Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng hét trong rừng.

Phiên bản Dịch · 1802 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Ta nói này Sở Phong, ngươi vậy là không được rồi, cả một ngày dài như vậy mà hình như ngươi chẳng hề thu hoạch được gì cả.” Nhìn thấy túi của Sở Phong vẫn còn xẹp lép, Sở Tuyết cười lạnh nói móc.

“Vậy thì sao, mười người các ngươi đi cùng với nhau, hình như cũng không hoạch được nhiều hơn ta là bao đâu nhỉ?” Sở Phong liếc nhìn qua, thấy túi của mấy người này cũng xẹp lép như vậy, tkhinh bỉ lên tiếng đáp lời:

“Thật không thể hiểu nổi, Sở Uy nghĩ như thế nào vậy, để mười tên bị thịt hợp thành một tổ, hơn nữa mười tên bị thịt này còn chạy tới trung tâm, chẳng lẽ các ngươi đến chỉ để dạo chơi thôi à, lương khô còn đủ ăn không vậy?”

“Đồ khốn khiếp.” Nghe Sở Phong nói vậy, Sở Tuyết giận tím mặt, chín tên người hầu bên cạnh mặt cũng đầy khó chịu.

Nhất là Sở Cao, hắn chỉ vào mặt Sở Phong quát to: “Còn dám bất kính với tiểu thư nhà ta nữa, có tin ta đánh ngươi tàn phế không.”

“Nếu ngươi cảm thấy có thể thì lại đây thử xem.” Sở Phong khinh miệt liếc nhìn, rồi tiếp tục cúi đầu ăn lương khô.

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?” Sở Cao vừa nói, vừa hùng hổ đi tới phía Sở Phong, dưới chân nổi lên từng đợt gió xoáy, cuộn lấy từng đụm lá lớn, thực lực của Linh Vũ tầng thứ tư được kích phát ra hoàn toàn.

Nhưng lúc Sở Cao đang tiến tới gần Sở Phong, đột nhiên Sở Phong ngẩng đầu lên, hai vệt sáng lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt hắn như thanh đao sắc bén đâm thẳng vào hai mắt Sở Cao.

“Huỵch”

Ngay tại lúc đó, Sở Cao vội vàng dừng lại, lùi về phía sau hai bước, bởi vì khi hắn nhìn vào đôi mắt của Sở Phong, hắn ta cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn.

Sự uy hiếp này khiến cho Sở Cao cảm thấy sống lưng phát lạnh, trong lòng hoảng hốt, bởi vì hắn ta chưa từng cảm nhận được sự uy hiếp nào như vậy, cho nên hắn ta biết rõ, người có thể tạo thành uy hiếp như vậy với mình, đáng sợ biết nhường nào.

Dù rằng hắn cảm thấy vô cùng khó tin, vì dù sao thì Sở Phong cũng chỉ là mới là tu võ tầng thứ tư, hơn nữa còn vừa mới bước vào nội môn, nhưng sự uy hiếp này nói cho hắn biết được không thể giao thủ với Sở Phong.

“Ực.”

Nuốt một ngụm nước miếng, Sở Cao dứt khoát quay người, chán chường lui trở về.

Mà tình cảnh như vậy lại khiến nhóm người Sở Tuyết không biết phải làm sao, tại sao chưa đánh đã lui về vậy? Cũng thật quá mất mặt rồi!

Nhưng nếu như bọn họ biết, Sở Cao bị một ánh mắt của Sở Phong dọa quay lại, bọn họ sẽ càng cảm thấy mất mặt hơn nữa.

“Sở Cao, chuyện gì đã xảy ra?” Sở Tuyết đùng đùng nổi giận trách cứ nói.

“Tiểu thư, ta…” Sở Cao không biết phải trả lời như thế nào.

“Đồ vô dụng.”

