Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ chối gia nhập

Phiên bản Dịch · 1691 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Không phải chứ? Ta nghe thấy bọn họ vừa nói…”

“Không thể nào, chắc chắn là nghe lầm rồi.”

Vừa nghe thấy hai huynh đệ Long Hổ nói như vậy thì mọi người xung quanh đều kinh hãi, rất nhiều cảm xúc đều hiện lên khuôn mặt của từng người.

Lúc này, mọi người đều muốn tin họ nghe nhầm chứ không muốn tin tưởng điều hai huynh đệ vừa nói là thật.

Bởi vì bọn họ không nghĩ ra được lý do nào để Dực Minh mời chào Sở Phong cả, vừa nãy Sở Phong còn bị một hội nhóm nhỏ từ chối, loại người này tại sao lại được Dực Minh ưu ái chứ?

“Sở Phong, ngươi có muốn tham gia Dực Minh không?”

Giống như là biết mọi người nghi ngờ, Bạch Long nói lại lần nữa, lần này còn nhấn mạnh hơn.

“Chuyện này… là thật à, Dực Minh đúng là đang mời thằng nhóc kia.”

“Tên nhóc kia có lai lịch gì mới có thể để Dực Minh mời, không phải Dực Minh còn được gọi là nơi tập trung của thiên tài sao, tại sao lại mời một tên nhóc bình thường vào vậy chứ.”

“Thật sự không thể ngờ được, chắc hẳn là hắn ta cũng có chỗ đặc biệt đấy? Thật sự là không nhận ra, kể cả cái hội nhóm nho nhỏ kia còn từ chối hắn mà, làm sao mà hắn lại là một cường giả được?”

Lần này, mọi người đều ầm ĩ lên, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Sở Phong, muốn tìm ra một điểm đặc biệt có thể được Dực Minh mời.

Chỉ là bọn họ nhìn mãi mà không thấy có gì khác biệt, nhưng kể cả như vậy thì mọi người đều hâm mộ Sở Phong.

Dực Minh là nơi rất nhiều đệ tử đều muốn vào, cũng có rất nhiều thiên tài bị từ chối, nơi này tuyệt đối là một thánh địa của đệ tử nội môn.

Dực Minh là một nơi đáng mơ ước của vô số đệ tử, nhưng chỉ có thể mơ mộng mà không thể đi vào.

Nhưng lúc này lại có một người tiến vào thánh địa này, có thể thực hiện giấc mộng của bao nhiêu người, thực sự làm cho mọi người ghen ghét.

“Không thể nào, Sở Phong thế mà…”

Nhưng lúc này, những người khó chịu và khó tin nhất lại là người của nhà họ Sở.

Nhất là Sở Uy, hắn giống như là bị một cái búa đập vào đầu, não chấn động, không phân biệt được đâu là thật.

Sở Nguyệt cũng vậy, nàng đứng bên cạnh Sở Phong, đôi mắt hấp háy, giật mình nhìn Sở Phong.

Mà thấy phản ứng của mọi người thì Long Hổ huynh đệ cười rất là hài lòng, sau đó đưa mắt nhìn Sở Phong.

Bọn họ càng muốn nhìn phản ứng của Sở Phong hơn là những người đứng xem, muốn thấy Sở Phong mừng rỡ như điên, như ở trong mộng.

Nhưng mà Sở Phong lại làm họ thất vọng, chẳng những không có mừng rỡ mà tâm tình của hắn không chập chờn chút nào, khuôn mặt bình tĩnh như nước, mà khiến mọi người giật mình nhất vẫn là câu nói mà Sở Phong nói ra.

“Cảm ơn lòng tốt của các ngươi, nhưng mà hiện tại ta không muốn vào hội nhóm nào cả.” Sở Phong bình tĩnh nói.

“Cái gì? Không phải ta nghe nhầm chứ, hắn từ chối?”

Những lời Sở Phong vừa nói làm cho mọi người càng ồn ào hơn, chuyện mà mọi người ước mong lại bị người khác từ chối, thực sự là không thể tưởng tượng được.

Long Hổ huynh đệ nghe câu ấy cũng nhíu mày, rất là không vui.

“Sở Phong, tham gia Dực Minh sẽ làm ngươi phát triển càng tốt hơn tại Thanh Long tông này, ngươi thật sự muốn từ chối sao?” Bạch Long khuyên nhủ.

“Thực sự xin lỗi.” Sở Phong cực kỳ kiên định trả lời.

“Ngươi…”

Bạch Hổ hơi tức giận, đang muốn nói thì lại bị Bạch Long ngăn cản.

Bạch Long nhìn lại Sở Phong vài lần rồi nói: “Sở Phong, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thêm.”

Sau khi nói xong thì Bạch Long xoay người rời đi, mà Bạch Hổ thì trừng mắt nhìn Sở Phong rồi mới rời khỏi.

“Tên nhóc đấy lại từ chối lời mời của Dực Minh, hắn là ngu ngốc sao?”

“Nhìn hắn liền biết là trẻ trâu rồi, chắc chắn là không biết danh tiếng của Dực Minh, haiz, thực sự là đáng buồn.”

“Ta đoán nếu sau này hắn biết thực lực của Dực Minh thì chắc chắn sẽ hối hận tới mức đập đầu vào miếng đậu mà chết thôi.”

“Còn phải chờ sau này sao? Đắc tội với Dực Minh thì hắn cũng sắp phải chết rồi.”

Lúc này, tất cả mọi người đều nghị luận ầm ĩ.

