sau cũng không nói ra được, có lẽ là vì ông ta không muốn đối mặt với sự thật..........

Quân Lạc nghe thấy chuyện này, liền mất hết hứng thú thưởng thức trái cây.

"Vì vậy, người cho rằng hiện tại con trai mình là thủy quỷ? Muốn chúng tôi diệt trừ hắn ta?"

Không biết có phải ảo giác hay không Hoắc viên ngoại luôn cảm thấy Quân đạo trưởng này tựa hồ có chút không vui, ông ta mở miệng, tựa hồ muốn phản bác cái gì, nhưng lại không nói ra lời.

Quân Lạc xoa xoa trán, "Vậy người làm thế nào khẳng định hiện tại đang tồn tại trong người con trai người là thủy quỷ? Chẳng lẽ là bệnh của hắn đột nhiên khỏi?"

Hoắc viên ngoại lắc đầu, “trước kia nó thích làm việc, hiện tại lại không làm…….Hơn nữa, nó vẫn luôn một mình thì thầm, kể cả cửa phòng cũng không có ra tới . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . "

Quân Lạc nhướng mày, không nói chuyện gì, nhưng lại quay sang nhìn phu nhân xinh đẹp một chút.

"Thôi, nếu là nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi đi kiểm tra trước." Quân Lạc nói xong, xoay người muốn rời đi, nhưng vừa đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu lại." Kể ra thì Hoắc viên ngoại cũng thực sự rất may mắn, có thể lấy một cô nương xinh đẹp như vậy."

Nói xong liền biến mất, chỉ còn lại Hoắc viên ngoại với vẻ mặt lúng túng nhìn người vợ xinh đẹp của mình.

Về phần Quân Lạc dù đã ra khỏi cửa, nhưng cô vẫn lắc đầu trầm ngâm, thật ra ban đầu cô chỉ là hoài nghi, nhưng sau một hồi quan sát, cô gần như đã xác nhận, chuyện này đến chín mười phần là có liên quan đến vị cô nương xinh đẹp kia.

Nói cho cùng cũng chỉ là một người bình thường, dù nàng ta có giỏi che giấu đến đâu, Quân Lạc vẫn nắm nhìn ra được sự không tự nhiên của nàng ấy.

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.