Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân vật hung ác

Phiên bản Dịch · 1887 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Thấy đa số mọi người ở trong điện đều cúi đầu, đột nhiên Sở Phong nở nụ cười, hắn cười cực kỳ vui vẻ, nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi, hắn lại nói một câu:

“Trước khi rời đi, ta tặng cho các ngươi hai câu, một câu là “tự cho là đúng”, một câu khác là sẽ “tự rước lấy nhục”, còn về hàm ý trong đó, các ngươi hãy tự mình suy ngẫm đi.” Nói xong câu đó, Sở Phong liền đạp cửa ra, phóng khoáng rời đi.

Lúc này, bầu không khí trong phủ đệ trở lên xấu hổ đến lạ thường, vốn là định khiến cho Sở Phong mất mặt, ngược lại, còn bị Sở Phong làm nhục một phen, hơn nữa còn ở trước mặt mấy người ngoài, đây quả thực mới khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà mọi người không thể tiếp nhận, chính là thực lực của Sở Phong, vốn tưởng rằng Sở Phong là phế vật của Sở gia, nhưng hôm nay Sở Phong lại có thể bước vào Linh Vũ tầng bốn, đuổi kịp cũng như vượt qua rất nhiều người, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Sở Phong đi ra phủ đệ, trong lòng đang vô cùng sảng khoái, từ lúc nhỏ, hắn hầu như luôn bị bọn họ bắt nạt, nhưng rốt cục hôm nay có thể “trả đũa” lại bọn họ.

Trên thực tế, đây cũng không phải là “trả đũa”, Sở Phong là bị bọn họ ép mà thôi, nhưng mặc kệ là thế nào, Sở Phong vẫn cực kỳ sảng khoái.

“Sở Phong đệ.” Nhưng mà Sở Phong còn chưa đi xa, phía sau lại truyền đến tiếng hô ngọt ngào, chính là Sở Nguyệt.

“Sở Nguyệt tỷ, sao tỷ lại chạy ra đây được vậy.” Sở Phong ngạc nhiên cất lời.

Sở Nguyệt cười hì hì chạy tới trước mặt Sở Phong, đấm một quyền vào ngực Sở Phong, vẻ mặt vui vẻ nói:

“Tiểu tử đệ được lắm, tỷ còn tự hỏi sao đệ có thể thoải mái chờ đợi ở ngoại môn nhiều năm như vậy, hóa ra đã sớm đuổi kịp tỷ từ lâu rồi.”

Sở Phong lúng túng gãi đầu: “Sở Nguyệt tỷ, hôm nay đệ lại gây thêm phiền phức cho tỷ rồi, đệ thấy cuộc hội họp của Sở Minh hôm nay hẳn là phải tan rã trong không vui rồi.”

“Không sao đâu, cho bọn họ một bài học cũng tốt, nếu không thì bọn họ lại suốt ngày bắt nạt đệ.”

“Đúng rồi Sở Phong, vào đại hội săn bắn Linh Dược ngày mai hai chúng ta cùng đi đi. Nếu chỉ có một người thì khó bắt được chúng lắm.”

“Không được đâu, quan hệ giữa đệ với đám người kia ra sao tỷ cũng biết mà, dù đệ muốn gia nhập, bọn họ cũng không chịu đâu.” Sở Phong lắc đầu.

“Chuyện này tỷ sẽ xử lý, đệ đừng lo lắng. Ngày mai đệ nhất định phải đến tìm tỷ đó.”

Sở Nguyệt lén đưa cho Sở Phong một tấm thẻ tre, trên đó là địa điểm tụ tập vào ngày mai của nhóm người Sở Minh.

“Thôi được rồi. Đệ đồng ý với tỷ vậy.” Thấy Sở Nguyệt cố chấp như thế, Sở Phong không nỡ từ chối nàng thêm nữa.

Sau khi động viên Sở Phong, Sở Nguyệt vui vẻ nhảy nhót đi về phía phủ đệ riêng của mình. Nàng thật sự rất vui, hôm nay Sở Phong đã cho nàng một kinh ngạc vô cùng lớn.

