Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham Lam

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Suy cho cùng cũng là một gia đình giàu có ở Kinh Thành, chỉ riêng trong sân viện của vị thiếu gia này bài trí đủ loại, đều là xa xỉ khó có thể tưởng tượng đối với người bình thường ở đời này.

Hòn non bộ làm bằng đá chồng chất lên cao ngang đầu người, phía trước hòn non bộ còn có một con sông nhân tạo nhỏ, nước chảy róc rách thật mát rượi, tăng thêm một phần trang nhã cho sân viện.

Không thể không nói, vị Hoắc viên ngoại này tuy rằng mặc trang phục cao sang, nhưng vị thiếu gia này vẫn là có chút thẩm mỹ riêng.

Gần đến mùa hè, trong ao cách đấy không xa lá sen đã bắt đầu tách lộ ra trước mặt người, lẫn vào trong đó còn có một ít nụ hoa không dễ thấy, thời điểm hoa nở rộ hẳn là còn không xa.

Chỉ là rốt cuộc mùa sen vẫn chưa tới, trong ao còn chút lành lạnh không nói nên lời.

Tổng thể bố cục của sân viện hết sức tinh xảo, có thể thấy được người thiết kế sân cũng đặt tâm huyết vào đó rất nhiều.

Nhưng mà, tất cả những thứ đẹp đẽ này, vẫn là có một sự không phù hợp dị thường dễ thấy.

Có một cây hòe đặc biệt cao to mới được trồng bên cạnh phòng ngủ của Vị Hoắc thiếu gia này, Quân Lạc nhìn thoáng qua đã thấy nó, ước chừng cũng phải trăm tuổi, cây hòe này đã bắt đầu nở hoa rồi, đầu cành rủ trĩu xuống những đốm hoa hòe trắng tinh, xem ra cũng thật vui mắt.

Chỉ là..........theo lẽ thường một ngôi nhà cao cửa rọng như này kỳ thực không nên trồng cây hòe.......

Trừ phi là người không tin quỷ thần, có lẽ về phương diện này sẽ không có nhiều kiêng kỵ, nhưng Hoắc viên ngoại hiển nhiên không phải là người không tin quỷ thần, dù sao ông ta cũng đã nhờ người đi đến núi Lưu Pha, điều đó đủ để nói lên ông ta không những không tin mà thậm chí còn rất tin tưởng vào quỷ thần.

Cần phải biết rằng, cây hòe vốn là âm, và từ này có thể được coi là ma trong cây, hầu hết các gia đình sẽ không chọn trồng cây hòe vì trong cây này thu hút ma quỷ.

Bóng cây khổng lồ gần như bao phủ toàn bộ phòng ngủ, mặc dù không che hết gió vào phòng nhưng che chắn thế này gió cũng khó mà lọt qua được, ngay cả cửa sổ cũng bị che 70%.

Quân Lạc đi tới cây hòe, từ từ kề sát thân người lên cây hòe, ước chừng một lúc lâu trôi qua mới chậm rãi rút người về.

Hoắc viên ngoại mặt đầy căng thẳng nhìn Quân Lạc "thế nào? Nhưng cái cây này có gì kỳ lạ sao?"

Quân Lạc không hề trả lời câu hỏi của Hoắc viên ngoại, mà lại hỏi một vấn đề khác "cây hòe này là ở nơi khác được đem đến đây trồng sao."

Hoắc viên ngoại có chút do dự gật đầu "đúng, cây này chính là một năm trước được đem tới đây trồng......."

Nói tới đây, Hoắc viên ngoại tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó khó có thể mở miệng, vì vậy mà không tiếp tục nói nữa.

Có điều Quân Lạc hiển nhiên là sẽ không buông tha cho ông ta "Hoắc viên ngoại nếu có thể đem sự nghiệp của Hoắc gia phát triển như vậy, có nghĩa là cũng không phải người ngu dốt, hẳn là phải biết đạo lý "nhà không trồng hòe" này chứ."

Nghĩa bóng, chính là vì sao người đã biết mà vẫn còn làm sai?

Hoắc viên ngoại cũng không phải là người ngu dốt gì, tất nhiên cũng nghe hiểu được lời nói của Quân Lạc, sắc mặt tự nhiên có chút biến đổi, sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng: "Kỳ thực, chính là tôi kêu người đem cây này đến đây."

Trên mặt Quân Lạc không có một tia kinh ngạc, chỉ là nhẹ nhàng "ồ" lên một tiếng, tựa hồ rất tùy ý.

Hoắc viên ngoại xoa xoa mồ hồi trên thái dương, tiếp tục nói: "Một năm trước, trước cửa nhà ta có một vị đạo sĩ tha phương. Vị đạo sĩ này nói rằng tài vận nhà ta đang từng bước tiêu tan đi, lúc đó trong lòng ta có chút hoảng loạn, nhưng không tin tưởng, bèn đem lời của vị đạo sĩ kia để qua một bên. Nhưng vị đạo sĩ kia lại được thể lấn tới, nói năng hùng hồn, nói rằng có một lỗ hổng tán tài lộc trong nhà của chúng ta, còn nói rằng chỉ cần ta đưa cho hắn một ít tiền, hắn ta có thể giải quyết vấn đề này cho ta.

