Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỳ xuống cầu xin ta tha thứ

Phiên bản Dịch · 1809 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Vèo vèo.” Thân hình của Sở Phong nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh, tránh né công kích của Sở Thành chỉ trong chớp mắt.

Cùng lúc đó hắn lấy một chân làm trụ, cả cơ thể xoay nửa vòng với tốc độ vô cùng nhanh, chân sau theo đà quật tới.

Thấy thế, sắc mặt Sở Thành thay đổi, cả người hắn ta lùi về sau rất nhanh, nhưng mà cú quật của Sở Phong không chỉ có tốc độ nhanh mà vị trí tấn công còn vô cùng xảo quyệt nữa, nên hắn ta không thể tránh né.

Trong lúc vội vàng, Sở Thành đành phải giơ hai tay đan chéo nhau trước ngực để đỡ đòn công kích của Sở Phong.

“Phanh.”

“Xoạt xoạt xoạt…”

Bị một chân của Sở Phong quật trúng nên Sở Thành bị đẩy lùi ra sau mấy bước, cơn đau đớn nhanh chóng lan đến từ hai cánh tay.

Lúc này, Sở Thành hơi nhíu mày, hắn ta chẳng thể ngờ được rằng Sở Phong lại có sức mạnh to lớn đến như vậy.

Thực lực bực này đã vượt quá dự đoán của hắn ta, làm hắn ta phải nghiêm túc dùng toàn lực ứng phó.

“Đúng là có tài, nhưng mà chỉ bằng sức mạnh thì cũng chẳng thể làm được trò trống gì, để ta cho ngươi biết uy lực của võ kỹ là như thế nào.”

“Bụp bụp bụp...”

“A…”

Sở Thành liên tục điểm vào huyệt đạo của mình, sau đó quát lớn, quần áo trên người hắn ta nhanh chóng căng phồng lên, hai tay cũng hóa lớn hơn bình thường rất nhiều.

Hơn nữa, làn da của hắn ta cũng biến từ trắng thành tím, những đường gân xanh hiện lên dày đặc trông rất khủng bố.

“Võ kỹ loại cường hóa.”

Hai mắt Sở Phong híp lại, hắn biết Sở Thành đang sử dụng một loại võ kỹ cường hóa.

Loại võ kỹ này sẽ không tăng sự biến ảo và sức mạnh của chiêu số, nhưng lại tăng kích thước cơ thể của người sử dụng lên gấp nhiều lần.

Nếu tu luyện tới một trình độ nhất định nào đó thì sẽ luyện được cơ thể thành đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cả người như một khối binh khí vừa mạnh mẽ vừa chắc chắn vậy.

Thấy thần sắc của Sở Phong biến hóa, trong lòng Sở Thành âm thầm vui vẻ, mặc dù thực lực của Sở Phong cao hơn nhiều so với dự liệu của hắn ta, nhưng hắn ta biết nhược điểm lớn nhất của Sở Phong, đó chính là chưa tu luyện võ kỹ.

Mà võ kỹ hắn ta đang thi triển đó là Cương Thiết Chi Khu, dựa vào võ kỹ này, nếu đánh cận chiến thì hắn ta có lòng tin mình gần như vô địch so với những kẻ có cùng cảnh giới, cho nên hắn ta tin chắc rằng có thể đánh bại Sở Phong.

“Sở Phong, bây giờ nếu ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ thì ta…”

Còn không đợi hắn nói xong thì thân hình của Sở Phong đã lóe lên, biến mất không thấy tăm hơi.

Khi Sở Phong xuất hiện lần nữa thì đã tới trước mặt Sở Thành, một cú đấm đang ở trước mắt hắn ta càng ngày càng lớn.

“Ngươi muốn chết!”

Thấy Sở Phong vẫn dám đánh cận chiến với mình, Sở Thành cười lạnh, cũng đấm ra một quyền, nhắm thẳng vào quyền của Sở Phong.

“Keng.”

Hai quyền đụng vào nhau, phát ra tiếng sắt thép va chạm.