Thấy bộ dạng sợ sệt của Sở Cao, Sở Tuyết tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể hung tợn nói với Sở Phong:

“Sở Phong, ngươi có tiền đồ quá nhỉ, ngươi quên là hồi nhỏ bị Hồng Phi ca đánh cho tè ra quần rồi hả?”

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng nghĩ tới việc quay lại Sở gia, nếu không ta sẽ để Hồng Phi ca đánh ngươi thảm hại hơn.”

Nghe được những lời Sở Tuyết nói, hai tay Sở Phong đột nhiên nắm chặt, lương khô trong tay tan ra thành bụi, một cơn gió lấy hắn làm trung tâm quét ra xung quanh, liên tiếp thổi đám ngưởi Sở Tuyết về phía sau, ngay cả Sở Cao cũng không có cách nào có thể ngăn cản được.

Sở Hồng Phi, người đã làm cho Sở Phong vô cùng nhục nhã, Sở Phong sẽ vĩnh viễn không quên, năm hắn tám tuổi, bị Sở Hồng Phi mười tuổi đánh không đứng dậy được, phải nằm trên giường nửa tháng.

Mà còn đáng giận hơn chính là, sau đó Sở Cô Vũ đi tìm Sở Hồng Phi để nói chuyện, cũng bị hắn ta đánh tới mặt mũi bầm dập, chuyện này đã trở thành một cái gai trong lòng Sở Phong, một cái gai không thể nào rút ra được, cứ mỗi khi nhớ tới sẽ cảm thấy đau đớn không yên.

Sở Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa ra nồng đậm khí lạnh, nói với Sở Tuyết bằng một âm thanh lạnh như băng:

“Sở Tuyết, ngươi về nói cho Sở Hồng Phi biết, họp tộc năm nay Sở Phong ta sẽ quay trở lại, để hắn chuẩn bị quỳ dưới chân ta cầu xin tha thứ đi.”

“Hiện tại, các ngươi tốt nhất lập tức biến khỏi tầm mắt ta, nếu không ta sẽ làm cho các ngươi phải hối hận cả đời.”

Nếu là bình thường, Sở Tuyết nhất định sẽ phản bác lại Sở Phong, nhưng bây giờ nàng ta không có cái dũng khí đó, giờ phút này khí tức mà Sở Phong tỏa ra, khiến cho hai chân nàng ta như bị nhũn ra, thân thể run rẩy, nàng ta biết loại cảm giác này chính là e ngại.

Cuối cùng Sở Tuyết cũng không phản bác lại, xoay người đi vào trong rừng, về phần nhóm người Sở Cao cũng vội vàng đuổi theo, bởi vì bọn chúng cũng giống như Sở Tuyết, đều không thể ngăn được sức ép của Sở Phong.

Sau khi đám người Sở Phong rời đi, Sở Phong chỉnh đốn qua loa hành trang, rồi lại đi tiếp.

Bởi vì hắn biết, tên Sở Hồng Phi này không phải là kẻ dễ bắt nạt. Năm đó khi còn ở Sở Gia, hắn ta đã có thực lực vô cùng mạnh mẽ, ra tay ác độc, mà bây giờ thành tựu của hắn cũng gần bằng với Sở Cô Vũ.

Ngoại trừ Sở Cô Vũ, Sở Hồng Phi là người duy nhất của Sở gia có thể ra nhập Tông Môn cấp một, có thể ra nhập được Tông Môn cấp một, cũng đã chứng minh được tư chất võ tu của hắn rồi.

Hơn nữa, Sở Hồng Phi này sau khi ra nhập tông môn, chưa từng quay lại Sở gia, không ai biết được thực lực của hắn như thế nào cả.

Nhưng Sở Phong cảm thấy, rất có khả năng năm nay Sở Hồng Phi sẽ quay về Sở gia, dù sao phụ thân của hắn ta, cũng là một trong những người tranh chức gia chủ.