Khi đó, nghe vậy ta chỉ nghĩ đó là một tên bịp bợm đến để lừa tiền, liền không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp sai người đuổi hắn ra ngoài cửa, ai ngờ đâu bởi vì chuyện này mà vị đạo sĩ kia tức giận, nói không quá một tháng, ta nhất định sẽ có tai họa phát sinh.........."

"Tuy nói không tin, nhưng trong lòng ta luôn ý thức làm việc gì cũng cẩn thận, cho đến ngày cuối cùng của tháng đó.

Ngày hôm đó, khi ta chắc chắn một lần nữa những lời của vị đạo sĩ kia chỉ là lời nói của kẻ bịp bợm, ta liền nhận được một tin tức........"

"Số hàng hóa mà ta đang vận chuyển về kinh thành bằng đường thủy đã bị chặn lại, hơn nữa thuyền cũng đã bị chìm......."

"Sau đó, ta giống như gặp vận xui, cứ cách mấy ngày thì lại được truyền đến một tin xấu, mà những tin tức này đều là về tiền tài.....

Ta bắt đầu tìm kiếm vị đạo sĩ kia khắp nơi, chỉ là vị đạo sĩ này giống như là đã biến mất vậy, ta cơ hồ lật tung toàn bộ cảnh thành đều không thể nào tìm được hắn ta.

Mãi cho đến khi ta muốn buông bỏ, thì vị đạo sĩ kia bỗng dưng lại xuất hiện, hắn ta một lần nữa lại tới tìm ta."

Với hai tháng trải qua muôn vàn khó khăn này, Hoắc viên ngoại đương nhiên là không dám coi thường đạo sĩ tha phương kia nữa, khi đối mặt với hắn ta lại hớn hở nghênh đón.

Đạo sĩ tha phương được hầu hạ thoái mái, cuối cùng mới chịu mở khẩu, chỉ điểm Hoắc viên ngoại một chút, nói rằng, chỉ cần trồng một cây hòe trăm tuổi, là có thể lấp kín chỗ hổng hao tiền tài này. Hơn nữa cũng cần chú trọng vị trí trồng cây hòe này, nhất định phải trồng trong sân viện của Hoắc thiếu gia.

Bởi vì lỗ hổng tiền tài này chính là do Hoắc thiếu gia mà tạo nên.

Lúc đó sắc mặt Hoắc viên ngoại rất khó coi, chỉ là nghĩ đến cả đời của chính mình chỉ có duy nhất một đứa con trai này mà thôi nên đành nuốt cơn giận này vào trong.

Có thể nói, sự việc này cũng là khởi đầu cho khúc mắc giữa Hoắc viên ngoại và Hoắc Lương.

Không nghi ngờ gì nữa, cây hòe cuối cùng đã được trồng thêm vào sân viện của Hoắc Lương.

Hoắc Viễn Vệ giải thích đầu đuôi sự việc, lại nhìn Quân Lạc, có chút nghi hoặc nói: "Hai vị đạo sĩ, chẳng lẽ cây hòe này có chỗ không thích đáng?"

Quân Lạc khẽ cười "chỗ không thích đáng? Chỗ không thích đáng nhiều lắm."

Nguyệt Ảnh đúng lúc này chen vào "cây hòe này đã từng có ma quỷ sinh sống, cho nên trên thân cây này còn lưu lại một lượng quỷ khí nhất định."

Hoắc viên ngoại cắn chặt môi "quả nhiên.......quả nhiên là quỷ bắt con trai ta đi."

Lại nghe những lời này, Quân Lạc trên mặt đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, "Hiện tại con trai người xảy ra chuyện gì, đừng nói nữa, cho dù hắn ta thật sự bị quỷ bức hại, cũng không phải là do người sao?"

Từ vẻ bề ngoài của Hoắc viên ngoại, người này cũng không phải là người có thể đảm đương được mọi việc.

Nếu có vấn đề thì nhất định là do người khác gây ra, nếu lỗi của người khác liên quan đến mình thì phải cố gắng đẩy lùi nó càng nhiều càng tốt.

Có thể đem chuyện làm ăn phát triển với quy mô như vậy, sẽ không thể nào không biết qua cây hòe? Không, ông ta kỳ thực biết rõ hơn ai hết.

Quả nhiên, nghe được những lời Quân Lạc nói, Hoắc viên ngoại liền lập tức im miệng.

Lúc đầu, khi nghe vị đạo sĩ kia nói về việc trồng cây hòe trong sân viện của con trai, ông ta cũng không phải không có chút do dự.

Chỉ có điều đối với ông ta con trai không quan trọng bằng gia tài.

Xem ra lúc đó đối với Hoắc viên ngoại, "nhà không trồng cây hòe" cũng chỉ là một lời đồn đại, làm sao có thể chắc chắn nếu trồng cây hòe nhất định sẽ thu hút được ma quỷ, sao có thể chắc chắn như vậy, Hoắc Lương sẽ vì cây hòe mà đột nhiên xui

xẻo như vậy sao?

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.