Sau khi va chạm, Sở Thành lại lui thêm vài bước, sự đau đớn trên nắm tay không giảm mà còn đau hơn, nhìn lại Sở Phong thì hắn vẫn đứng ở nguyên chỗ cũ, chưa từng dịch chuyển chút xíu nào.

“Tại sao thân thể hắn mạnh mẽ như vậy?”

Cuối cùng Sở Thành cũng nhận thấy có chuyện lạ, bằng vào võ kỹ của mình, dù là ở cùng cảnh giới nhưng chưa có ai từng dám đánh trực diện như thế này với hắn.

Nhưng mà hiện tại, chẳng những Sở Phong dám đánh trực diện, mà còn hoàn toàn chiếm ưu thế nữa, điều này làm hắn ta cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Vút vút.”

Đột nhiên, thân hình Sở Phong tiến lên, một bàn tay đánh thẳng vào mặt Sở Thành.

Có hai lần trước làm ví dụ nên lần này Sở Thành không dám đỡ nữa, mà ra chiêu nhằm vào cổ tay Sở Phong.

Sở Thành đang dùng một loại võ kỹ khác, đó là một loại võ kỹ có tên là Cầm Nã Thủ có tốc độ rất nhanh, chưa để Sở Phong phản ứng kịp hắn ta đã tóm được cổ tay của Sở Phong.

“Đây là…”

Không đợi Sở Thành vui vẻ, hắn ta liền kinh ngạc phát hiện mình không tóm được cái gì cả, bàn tay vừa nãy còn ở trước mặt nhưng bây giờ đã biến mất.

“Bốp.”

“Hự….”

Khi hắn đang kinh ngạc thì đã bị một bàn tay đập mạnh vào lồng ngực.

Một chưởng này của Sở Phong dùng lực rất mạnh, đánh bay Sở Thành hơn mười mét mới rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Những người xem cuộc chiến đã kinh ngạc tới ngây người, bọn họ chẳng thể nào ngời được rằng Sở Thành lại thua Sở Phong.

Bọn họ không thể chấp nhận được, bởi vì trong mắt họ, Sở Phong là một kẻ cực kỳ vô dụng.

“Tại sao có thể…”

Trên mặt Sở Thành lúc này ngoại trừ đau đớn ra còn có khiếp sợ.

Bởi vì hắn không thể hiểu vì sao mình đã tóm được cổ tay của Sở Phong rồi mà sao vẫn bị Sở Phong đánh trúng.

“Chẳng lẽ… hắn cũng tu luyện võ kỹ?”

“Không thể, chắc chắn không thể, hắn mới vào nội môn mười ngày mà thôi, làm sao có thể sử dụng được võ kỹ.”

Sở Thành cảm thấy thứ Sở Phong dùng không phải là võ kỹ, bởi vì trong mười ngày không thể học được võ kỹ.

Nhưng nếu như hắn biết, Sở Phong chẳng những đang dùng võ kỹ, mà còn là võ kỹ mạnh nhất nội môn có tên Hư Huyễn Chưởng thì không biết hắn sẽ có ý nghĩ như thế nào.

“Đại ca.” Đúng lúc này, Sở Chân chạy tới, nâng Sở Thành dậy rồi muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Hắn ta đang vô cùng hoảng hốt, chỉ cần nghĩ tới Sở Thành cũng thua Sở Phong thì hắn ta rất muốn chạy trốn.

“Hai người đừng đi vội.”

Nhưng mà đúng lúc này, Sở Phong lại yên lặng xuất hiện, ngăn cản đường đi của hai người.

“Sở Phong, ngươi muốn gì?”

Sở Chân giả vờ bình tĩnh nhưng không thể che giấu được sự hoảng sợ từ sâu trong nội tâm.

Bời vì Sở Phong hiện tại và người trong ấn tượng của hắn ta khác xa nhau, giống như hai người vậy, sự thay đổi lớn như thế làm hắn cảm thấy sợ hãi.