Người trong thiên hạ này đều lấy thực lực làm đầu, hiện giờ Sở Phong mạnh mẽ như vậy khiến cho nàng cảm thấy chắc chắn mọi người sẽ đón nhận Sở Phong.

Cả Sở gia đoàn kết một lòng là tâm nguyện lớn nhất của nàng.

“Sở Uy đại ca, mọi người...” Đi tới trước phủ đệ, Sở Nguyệt phát hiện những thành viên của hội Sở Minh đều đang đi ra.

“Hừ.” Sở Thành và Sở Chân hung ác nhìn Sở Nguyệt một cái rồi bỏ đi một mạch mà không thèm chào hỏi.

“Sở Nguyệt, không phải ta muốn dạy bảo gì muội, nhưng hôm nay, muội cũng thiên vị Sở Phong quá rồi.”

“Lần này không những để cho Sở Phong lấy mất hai cây Tiên Linh Thảo, mà giờ đây mọi người còn bị hắn làm cho nhục nhã tức giận bỏ đi, muội thấy hài lòng chưa hả?” Sở Uy khiêm khắc khiển trách nàng.

“Sở Uy đại ca, là muội sai rồi được chưa nhưng nói thế nào thì Sở Phong đệ cũng là người nhà họ Sở chúng ta.”

“Huynh cũng thấy rồi đó, bây giờ Sở Phong đệ hoàn toàn không còn là phế vật như năm đó nữa, mà Sở Minh chúng ta cũng đang cần những nhân tài như vậy, hay là để đệ ấy gia nhập với chúng ta đi nhé?”

Sở Nguyệt vừa nói xong, mặt Sở Uy liền biến sắc, hắn ta muốn nói thêm gì đó nhưng trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng kì lạ, rồi bất đắc dĩ thở dài:

“Thôi được, ta cũng chịu thua nha đầu muội rồi.”

“Được rồi, nể mặt muội ta sẽ cho Sở Phong một cơ hội, ngày mai muội cũng dẫn hắn theo đi.”

“Muội biết Sở Uy đại ca tốt nhất mà.” Sở Nguyệt vui vẻ nhảy nhót, vẻ mặt cực kỳ sáng lạn.

“Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” Sở Uy lắc đầu rồi đi về phía phủ đệ của mình.

“Sở Uy đại ca đi thong thả.” Sở Nguyệt cười vẫy tay với Sở Uy.

Sở Uy đồng ý cho Sở Phong một cơ hội, điều này làm Sở Nguyệt rất vui mừng, nhưng nàng lại hoàn toàn không thấy lúc quay đầu, khóe môi Sở Uy nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

“Sở Nguyệt sư tỷ, Sở Phong kia đúng là biết cách che giấu thực lực, đệ ở ngoại môn lâu như vậy mà còn chưa từng nghe thấy tên hắn, có khi nào hắn đã tham gia khảo hạch Danh hiệu Đệ Nhất của nội môn không.”

Lúc này một thiếu niên đi tới bên cạnh Sở Nguyệt, hắn ta và Sở Phong đều là những đệ tử mới vào Thanh Long tông năm nay, hôm nay hắn ta vừa mới gia nhập Sở Minh.

“Đệ nói có lý, có lẽ Sở Phong đệ ở ngoại môn là vì phần thưởng của khảo hạch lần này, không biết đệ ấy có lấy được không nữa?” Nghe câu nói của hắn ta, Sở Nguyệt đột nhiên hiểu ra.

“Sở Nguyệt tỷ nghĩ nhiều rồi, năm nay ngoại môn xuất hiện một kẻ rất tàn nhẫn, danh hiệu Đệ Nhất là của người đó.”

“Sở Phong đệ kia của tỷ tuy có sức mạnh hơn người nhưng còn kém người kia nhiều lắm.” Thiếu niên cười nói.

“Hắn ta tàn nhẫn lắm sao?” Sở Nguyệt tò mò hỏi.

“Vô cùng tàn nhẫn, chỉ một loáng thôi hắn ta đã giết chết một con hung thú cấp bốn, chín con hung thú cấp ba và ba mươi con hung thú cấp hai đấy.”