Kể cả Sở Nguyệt cũng khó hiểu mà hỏi: “Sở Phong, đệ biết đệ vừa làm cái gì không? Dực Minh chính là…”

“Ta biết, Dực Minh là một thánh địa của nội môn.”

“Đã biết rồi mà còn từ chối, đệ…” Sở Nguyệt bó tay rồi.

“Ta sẽ không tham dự tổ chức nào khi chưa hiểu rõ về nó, kể cả Dực Minh cũng không phải ngoại lệ.”

Sở Phong cười cười, cười rất ung dung, cũng không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh mà dứt khoát đi vào đám đông, giống như hắn thật sự không để ý tới Dực Minh.

Sở Nguyệt nhìn vào nơi Sở Phong biến mất, vẻ mặt rất phức tạp, một lúc sau mới nói nhỏ: “Sở Phong, càng ngày ta càng không hiểu được đệ.”

Thực tế, Sở Phong cũng kinh ngạc vì được Dực Minh mời, nhưng mà vì sự kinh ngạc này nên hắn mới từ chối, bởi vì trên người hắn có bí mật mà không thể để cho người nào biết.

Thần lôi chín màu, đã suýt nữa thì hủy diệt cả đại lục Cửu Châu, nếu mà người khác biết vật đáng sợ này đang ở trong đan điền của Sở Phong thì chỉ có trời mới biết các cường giả của đại lục sẽ xử lý Sở Phong như thế nào, kể cả mổ bụng moi ruột thì cũng không ngạc nhiên chút nào.

Không lâu sau khi Sở Phong rời đi, ở một nơi bí ẩn trên sân rộng, vẻ mặt của Long Hổ huynh đệ buồn rầu đứng ở đó, trước người họ còn đứng một cô gái tuổi trẻ.

Làn da của nàng trắng nõn, lông mày lá liễu, mắt hạnh, miệng chúm chím như hoa anh đào, mặc dù khuôn mặt còn hơi non trẻ nhưng cũng có thể nói là xinh đẹp, sau này chắc chắn trở thành mỹ nhân.

Chỉ là lúc này, lông mày của nàng nhíu lại, hỏi Long Hổ huynh đệ: “Các ngươi nói là hắn từ chối tham gia Dực Minh?”

“Tô Mỹ sư tỷ, hai người chúng ta nói đều là thật.” Long Hổ huynh đệ cùng trả lời.

“Thật quá đáng ghét, lại dám từ chối lời mời của Dực Minh ta, hắn chán sống rồi sao?” Hàm răng của nàng ta cắn chặt, từ đôi mắt xinh đẹp tản ra từng tia tức giận.

“Tô Mỹ sư tỷ, thật sự chúng ta đều không thấy hắn có gì đặc biệt cả, nhưng mà hắn lại được hai vị kia “điểm danh” để chúng ta mời, nếu chúng ta làm khó hắn, chỉ sợ…”

“Không cần phải sợ, Dực Minh chúng ta có thể mời hắn là đã cho hắn danh dự, thế nhưng hắn lại dám từ chối, đó là muốn chết.”

“Nếu như hắn không bị trừng phạt thì uy nghiêm của Dực Minh ta ở đâu? Chuyện này ta giao cho hai người các ngươi xử lý, các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm trước tỷ tỷ ta, các ngươi sẽ không có chuyện gì cả.”

“Hả… được rồi.” Long Hổ huynh đệ không dám làm trái ý cô gái xinh đẹp này.

“Còn nữa, ta nói lần này là lần cuối cùng, đừng gọi ta là sư tỷ, tuổi của ta còn nhỏ hơn các ngươi đó.” Nàng ta lườm hai người rồi nhẹ nhàng rời đi.

Long Hổ huynh đệ yên lặng nhìn nàng đi, tới khi bóng người biến mất thì hai người mới thở dài nhẹ nhõm.

“Hầu hạ con bé này quá khó, lại coi chúng ta như nô lệ mà sai bảo nữa.” Bạch Hổ vừa lau mồ hôi vừa tức giận nói.

“Được rồi, ai bảo người ta có thân phận đặc biệt đâu, không cần nói tới gia tộc của nàng, chỉ cần nói thế lực của tỷ tỷ nàng tại nội môn thôi, chúng ta cũng không thể chống lại rồi.” Bạch Long cười khổ.

“Nói tới đây, ta càng thích tỷ tỷ nàng hơn, ít nhất còn hiền thục hơn nàng ta nhiều.”

“Hiền thục? Là do ngươi chưa thấy nàng tức giận thôi, khi tức giận thì đáng sợ hơn nhiều Tô Mỹ.”

“Ài, tên của hai tỷ muội này hợp lại thành Nhu Mỹ, “mỹ” thì có mỹ nhưng chưa thấy “nhu”, vậy bây giờ chúng ta làm gì, thật sự muốn trừng phạt tên Sở Phong kia sao?”

“Có thể cảnh cáo hắn một chút, nhưng vừa phải thôi, dù sao trừ đôi tỷ muội này thì vị kia cũng đã có lời rồi.” Nói tới đây, Bạch Long thở dài một hơi.

Ngay hôm qua, trong buổi tụ tập của Dực Minh thì có hai nhân vật lớn không mời mà tới.

Mà cả hai người đều nói cùng một yêu cầu, đó là để Dực Minh đi mời Sở Phong gia nhập.

Mặc dù không muốn nhưng Dực Minh vẫn đồng ý, bởi vì bọn họ không dám đắc tội hai vị kia.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.