Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tử ngoại môn

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Ban đêm, trăng sáng treo trên trời cao, muôn vàng ánh sao lung linh.

Nhưng ở phía chân trời xa xôi, có những luồng sấm sét chín màu đang quanh quẩn, vô cùng chói mắt.

“Trời giáng dị tượng*, chắc chắn có Thần thể giáng lâm.”

*Dị tượng: hiện tượng kỳ lạ.

Đại lục Cửu Châu, trên đỉnh Hoàng thành, có một ông lão mặc y phục màu vàng đang chắp tay đứng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Ở sau lưng ông ta, còn có mấy vạn cao thủ Hoàng thành đang xếp thành những hàng chỉnh tề, nửa quỳ trên mặt đất, giống như đang chờ đợi mệnh lệnh gì đó.

“Ầm ầm.”

Đột nhiên, những luồng sấm sét ngưng tụ lại với nhau, rồi hóa thành một luồng Thần lôi cửu sắc, lao vụt xuống từ Cửu Thiên Tinh Hà.

Chỉ chớp mắt, đêm tối liền biến thành ban ngày, Thần lôi còn chưa hạ xuống, mặt đất dã bắt đầu ầm ầm rung chuyển, chấn động dữ dội.

Lúc Thần lôi cửu sắc đánh xuống mặt đất, nó không tạo thành hư tổn quá lớn nào mà chỉ lẳng lặng biến mất.

Đồng thời, mặt đất lại bị bóng đêm bao phủ, bầu trời đêm lúc trước vốn vô cùng lỗng lẫy cũng đã ảm đạm không ít, giống như đã bị thứ gì đó lấy mất đi tinh hoa, trở về vẻ yên lặng lúc trước.

Nhưng lúc này, hai mắt của ông lão lại sáng ngời đếm kỳ lạ, thậm chí kích động đến mực thân thể đều đang run run, ngón tay của ông ta chỉ về nơi Thần Lôi kia rơi xuống: “ Ở bên trong Thanh Châu, mang hết tất cả những đứa trẻ sinh ra trong tối hôm nay về Hoàng thành cho ta!”

“Tuân mệnh!”

Tiếng đáp lại như sấm rền vang vọng bốn phía, mấy vạn cao thủ Hoàng Thành đều đi đến Thanh Châu, thề phải tìm được Thần Thể, dốc sức vì Hoàng triều.

Thời gian qua đi, trong chớp mắt đã qua 5 năm, tuy mọi người vẫn còn nhớ rõ dị tượng kinh thiên động địa năm đó nhưng lại không có ai biết được hành động của Hoàng triều.

Đại lục Cửu Châu, bên trong Thanh Châu, tông môn mọc lên san sát như rừng, Thanh Long Tông là một trong số đó.

Hôm này, là ngày tuyển đệ tử cửa Thanh Long Tông, diễn ra mỗi năm một lần, bên ngoài Thanh Long Tông người đến đông nghìn nghịt.

Nhưng mà bận rộn nhất chính là những đệ tử Ngoại môn, vì việc tiếp đại tất mọi người đều toàn bộ đặt lên đầu của họ.

Đệ tử Ngoại môn, là những người không cần phí công đi lấy lòng làm gì, chưa nói đến là có địa vị thấp ở trong tông môn, mà ngay cả người ngoài cũng xem thường bọn họ

Lý do rất đơn giản, hễ là đệ tử ngoại môn, chứng tỏ tư chất cực kém, chung quy là khó có được thành tựu gì lớn cả, tự nhiên sẽ bị người ta xem thường.

“Này, thái độ của ngươi kiểu gì vậy, có biết ta là ai không hả?” Một người đàn bà mặc quần áo lộng lẫy, dẫn theo một bé trai, đang chỉ tay mắng một cậu thiếu niên.

“Thật sự xin lỗi, sắc trời đã tối, tông môn sắp đóng cửa, hai vị ngày mai lại đến đi.” Khuôn mặt của thiếu niên rất thanh tú nhưng cũng khá non nớt, tuy nhiên trên trán lại có một chút anh khí*.

Hắn tên là Sở Phong, năm nay 15 tuổi, là một trong số mấy vạn đệ tử Ngoại môn của Thanh Long Tông.

Tuy cũng là đệ tử ngoại môn, nhưng Sở Phong lại không giống người thường, không hề cảm thấy tự ti, không tự vùi mình trong mặc cảm, đối đãi với người khác cũng không e ngại, sợ hãi, rất ung dung tự nhiên.

“ Ngày mai lại đến, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao? Cái chỗ thâm sơn dã lĩnh* này ngươi định cho mẹ con chúng ta ở đâu?”

“Ngươi phải sắp xếp cho ta một chỗ ở, nếu không ta sẽ đi tìm trưởng lão của các người để nói rõ đạo lý.” Người đàn bà này nhất quyết không buông tha, lại bắt được “vạt áo” của Sở Phong.