“Đệ nghe nói thời điểm những đệ tử ngoại môn khác chạy tới thì chỉ thấy xác của những con hung thú đó, tỷ nói xem thực lực như vậy cường hãn tới mức nào chứ.”

“Lợi hại vậy sao?” Lúc này, khuôn mặt Sở Nguyệt cũng đầy vẻ khiếp sợ.

Nàng đã từng tham gia cuộc khảo hạch của nội môn, đương nhiên biết cơ quan trận lợi hại ra sao, chứ chưa nói tới những con hung thú hung ác, mạnh mẽ đó.

Có thể chạy tới nơi đó đầu tiên lại còn giết chết nhiều hung thú như vậy, nàng có thể tưởng tượng được thực lực người này hung hãn thế nào, ít nhất cũng đã đạt cấp Linh Vũ tầng thứ năm.

“Người đó tên gì?” Sở Nguyệt rất muốn biết đại danh của nhân vật hung ác này.

“Ôi, đệ cũng rất muốn biết hắn ta là ai.”

“Nhưng dường như người kia muốn giấu thân phận, sau khi giành được phần thưởng, lúc đó cửa lớn của cung điện dưới lòng đất vẫn còn chưa mở ra, hình như hắn ta ẩn nấp ở đâu đó cho nên không ai biết hắn ta rốt cuộc là ai.” Thiếu niên lắc đầu rồi cáo từ rời đi.

“Nếu thế người này cũng thật kỳ quái, thực lực lợi hại như vậy mà lại còn muốn che che giấu giấu, không lẽ hắn ta có bí mật gì đó không muốn người khác biết sao?”

Lúc này, Sở Nguyệt càng nghĩ càng tò mò về kẻ hung ác kia.

Nàng đoán rằng, người này rất có thể sẽ là một thiên tài đại diện cho hầu hết các đệ tử mới gia nhập trong nội môn.

“Nguy rồi.” Sở Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện rất kỳ lạ.

Hướng lúc nãy Sở Thành và Sở Chân đi không phải là phủ đệ của bọn họ mà là cùng đường với Sở Phong.

Hiện tại, Sở Nguyệt mới cảm giác mọi chuyện không ổn, nàng vội chạy về hướng Sở Phong vừa rời đi.

Nội môn rất rộng, mà phủ đệ của Sở Nguyệt và Sở Phong lại cách một khoảng khá xa.

Nhưng Sở Phong cũng không vội vàng mà chậm rãi đi về phía phủ đệ, tới một nơi hoang vu không người mới dừng lại.

“Đừng lén lén lút lút nữa, đi ra đi.” Sở Phong nhìn vào trong góc tối.

“Tính cảnh giác cũng không tệ lắm, có vẻ như bọn ta đã đánh giá thấp tên tiểu tử nhà ngươi.” Tiếng nói vừa dứt thì thấy hai huynh đệ Sở Thành và Sở Chân bước ra.

Sắc mặt bọn họ đã khá hơn nhiều nhưng trên mặt vẫn còn rất giận dữ, giống như bây giờ bọn họ còn có cả ý định giết chết Sở Phong vậy.

“Sở Phong, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ba cây Tiên Linh Thảo ra và quỳ xuống trước mặt huynh đệ bọn ta nhận sai, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Sở Thành nhìn Sở Phong, giọng nói cực kỳ tự tin.

“Sao đây, các ngươi muốn cướp đồ của ta sao?”

“Cướp đồ của ngươi thì sao hả?”

“Muốn cướp cũng phải có khả năng để cướp.”

“Khả năng? Bây giờ ta sẽ cho ngươi hiểu rõ, thế nào gọi là sức mạnh.”

Cơ thể Sở Thành hơi động đậy, một luồng gió mạnh lập tức thổi lên. Hắn ta bay tới trước mặt Sở Phong, hai bàn tay thi triển Trình Ưng Trảo nhanh chóng đánh vào yết hầu của Sở Phong.

Không thể không thừa nhận, thực lực của Sở Thành thật sự cao hơn Sở Chân gấp mấy lần, trong hàng ngũ Linh Vũ tầng bốn cũng không nằm trong tốp yếu.

Nhưng thật không may khi người hắn đối đầu lại là Sở Phong, người có thể dùng tay không đánh chết hung thú.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.