“Không có gì, lấy hết đồ trên người các ngươi xuống, sau đó lại quỳ xuống xin tha, thì ta sẽ tạm tha cho các ngươi.” Sở Phong vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười mỉm đó lại càng làm cho người khác sợ hãi.

“Sở Phong, ngươi đừng quá đáng.” Sở Thành cực kỳ giận dữ nói.

“Ta quá đáng sao? Các ngươi luôn mồm nói ta là đồ vô dụng, luôn chửi bới và sỉ nhục ta.”

“Còn lén lút đi tới đây, muốn cướp đoạt và hành hạ ta, bây giờ lại nói ta quá đáng sao?”

“Ta biết các ngươi không coi ta là người của nhà họ Sở, ta cũng không quan tâm bởi vì ta cũng chưa bao giờ coi các ngươi là người nhà.”

“Các ngươi có thể chửi bới và sỉ nhục Sở Phong ta, nhưng không thể làm vậy với Sở Nguyệt tỷ, ta sẽ không để yên chuyện này đâu, bởi vì Sở Nguyệt tỷ là người nhà của ta, là một trong số ít người mà ta muốn bảo vệ.”

Nói tới đây, khuôn mặt của Sở Phong lạnh lùng lại, sau đó ra tay, chỉ nghe “bốp bốp” hai tiếng vang lớn, hai cái bạt tai lần lượt rơi vào mặt của Sở Thành và Sở Chân.

Hai cái tát này rất mạnh, làm cho cả hai người ngã xuống đất, sau đó Sở Phong lại dẫm thẳng xuống ngực Sở Thành.

“Miệng của ngươi nói hay lắm cơ mà? Có thể nói trắng thành đen mà? Cảm giác uy hiếp người khác tốt chứ hả?”

“Tại sao lại không nói nữa? Nói đi, nói… cầu xin ta tha thứ đi.” Sở Phong vừa liên tục lên tiếng hỏi vừa tát Sở Thành hai cái bạt tai.

Sau khi trúng thêm hai cái bạt tai, hai má của Sở Thành hiện lên hình hai bàn tay màu đỏ, có một vệt máu tươi từ trong miệng tràn ra.

“Muốn ta cầu xin tên rác rưởi như ngươi sao? Nằm mơ!” Có vẻ Sở Thành rất mạnh mẽ.

Sở Phong vẫn mỉm cười, sau đó hai tay vung vẩy, thêm mấy bạt tai vả thẳng mặt Sở Thành.

Rất nhanh, gò má của Sở Thành sưng lên, bị Sở Phong đánh thành đầu heo.

“Sở Phong, ta liều mạng với ngươi.” Thấy đại ca bị hành hạ như vậy, Sở Chân bùng nổ.

“Cút.” Nhưng mà Sở Phong chỉ dùng một tay đã tát cho Sở Chân nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy được nữa.

Lúc này Sở Chân mới nhận thấy sự chênh lệch của hai người lớn như thế nào, kể cả một chiêu của Sở Phong mà hắn cũng không đỡ được.

“Sở Phong, ngươi có gan thì hãy giết ta đi.” Mắt Sở Thành bắn ra ánh sáng nguy hiểm, rống giận.

“Ngươi nghĩ ta không dám sao?” Trong khi nói chuyện, Sở Phong rút một con dao găm từ bên hông ra, chỉ thẳng vào đan điền của Sở Thành, nói:

“Ta sẽ không nói nhiều, nếu như ngươi không cầu xin thì ta sẽ đâm thủng đan điền của ngươi, để ngươi không thể luyện võ được nữa.”

“Ngươi dám!” Nghe Sở Phong nói như vậy, sắc mặt Sở Thành thay đổi, từ hung ác biến thành hoảng sợ.

Hắn cũng có cảm giác giống với Sở Chân, Sở Phong trước mắt không giống với Sở Phong trong trí nhớ của hắn.

Hắn không dám chắc Sở Phong có dám hủy đan điền của hắn hoặc trực tiếp giết hắn hay không.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.