“Sở Phong sư đệ, gặp phải phiền toái sao?” Đúng vào lúc này, có một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Chăm chú nhìn lại, là một thiếu nữ mặc áo tím, đang bước chân đến, tuy rằng khóe miệng nở nụ cười, nhưng đôi mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm vào người phụ nhân.

Nhìn thấy người thiếu nữ kia, sắc mặt của phụ nhân bỗng chốc thay đổi, hiện lên một chút vẻ sợ hãi.

Không bởi vì cái gì khác, mà là trường bào màu tím mà thiếu nữ này đang mặc trên người chính là dấu hiệu của đệ tử Nội môn.

Phụ nhân thầm kêu không ổn, vốn tưởng rằng với thân phận của mình có thể làm khó dễ tên thiếu niên trước mặt một chút.

Không ngờ, tên thiếu niên này lại có đệ tử Nội môn là hậu thuẫn, người này bà ta không thể trêu trọc được.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta chỉ là hỏi vị tiểu huynh đệ này một chút việc thôi.” Phụ nhân cười cười giải thích.

Thiếu nữ trước tiên lườm bà ta một cái, rồi sau đó chỉ nói một chữ: “Cút.”

Lúc này, thân thể của phụ nhân này không khỏi run lên, sắc mặt đã trở lên tái mét.

Nhưng bà ta không một chút do dự, ôm đứa bé bước nhanh rời đi, trong lúc hoảng loạn lại vấp ngã một cái, chật vật đến tột cùng.

Thấy thế, Sở Phong bất đắc dĩ lắc đầu, rồi sau đó thi lễ với thiếu nữ bên cạnh: “Đa tạ Sở Nguyệt sư tỷ.”

“Với ta đệ làm sao phải khách khí, chúng ta là người một nhà mà.” Sở Nguyệt có chút không vui.

Nàng nói không sai, Sở Phong với nàng thật là người một nhà, bọn họ đều đến từ cùng một cái thế gia, Sở gia.

Sở Nguyệt này chính là con gái Nhị bá của Sở Phong, chỉ lớn hơn hắn một tuổi.

Nhưng mà, ba năm trước Sở Nguyệt đã thông qua khảo hạch để vào Nội môn, trở thành đệ tử Nội môn, bây giờ là cao thủ Linh Vũ tầng thứ bốn.

“Quy củ của tông môn, cần phải luôn tuân thủ.” Sở Phong cười tươi nói.

“Haizz.” Nhưng mà khi thấy Sở Phong như vậy, trong lòng Sở Nguyệt cũng rất đau xót: “Sở Phong đệ, khảo hạch của nội môn năm nay đệ lại không tham gia sao? Chẳng lẽ đệ vẫn chưa đạt tới Linh Vũ tầng thứ ba?”

Sở Phong cũng không trả lời, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười khi nãy, không có ai biết suy nghĩ thật tâm của hắn là gì.

Thấy thế, Sở Nguyệt lấy ra một chiếc túi gấm từ bên hông, đưa tới tay của Sở Phong: “Luyện hó nó có lẽ có thể giúp đệ đột phá đến tầng thứ ba đấy.”

Sở Phong mở túi gấm, bỗng có một cỗ linh khí kinh người tỏa ra, có một gốc cây to bằng ngón tay, đây chính là một gốc Tiên Linh Thảo.

“Sở Nguyệt tỷ, thứ này vô cùng quý giá, đệ không thể nhận được.” Sở Phong vội vàng trả lại cho Sở Nguyệt.

Tiên Linh Thảo chính là thánh dược tu võ, cực kỳ trân quý, đối với những người tu võ ở cảnh giới Linh Vũ mà nói nó có công hiệu rất lớn.

Mà người Sở gia muốn bọn họ tăng tu vi nhanh chóng như vậy là vì hằng năm gia tộc sẽ trợ cấp cho bọn họ mỗi người một gốc cây Tiên Linh Thảo.

Nói đến cây này của Sở Nguyệt, cũng là do gia tộc trợ cấp, chỉ là Sở Nguyệt chưa dùng, mà là đưa cho hắn, điều này làm cho Sở Phong rất cảm động, cũng không đành lòng nhận.

“Ta nói cho đệ biết, nếu đệ không cầm lấy thì không phải đệ đệ của ta.” Sở Nguyệt có chút không vui.

“Ồ, Sở Nguyệt tỷ khi nào lại hào phóng như vậy, lại dám mang Tiên Linh Thảo tặng cho người khác?"

“Tỷ xem, ta cũng là đệ đệ của tỷ. vừa may ta đang chuẩn bị đột phá Linh Vũ tầng thứ tư, không bằng Sở Nguyệt tỷ hãy cho ta gốc Tiên Linh Thảo này đi, được chứ?”

Một tên thiếu niên cũng xấp xỉ tuổi của Sở Phong đã đi tới, trên người cũng mặc trang phục của đệ tử Nội môn.

Hắn tên là Sở Chân, cũng là đến từ Sở gia, vào năm năm trước cùng với Sở Phong bái nhập Thanh Long Tông, chẳng qua là từ hai năm trước, hắn đã trở thành đệ tử Nội môn.