Mà lấy tư chất của Sở Hồng Phi, bây giờ dù không đạt tới Linh Vũ tầng thứ sáu, cũng chí ít là Linh Vũ tầng thứ năm, cho nên Sở Phong phải mau chóng nâng cao thực lực, ít nhất cũng phải đạt tới Linh Vũ tầng thứ năm.

"A, không được chạm vào ta..."

Khi Sở Phong vừa đi được không xa, có một âm thanh la lên, truyền tới từ trong rừng, âm thanh này đúng là của Sở Tuyết.

Lúc này Sở Phong nhíu mày, sau khi chần chừ một lúc, vẫn vội chạy tới hướng mà thanh âm này truyền tới.

Cùng lúc đó, tại một mảnh đất trống trong rừng, xảy ra một việc không thể tả nổi.

Chín người Sở Cao đang đứng run rẩy một bên, che mắt sợ hãi, mà giữa bãi đất trống, Sở Tuyết đang bị ba gã đàn ông đùa bỡn.

Ba người này đều là thanh niên hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt cực kỳ đáng khinh, nhưng phía sau lưng bọn họ, đều là một thanh Huyền Thiết Khếm, đại biểu cho thành viên của Đạo Minh Kiếm .

“Vị sư muội này đừng sợ, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn nói chuyện phiếm với muội một chút thôi.”

Trong đó một gã nam tử mặt đầy vết rỗ, đang lôi kéo cái áo màu tím của Sở Tuyết, một cánh tay áo đã bị hắn ta kéo ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

“Chậc chậc, thật là trắng, ta rất thích con gái da trắng như vậy.”

Mà hai người khác đã sờ loạn trên người Sở Tuyết, ánh mắt lộ vẻ dâm đãng, trong miệng chảy ra từng mảnh nước miếng lớn.

“Đều là đồng môn, các ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ bị trưởng lão giáng tội hay sao?” Sở Tuyết mặt đầy nước mắt, vô lực giãy giụa, vừa khóc lóc vừa lên tiếng trách móc.

“Sư muội, chúng ta đang bảo vệ muội, trưởng lão còn khen chúng ta không kịp, làm sao có thể trách phạt được chứ?”

“Đúng vậy, đi theo mấy tên bị thịt này, muội chỉ càng thêm nguy hiểm thôi, vẫn nên đi cùng chúng ta, đợi đến khi kết thúc thời gian săn bắt, chúng ta sẽ cho muội một ít thù lao, hắc hắc…”

Đã gần đến tối, ba người này cảm thấy vô cùng trống vắng, có thể gặp được con cừu nhỏ Sở Tuyết lúc này, bọn hắn làm sao có thể buông tha.

“Ba vị sư huynh, cầu xin các huynh buông tha cho tiểu thư nhà tôi.” Sở Cao run run cầu xin tha thứ nói.

“Cút.”

Vừa dứt lời, một thành viên Đạo Minh Kiếm liền rút thanh Huyền Thiết Kiếm sau lưng ra, hướng về phía Sở Cao vung lên, một cơn gió khủng khiếp bay vút về phía Sở Cao.

“Xoẹt.”

Sau cơn gió, trên đùi Sở Cao xuất viện một vết thương be bét máu, phù một tiếng liền quỳ trên mặt đất.

“Linh Vũ tầng thứ năm.”

Thấy thế, người Sở gia bị dọa liên tiếp lùi về phía sau, có thể lấy gió hóa thành đao, một chiêu đánh ngã Sở Cao, tu vi của người này tất nhiên là Linh Vũ tầng năm.

“Bây giờ cút đi cho ta, ta sẽ cho mấy người các ngươi một con đường sống.”

Người kia chỉ Huyền Thiết Kiếm hàn quang lóe vào đám người đang đứng.

Giọng nói mang theo sát nồng đậm.

Đối mặt với việc tính mạng bị uy hiếp, đám người Sở gia dao động, một số người đã bắt đầu lui lại.

.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.