“Sở Chân, ngươi đã sớm đột phá Linh Vũ tầng thứ ba, ngưng tụ linh khí thành công, cho dù không có gốc Tiên Linh Thảo này thì cũng có thể lên như diều gặp gió.”

“Nhưng mà Sở Phong đệ đến này còn chưa ngưng tụ được linh khí, gốc Tiên Linh Thảo này đối với đệ ấy mà nói quan trọng hơn.” Sở Nguyệt nhét thẳng cây Tiên Linh Thảo vào tay Sở Phong.

“Đúng vậy, tỷ nói không sai, đáng tiếc hắn lại không có cần.” Sở Chân khoanh tay cười lạnh.

“Ai nói ta không cần.” Sở Phong mỉm cười, không chút khách khí cất Tiên Linh Thảo vào trong ngực, rồi sau đó nói: “Sở Nguyệt tỷ, gốc Tiên Linh Thảo này là đệ mượn của tỷ, sau này sẽ trả lại gấp đôi.”

“Ừm, được.” Thấy Sở Phong nhận, Sở Nguyệt rất vui mừng, chỉ là nhận lời đại, vốn không cần Sở Phong trả lại nàng.

“Ngươi lấy cái gì để trả? Gốc Tiên linh thảo này để cho ngươi dùng, quả thực là lãng phí.” Sắc mặt của Sở Chân lúc này đã rất khó coi.

Sở Phong chỉ cười chứ không thèm để ý đến hắn, quay sang nói với Sở Nguyệt: “Sở Nguyệt tỷ, khảo hạch của nội môn năm nay, đệ sẽ tham gia.”

“Hừ, chỉ bằng người? Nếu ngươi có thể thông qua khảo hạch của nội môn thì Tiên Linh Thảo mà gia tộc trợ cấp cho ta năm này sẽ là của ngươi.” Sở Chân khinh thường nhìn về phía Sở Phong.

“Lời này là thật?” Sở Phong cũng không tin tưởng.

“Sở Nguyệt tỷ làm chứng, nhưng mà nếu ngươi không cách nào thông qua thì sao?”

“Tiên Linh Thảo năm nay của ta sẽ thuộc về ngươi.” Sở Phong vừa nói câu này xong, liền tiếp tục “vùi đầu” vào trong công việc của đệ ngoại môn.

“Sở Chân, dù gì chúng ta cũng đều là người một nhà, vì sao ngươi luôn gây khó dễ cho Sở Phong vậy?” Sở Nguyệt không vui nhìn Sở Chân.

“Người một nhà? Sở Nguyệt tỷ, tỷ hẳn cũng biết, tên Sở Phong này vốn không phải là người của Sở gia ta.”

“Tiến vào tông môn đã năm năm những lại không thể thông qua khảo hạch của nội môn, quả thúc chính là nỗi sỉ nhục của Sở gia ta.”

“Toàn bộ Sở gia, có ai ưa hắn chư? Cũng chỉ có tỷ là đối tốt với hắn, còn đem cả Tiên Linh Thảo của mình cho hắn dùng.” Sở Chân rất không hiểu nổi.

“Ngươi đúng là hồ đồ mất khôn.” Sở Nguyệt hơi tức giận, sau trợn trừng mắt nhìn hắn liền rời đi.

Trái lại, Sở Chân lại đứng yên tại chỗ mà nở nụ cười, hắn rất là phấn khích, tuy rằng hắn không có được Tiên linh thảo của Sở Nguyệt nhưng gốc Tiên linh thảo của Sở Phong năm nay, nhất định là của hắn.

Đêm đã về khuya, chỗ nghỉ ngơi của đệ tử ngoại môn, một vùng tối đen.

Bận rộn cả một ngày, tất cả mọi người đều rất mệt, đã đi ngủ từ sớm, chỉ có phòng của Sở Phong, vẫn còn ánh sáng của ngọn đèn.

Hắn đang ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy ra gốc Tiên linh thảo mà Sở Nguyệt đưa cho, nói nhỏ: “Hi vọng với gốc Tiên linh thảo này, có thể cho ngươi ăn no.”

Nói xong, Sở Phong nhắm hai mắt lại, đem Tiên linh thảo để kẹp sát vào giữa hai bàn tay, rồi thực hiện một đạo pháp quyết kỳ lạ.

Cùng lúc đó, linh khí bên trong Tiên linh thảo cũng bắt đều từ trong lòng bàn tay của Sở Phong, theo đó chảy vào cơ thể, cuối cùng hội tụ lại ở trong đan điền.

Đồng thời, ở trong đan điền của Sở Phong truyền tiếng nhai nuốt, giống như có ai đang ở trong đó ăn cơm vậy.

Nếu như nhìn xuyên qua da thịt, thì có thể thấy được, ở sâu trong đan điền của Sở Phong, lại có chín luồng sấm sét.

Mỗi luồng sấm sét này lại có một màu sắc khác nhau - có tất cả chín màu sắc. Mỗi một loại màu sắc đều giống như Lôi đình cự thú, tản ra hơi thở đáng sợ không phải của mảnh thiên địa này.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.